Như đúng lời mình nói , Ngô Vũ Thần đã đưa nàng cùng Ngô Thiên Bảo và Du Ái My đến trung tâm thương mại nổi tiếng tại Đài Bắc. Du Huân Huân
rất thích thú , nàng kéo chị gái đi khắp nơi và mua rất nhiều đồ hầu hết đều bắt hai người đàn ông đi theo xách hết. Ngô Thiên Bảo thở dài ,
chán nản đi theo hai nữ nhân kia , đưa mắt nhìn Ngô Vũ Thần , thật kì lạ , hắn còn xách nhiều hơn anh nhưng trên mặt không hề lộ mộ chút khó
chịu , rất ung dung “Vũ Thần , em không thấy mệt sao ?”
“Xách nhiều một chút , lát nữa sẽ có lợi.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng
cười , ánh mắt luôn dõi theo tinh linh nhỏ bé đi phía trước.
“Có lợi ? Ý em là sao ?”
Hắn quay sang nhìn , chỉ đơn giản nhếch miệng cười sau đó không nói gì thêm càng tăng thêm thắc mắc cho anh.
Phía trước , hai nữ nhân xinh đẹp vẫn đang vui vẻ mau đồ. Đột nhiên
ánh mắt nàng dừng lại nơi bán đồ nam , ánh mắt chăm chú nhìn thứ gì đó , nghẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng “Chị à , vào đây đi.”
Du Ái My nhíu mày khó hiểu “Em vào đây làm gì ?”
“Em mua ít đồ.”
Cô bật cười hỏi “Em muốn mua đồ cho Vũ Thần ?”
Nàng không trả lời đi thẳng vào trong , Du Ái My tủm tỉm cười rồi vào xem. Nàng nhìn trên tủ đổ có rất nhiều áo sơ mi cao cấp , hầu hết đều
được may rất tỉ mỉ.
“Xin hỏi quý khách muốn mua loại nào ạ ?” – Nhân viên phục vụ cúi đầu chào rồi niềm nở nói.
“Lấy giúp tôi chiếc áo màu trắng.” – Nàng đưa tay chỉ vào chiếc áo thứ ba trên cao.
Nhân viên lấy xuống giúp nàng , Du Huân Huân chăm chú nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng cổ bẻ màu đen , vạt áo cũng là màu đen.
“Bà xã…em muốn mua gì ?” – Từ đằng sau vang lên giọng nói trầm thấp
khiến nàng giật bắn người , vội quay lại gằn giọng “sao anh cứ thích
xuất hiện đột ngột như thế ?”
“Thì sao ?” – Hắn nhếch miệng cười , đưa mắt nhìn chiếc áo trên tay nàng , càng vui vẻ hơn.
“Này , anh thử xem.” – Nàng đưa áo cho hắn.
“Được.”
“Bà xã ,. Em gái em có tình cảm với Vũ Thần rồi.” – Ngô Thiên Bảo ôm eo Du Ái My thích thú nói.
“Phải , nhìn là biết rồi.”
“Chúng ta đi ra chỗ khác để họ tâm sự thôi.” – Anh ôm cô rời đi , dù sao cũng phải tạo cơ hội cho em trai anh chứ , vì đây là lần đầu anh thấy hắn nghiêm túc với một người.
Ít phút sau , Ngô Vũ Thần bước ra mang theo nụ cười đầy phong tình ” Bà xã , em xem.”
