Yêu Em Hơn Tất Cả Bảo Bối Của Lòng Anh FULL


Thất thần hết một lúc cô cất vội mảnh giấy siêu âm vào chiếc túi vải đựng tập sách.

Bước đi từng bước nặng nề cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên má đinh ninh nhớ lại những lời bác sĩ vừa nói với cô.
"Chúc mừng cô, thai đã được ba tuần tuổi đang phát triển bình thường, cô không cần lo lắng, vì nôn mửa sẽ tự hết theo từng giai đoạn của thai kỳ.

Nhưng ba tháng đầu cô nhất định phải cẩn thận chuyện vợ chồng, không ăn uống đồ lạnh và có tính hàn"
"Thì ra đây chính là ý đồ của hắn ta, không dùng bao cao su cũng không cho dùng thuốc"        
Cô cảm thấy nhục nhã vô cùng, chưa chồng mà đã có con, gia đình lụi bại phải dựa vào đàn ông để sống, cô nghĩ mình của lúc này có khác gì với gái bao đâu.
       
Cô thật sự không thể chấp nhận khi mình đã thật sự mang thai con của hắn ta, một tên ác bá vô lại khét tiếng gần xa, ai ai cũng biết, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, chặt đến nỗi móng tay cô đã cấm vào da thịt, khiến lòng bàn tay thấm đỏ máu.      
------------
Cô bắt xe đi thẳng về nhà.

Trong đầu cô lúc này trống rỗng, một cô gái ở tuổi 18, 19 cô không biết phải làm thế nào với đứa bé này đây, đang đi thất thần thì cô liền giật bắn người khi thấy Tần Thiên Vũ đang đứng trước cổng nhà, tựa người vào thành xe nhìn cô mỉm cười.

Cô có chút muốn trốn tránh, nhưng lại sợ mẹ biết chuyện, vội bước tới ghì tay anh vào trong xe.
" Tần Thiên Vũ! Anh bị điên rồi có phải không? Tôi đã bảo không cho anh đến đây rồi còn gì?
Tần Thiên Vũ không nói năng gì liền đáp lời cô bằng nụ hôn say đắm.
Lộ Thanh Nhi vùng vẫy một lúc thì liền cắn mạnh vào cánh môi anh, nhíu mày hét lớn "Tên vô lại này, anh đủ rồi đó"
     

Vừa nghĩ đến chuyện anh ta cố tình gài mình thì cô lại bốc hỏa ở trong người.
Tần Thiên Vũ không chút biểu tình, liếm môi một cái, rồi lau đi vết máu.
" Mới có mấy ngày không gặp, sao mặt mày nhợt nhạt thế? Bảo bối có gì muốn nói với anh không?"
" Tôi thế nào thì liên quan gì tới anh? Tôi không có gì để nói với anh hết.."  Lời còn chưa kịp dứt cô đã vội đẩy cửa xe, bước xuống nôn mửa.
         
Tần Thiên Vũ bước theo sau với vẻ lo lắng.

" Em không sao chứ bảo bối? "
Lộ Thanh Nhi liền hất tay anh ra.

"Đừng có chạm vào tôi.

Sau này cũng đừng có đến nữa, tôi không muốn để mẹ biết bản thân mình nhục nhã đến thế nào đâu."
" Tại em gửi cho anh tin nhắn không rõ ràng.

Anh lo cho em mà.."
Tần Thiên Vũ ôm cô từ phía sau, tay anh nhẹ xoa phần bụng dưới.

Lộ Thanh Nhi liền nuốt một ngụm nước bọt nghĩ mà sợ hãi " Hành động này là có ý gì đây.

Chẳng lẽ anh ta biết.., không thể nào"
          
" Kết hôn với anh đi"
          
Lộ Thanh Nhi có chút ngơ người, cô liền vung tay đẩy anh ra.  " Anh đừng có mơ.

Về đi!"  Cô nói rồi vội vào nhà một mạch không ngoảnh lại.
         
" Cẩn thận nha bảo bối".  Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi lên xe rời đi.
Trong bữa cơm trưa, Lộ Thanh Nhi cứ nôn mửa nên chẳng ăn được gì.
Trần Thu Cầm thấy con gái từ hôm xảy ra chuyện đến nay cứ luôn là lạ, bà thật sự không thể im lặng được nữa.
       
" Thanh Nhi, có phải con.."
        
" Con có thai rồi".

Lộ Thanh Nhi cắt ngang lời bà.

Trần Thu Cầm liền trừng mắt choáng váng, bụm miệng hoảng hốt, bà không còn nói nên lời, giọng bà lúc này cũng trở nên lắp bắp.

" Con..

con, thật..

thật sự có thai?"
 
Lộ Thanh Nhi im lặng không đáp lại lời bà.

Bà liền ngồi xuống, nắm lấy tay cô run rẩy.

" Là con của ai? Có phải đám người đó không? Hay..

hay là con.."
" Không quan trọng.

Con muốn phá thai." Cô không mặn không nhạt, lời nói lại có chút dứt khoát.
Lộ Thanh Nhi lúc này không nghĩ nhiều, đơn giản chỉ là không muốn để Tần Thiên Vũ đạt được ý đồ.

Chỉ vì muốn giữ cô bên cạnh, anh hành xác ba cô đến sống dở chết dở, cô hận anh đến thấu xương, lý nào lại còn sinh con cho anh ta.
Trần Thu Cầm suy nghĩ một lúc thì liền gục gật.


" Được.."
Bà ôm cô khóc thét lên một cách đau đớn, bà không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Vì gia đình này, mà đã hại đời con gái của chính con bà.

Còn người cha vô trách nhiệm gây nợ rồi, giờ cũng không biết đang ở đâu.
-------------
Bệnh viện tư nhân Nam Thành
Khoa sản
Lộ Thanh Nhi và mẹ đang ngồi ở hàng ghế chờ gọi tên.
Vì cảm thấy buồn nôn, nên cô chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa nôn xong một trận cô nhìn mình trong gương mà lòng cô chợt hoang mang, vì bụng cô lúc này bỗng đau quặn thắt, cô vội đặt tay lên bụng lắc đầu run rẩy với vẻ kích động, nước mắt cô bỗng rơi không tự chủ, trong lòng cô lúc này vô cùng hối hận, vì dù có ghét Tần Thiên Vũ thế nào thì đứa bé này cũng là vô tội, giây phút này cô đột nhiên rất sợ, sợ sẽ mất đi đứa bé.

" Mẹ sai rồi, con nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Nhất định không được rời bỏ mẹ".
Lộ Thanh Nhi khóc ôm bụng chạy một mạch ra ngoài, mẹ cô nhìn thấy liền lo lắng đuổi theo hét to.
Thanh Nhi, sắp đến con rồi.

Con chạy đi đâu vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận