Yêu Em Hơn Tất Cả Bảo Bối Của Lòng Anh FULL
Hôm nay Lộ Thanh Nhi dậy rất sớm, giao tiểu Trạch lại cho má Trương thì cô liền đến trường đại học Đông Đô tham gia buổi vẽ tranh đấu giá từ thiện quyên góp cho cô nhi viện, hoạt động này với cô nó rất có ý nghĩa.
Trường đại học Đông Đô
Một ngôi trường danh tiếng đứng nhất nước
Bầu không khí hôm nay cũng vô cùng nhộn nhịp, những hoạt động công ích thế này thường rất được nhiều người quan tâm.
Ai cũng xôn xao nói về đề tài vẽ lần này của mình
Riêng Lộ Thanh Nhi vừa cầm bút lên chưa biết vẽ gì thì cô đã thất thần.
Dạo gần đây cô cứ luôn suy nghĩ vẩn vơ.
Không biết tự lúc nào trong đầu cô cứ luôn quanh quẩn hình bóng Tần Thiên Vũ.
Nhưng càng nghĩ lại càng thấy không vui.
Nhìn lại bức tranh cô bất giác che miệng lại, khi một lần nữa cô lại thất thần mà phát hoạ ra chân dung ấy, một người đàn ông khiến cô luôn miệng nói chán ghét.
Cô vội xé nát bức tranh mà không suy nghĩ.
Ai cũng trừng to mắt nhìn, khi thấy một Lộ Thanh Nhi ôn hoà lại trở nên như thế.
Ngay cả bản thân cô còn không biết mình lại thay đổi đến như vậy.
" Cô ấy bị làm sao thế?
" Không biết nữa
Ai cũng nhốn nháo cả lên.
Cô chủ nhiệm thấy vậy vội chạy tới, lo lắng liền hỏi: " Em bị sao thế?
Lộ Thanh Nhi vội lấy lại bình tĩnh: " Xin lỗi cô chủ nhiệm! Em xin phép ra ngoài một lúc"
"..." Cô chủ nhiệm nhìn theo không hiểu chuyện gì
Lộ Thanh Nhi ngồi ủ rũ ở băng ghế đá sân sau rất lâu, cô cũng không biết mình đang mâu thuẫn điều gì, ngay từ đầu cô đã dặn lòng không nên có rung động với anh..
con người này quá nguy hiểm nhưng dường như con tim đã không còn nghe cô nữa sự thật là..
Cái cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.
Sau khi hoàn thành tác phẩm, mọi người đều tập trung xuống hội trường.
Ai cũng trầm trồ với tác phẩm một bàn tay lớn nắm lấy nhiều bàn tay nhỏ của Lộ Thanh Nhi, đúng với chủ đề của lần này.
Ai cũng chắc rằng khi tác phẩm được đưa lên đấu giá sẽ được rất nhiều người đón nhận.
Cô chủ nhiệm bước qua đặt tay lên vai cô tươi cười “ Thanh Nhi, em thật sự rất có thiên phú”
“Cám ơn chủ nhiệm” Lộ Thanh Nhi nói trên môi vẫn là nụ cười tiêu chuẩn.
Từ nhỏ Lộ Thanh Nhi đã rất có thiên phú về hội họa, lúc mang thai tiểu Trạch phải chuyển đến Đông Thành cô tưởng chừng như phải từ bỏ ước mơ.
Nhưng Tần Thiên Vũ đã chi ra một số tiền không nhỏ mời giáo sư nổi tiếng từ nước ngoài về để dạy cho cô để cô có thời gian nghỉ ngơi cũng như chăm sóc con.
Cũng là sinh viên được đại học Đông Đô ưu ái nhất trừ những buổi thi và lấy tài liệu ra cô cũng không cần phải đến trường giống như bao người khác.
Nhưng cô hoàn toàn không biết ông chồng của mình đã đầu tư cho trường học này mà người đứng tên không ai khác chính là cô.
Cũng như ngoài các lãnh đạo cấp cao trong trường thì cũng không ai biết cô là vợ của Tần Thiên Vũ, vì thân phận anh không tầm thường Lộ Thanh Nhi lại không muốn bị ảnh hưởng việc học nên ngay từ đầu cô đã nói với anh không muốn cho nhiều biết quan hệ của họ.
Cũng chính vì Lộ Thanh Nhi rất ít khi đến trường nhưng lại được mọi người ưu ái, nên ngoài ngưỡng mộ cũng không thiếu người ganh ghét
Đang thu dọn đồ đạc ra về, thì cô loáng thoáng nghe được vài ba cô gái thì thào sau lưng cô nói bóng nói gió
“Người ta có đàn ông bao nuôi, nên chúng ta làm sao bì được”
“Đúng rồi.
Nam sinh nào lại gần cũng tránh né.
Tỏ vẻ thanh cao không biết cho ai xem”
“Haiz..
tại người ta đẹp nên người ta mới được như vậy, nhưng đến lúc xuống sắc rồi thì ai cũng như ai thôi “
…
Bàn tay Lộ Thanh Nhi bất giác siết thành nắm đấm, tuy hiện tại cô là vợ của Tần Thiên Vũ nhưng cứ nghe được những lời phong phanh cô lại rất xấu hổ khi nhớ về những năm đó có một khoảng thời gian đúng là như vậy.
Trước lúc ra về Lộ Thanh Nhi bị hiệu trưởng gọi lại bắt chuyện
“Chào hiệu trưởng”
“ Tiền tôi nhận được rồi.
Tôi thay mặt trường cảm ơn Tần phu nhân ”
…
…
“ Bức tranh của Tần phu nhân vẽ rất đẹp..”
...
“…” nói chuyện cùng ông một lúc cô cảm thấy mơ hồ, cũng không hiểu thật ra còn bao nhiêu chuyện xung quanh mình mà cô không biết.
--------------
Buổi chiều ở biệt thự Tần gia
Lộ Thanh Nhi tắm rửa cho con nhưng đầu ốc cứ thất thần suy nghĩ lung tung.
Mấy đêm nay Tần Thiên Vũ không về, bình thường anh cũng hay công tác nên Lộ Thanh Nhi cũng không để tâm nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng lại rất khó chịu..
" Mami, mami làm gì thế?" Cậu bé nói nghịch nước vào người mẹ.
Lộ Thanh Nhi đưa tay chắn lại, mỉm cười " Mami tắm cho con chứ làm gì " cô nói rồi bế con ra thay quần áo.
“ Ba đi công tác sao lâu quá vậy mami? ” Tiểu Trạch nói ôm mẹ
“ Ừm, thì tại công ty ba nhiều việc ” Tuy nói cho qua nhưng cô cũng rất muốn biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...