Du Huân Huân quay sang , nàng hơi ngạc nhiên một chút , bình thường
hắn rất đẹp trai bây giờ lại càng anh tuấn hơn , mái tóc màu nâu chải
suôn che mất đôi mày rậm , cặp mắt sắc bén cùng đôi đồng tử xanh biếc
đầy mê hoặc, sống mũi cao thoạt nhìn phong thái hơn người , đẹp như một
vị thần. Chiếc áo sơmi trắng r6át hợp với hắn , cổ áo màu đen nới rộng , để hờ hai nút trên , lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch như ẩn như hiện
sau lớp áo , dáng người hắn cao to lực lưỡng. Người ngoài chỉ cần nhìn
thoáng qua cũng đoán được hắn mang trên mình khí ch6át của bậc vương
giả. Du Huân Huân say mê nhìn hắn không chớp mắt , không chỉ riêng nàng
mà những nhân viên ở đó bị vẻ đẹp kai thu hút. Ngô Vũ Thần bước đến gần
nàng , chế giễu “Coi chừng chảy nước miếng.”
Du Huân Huân giật mình vội che miệng , khi phát hiện ra mình bị lừa , liền hừ mũi đánh hắn “Anh nói gì hả ?”
Ngô Vũ Thần bật cười , nhu tình nhìn nàng “Thế nào ? Có phải rất đẹp ?”
“Hừ , tự kỉ.” – Nàng bĩu môi , quay mặt đi. “Được rồi , tôi lấy cái này nhé.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Được !” rồi quay lưng đi về phía phòng
thay đồ . nàng đi xung quanh nhìn những chiếc áo khác , chợt nghe thấy
tiếng xì xào của những người xung quanh.
“Này , anh chàng đó đẹp trai thật !”
“Phải , ôi…không ngờ trên đời này lại có người đẹp trai như thế.” – Một giọng nữ khác chen vào , đầy nuối tiếc.
“Mà hình như anh ấy đã có vợ rồi , lúc nãy có nghe gọi cô gái kia là bà xã ?”
“Không thể nào …. Cô gái kia tuy cũng thật xinh đẹp nhưng chắc chỉ
mới mười tám , mười chin tuổi , nhìn không xứng với anh ấy chút nào !” – Giọng nữ nhân khác tiếp lời , ghen tị nói thầm.
“Cũng phải , này này nói nhỏ thôi , mắc công cô ta nghe.”
Nàng từ đầu đến cuối đều nghe rất rõ , một chữ cũng không sót . Lửa
giận cũng đang sôi sùng sục chuẩn bị bốc hỏa , không xứng ?? Nàng có chỗ nào không xứng với hắn ? Trong lòng Du Huân Huân rất khó chịu , là do
có người chê bai nàng , hay do bọn họ đang khen gợi và ham muốn chồng
của nàng ??? Dù không thể phân biệt được đây là loại cảm xúc gì , chỉ
biết hiện tại nàng muốn cho bọn họ thấy nàng là vợ Ngô Vũ Thần , hai
người rất hợp nhau , khuôn mặt Du huân Huân đang xụ xuống , chợp nghe
thấy tiếng bước chân của hắn , nàng quay sang cười vui vẻ nói “ông xã ,
xong rồi sao ? Đi thôi.”
Ngô Vũ Thần hơi ngạc nhiên với cách xưng hô của nàng nhưng khi để ý những gương mặt thất vọng và buồn tủi của những người xung quanh hắn liền hiểu ra mọi chuyện , mỉm cười
thích thú. Nàng khoác tay hắn ra quầy thanh toán , Ngô Vũ Thần đưa chiếc áo sơmi cho nhân viên , khẽ nhếch miệng cười “tính giúp tôi chiếc áo
này.”
Du Huân Huân nhìn thấy hắn cười với nhân viên cục tức trong lòng càng thêm cao , nàng mím môi nói “Khoan đã , là em tặng anh , để em trả tiền được rồi.”
“Không cần.” – Ngô Vũ Thần trả lời cộc lốc , nhưng lại liếc mắt đưa tình với nhân viên thanh toán khiến nàng như muốn nổi điên.
“Của anh đây , cảm ơn ạ.” – Nữ nhân viên cúi đầu vui vẻ nói.
Ngô Vũ Thần mỉm cười , đưa tay cầm lấy túi đồ còn lịch sự trả lời “Cảm ơn em.”
Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt không thể kìm chế được liền quăng đống túi xách trên tay vào người hắn , giận dữ liếc hắn “Nếu thích thì anh ở đây mà tâm sự với cô ta đi.” Rồi hậm hực bỏ đi.
Ngô Vũ Thần nhíu mày , đưa tay ra hiệu , đột nhiên từ đâu chạy tới
vài tên mặc áo vest đen cung kín hcúi đầu trước hắn , thanh âm trầm thấp vang lên “Đưa hết số đồ này về nhà.”
“Vâng !” – Đám người kia nhận lệnh , cúi người cầm những túi đồ lên , Ngô Vũ Thần sau khi ra lệnh xong liền đuổi theo Du Huân Huân , để lại
những người trong khu hàng hết sức ngạc nhiên.
****
“Ngô Vũ Thần chết bầm , Ngô Vũ Thần đáng ghét , lại dám cười nói vui
vẻ với người phụ nữ khác trước mặt mình.” – Du Huân Huân vừa đi vừa hậm
hực oán trách Ngô Vũ Thần . Từ trước đến anỳ , ngoài nàng ra hắn chưa
từng nói chuyện hay cười vui vẻ với người phụ nữ khác ngoài nàng , vậy
mà hôm nay hắn lại dám làm vậy khiến nàng thật sự rất tức giận.
“Chị hai đi đâu rồi chứ ?” – Lúc này nàng mới phát hiện ra , Du Ái My và Ngô Thiên Bảo đã rời đi rừ sớm.
“Huân Huân…” – Từ đằng sau , giọng nói Ngô Vũ Thần vang lên , nghe
thấy tiếng của hắn , nàng không thèm quay lại , càng bước nhanh hơn.
Ngô Vũ Thần nhíu mày , chạy đến kéo nàng đứng lại “Huân….”
“Buông ra , anh đi theo tôi làm gì ?” – Nàng vùng vẫy , cố gắng rút tay ra nhưng lại không thể.
Hắn nhếch miệng cười , vui vẻ nói “Bả xã , em tức giận như vậy là do em ghen sao ?”
“Ghen ? Tôi không rãnh mà xen vào chuyện của anh.”
“vậy tại sao khi nãy lại hậm hực bỏ đi ?”
“Tôi để hai người có không gian riêng mà. Ngô Vũ Thần , mau buông tôi ra.” – Du Huân Huân tức giận hét lên , đưa tay kia đánh mạnh vào lồng
ngực hắn . Ngô Vũ Thần cười tươi cất tiếng “Đây chẳng khác nào là em
đang ghen !”
“Tôi không….?!” – Chưa nói hết câu , nàng đã bị hắn kéo vào lòng ,
Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi mịn màng , thong thả hút hết mật ngọt cảu nàng . Du Huân Huân trợn tròn mắt , giữa bao nhiêu người
vậy mà hắn lại đang say sưa hôn nàng ? Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào
miệng nàng , quấn lấy cái lưởi đinh hương mềm mại của nàng. Nhiệt tình
hưởng thụ , hơi thở yếu ớt của Du Huân Huân cũng bị hắn nuốt trọn. Hồi
lâu sau mới lưu luyến buông nàng ra , Du Huân Huân tức giận đầy hắn ra , đưa tay che miệng , ấm ức vô cùng “Ngô Vũ Thần , anh là tên thối tha ,
sao không đi nói chuyện với cô nhân viên kia đi . ở đây ức hiếp tôi ?”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay vuốt mái tóc mượt mà “Bà xã , rõ ràng là em đang ghen.”
“Mặc kệ tôi.” – nàng quay mặt định bỏ đi , nhưng một lần nữa lại bị hắn giữ chặt , ôm trọn vào lòng “Sao có thể mặc kệ được ?”
“Hừ , miệng lưởi của anh trơn tru từ bao giờ vậy ?”
“Du huân Huân , nếu tôi nói tôi yêu em thì em sẽ làm gì ?” – Hắn đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Thì tôi sẽ tự tử.” – Du Huân Huân giận dỗi trả lời.
“Vậy tôi sẽ giúp em.”
“Chuyện gì ?”
“Tự tử.”
“tại sao ?”
“Vì tôi đã yêu em rồi !” – Hắn híp mắt cười , còn nàng thì trừng mắt
nhìn đầy ngạc nhiên . Người nọ lại nói tiếp , ánh mắt màu xanh đăm đăm
nhìn nàng , con ngươi sâu thẳm khiến người khác phải run sợ “Nhưng em
không thể tự tử…vì tôi , chưa cho phép thì em không được quyền chết. Nếu có chết thì chính tôi sẽ là người giết em.”
Du Huân Huân mím môi im lặng , tròng mắt trợn đến nỗi sắp lọt ra
ngoài , hắn đang đùa giỡn hay đang uy hiếp đến sự sống của nàng ??? Nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng , Ngô vũ Thần không nhịn được mà bật cười
“Được rồi , chúng ta về thôi bà xã.” Đến khi bị hắn ôm eo rời đi , nàng
mới bừng tỉnh quay về hiện tại. Vội tránh xa ra nhưng nàng càng tìm cách lẩn trốn , hắn càng siếtchặt hơn . Du Huân Huân xụ mặt bước đi , hầu
như mọi câu nói “Tránh ra” , “Buông ra” của nàg đều không có giá trị đối với hắn !!!
Xuống đến bãi đỗ xe dưới hầm trung tâm mua sắm ,Du Huân Huân nhìn hai tay hắn trống không liền thắc mắc hỏi “Đồ của tôi đâu ?” Không lẽ hắn
vì đuổi theo nàng mà quăng hết những thứ nàng mau sắm ?
“Đã đem về nhà.” – Ngô Vũ Thần trả lời ngắn gọn. Đi đến gần nơi đỗ xe , hắn chợt khựng lại , vẻ mặt cũng thay đổi , lạnh lung và sắc bén hơn
trước , Du huân Huân ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra , đến
khi nhìn thấy đám đông trước mặt mới hiểu rõ.
Bọn họ toàn là những kẻ bặm trợn , trên tay cầm vô số hung khí , dao , gậy , cây sắt ,…. Không lẽ là kẻ thù của hắn ??? Ngô Vũ Thần buông eo
nàng , quay sang cất tiếng “Em về trước đi. Đây là chìa khóa xe , em
biết lái mà phải không ?”
Du Huân Huân ngạc nhiên , ngay cả chuyện nàng biết lái xe hắn cũng
biết , đây rõ ràng là bí mật của nàng ?? Trầm mặc một lúc , nàng chợt
cất tiếng “Nhưng bọn họ…”
“Tôi có thể lo được.”
Du Huân Huân ngập ngừng , nhưng nếu nàng ở lại chỉ làm vướng tay
vướng chân hắn , nên đành quay đi , một mình hắn sao có thể đánh lại đám người kia , họ rất đông có thể là hơn 20người. Vừa bước đi , từ phía
sau nàng liền bị chặn lại , thêm một đám người nữa xuất hiện , nàng và
hắn đang bị bao vây.
“Định đi đâu vậy cô em ??” – Một trong số người kai bước ra , nắm
chặt lấy cổ tay nàng , nở nụ cười xấu xa , cố ý kéo nàng vào lòng.
*Bốp…rầm… – Nàng chưa kịp phản kháng , Ngô Vũ Thần đã dùng chân đá
mạnh vào người tên kia , khiến hắn bay ra xa , đồng thời đưa tay kéo
nàng về phái mình. Thanh âm trầm , lạnh lẽo tựa như hầm băng vang lên
giống như tiếng gầm của quỷ dữ “Thằng khốn , đừng dùng bàn tay dơ bẩn
đ1o chạm vào cô ấy.”
“Chết tiệt , Hắc Long , hôm nay sẽ là ngày tàn của mày , tạo đã đợi
thời cơ này lâu lắm rồi.” – Bọn chúng hầm hồ hét lên , cùng lúc xông vào hắn. Du Huân Huân giật mình , Ngô Vũ Thần giữ chặt lấy bả vai nàng ,
rút khẩu súng từ sau lưng nhắm vào bọn chúng.
*Đoàng đoàng….
Du Huân Huân được hắn bảo vệ rất cẩn thận , dù thế nào cũng không cho bất cứ ai chạm vào . Vòng tay chắc khỏe chung thủy giữ chặt nàng.
“Buông tôi ra đi , cứ như vậy anh sẽ bị thương đó.” – Du Huân Huân
níu lấy áo hắn lên tiếng , nàng không thể làm vướng tay vướng chân hắn
được , dù Ngô Vũ Thần có tài giỏi đến đâu cũng sẽ dần kiết sức thôi.
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , “Tôi tự lo được.”
“Nhưng mà….”
*Vút…rầm….đoàng….
“Hắc Long , mày nghĩ một mình mày có thể hạ gục được bọn tao sao ?” – Tên đứng đầu đám người kia – Tào Phúc cất giọng mải mai.
Ngô Vũ Thần nghiêng đầu , vẻ mặt vô cùng nghạo nghễ “Tất nhiên là có thể.”
“Bỏ con nhỏ đó ra , tao vớimày đấu một trận.”
“Mày nghĩ tao điên sao ? Nghe lời mày…hừ….đừng mơ tưởng.”
“Hắc Long….Tao chỉ muốn giúp mày vứt bỏ ‘gánh nặng’ thôi.” – Tào Phúc cười mỉa mai , vừa nói hai chữ ‘gánh nặng’ vừa dùng cặp mắt chế giễu
nhìn nàng.
Du Huân Huân mím môi , quả thật đối với hắn lúc này nàng chẳng khác
gì một gánh nặng trên vai phải bảo vệ… “Vũ Thần , buông tôi ra đi , tôi
tự bảo vệ được mình.”
“Đối với tôi em không phải gánh nặng mà là vợ.” – Ngô Vũ Thần dịu
dàng trả lời. Nhưng dù hắn có nói thế nào , trong tâm nàng vẫn thấy rất
buồn tủi , liền đẩy mạnh cánh tay hắn , chạy ra ngoài.
“Huân Huân !”
“Tôi tự lo được.” – Nàng hét lên , rồi chạy tìm chỗ trốn , vì nàng
không thể thoát ra khỏi hầm giữ xe được , đàn em của Tào Phúc đã mai
phục khắp nơi.
“Thế nào , phải cảm ơn tao đi chứ , vì đã vứt dùm mày con nhỏ vướng tay vướng chân đấy” – Tào Phúc nhếch miệng cười khẩy.
Ngô Vũ Thần mặt vẫn không có chút biểu cảm , mỉa mai nói “Mày nghĩ mày xứng đáng sao ?”
*Rầm… – Hắn vung chân đá Tào Phúc một quyền , tên kia bay xa , đau
đớn đứng không nổi. Ngô Vũ Thần dùng cặp mắt sắc bén như lưỡi hái của Tử Thần liếc đám người xung quanh , khiến bọn chúng đột nhiên cảm thấy
phát lạnh mà run lẩy bẩy. Xung quanh hắn , xuất hiện sát khí . Bọn chúng chắc chắn một điều Hắc Long thật sự đã nổi giận , lửa giận vô hình đang cháy hừng hực , không một tên nào dám xông đến.
“Tụi bây còn chờ gì nữa , xông lên” – Tào Phúc tức giận hét lên. Lúc
này bọn đàn em mới bừng tỉnh mà xông vào đánh hắn , nhưng một tên bay
vào thì bị hắn đá văng ra ngoài , hàng chục tên áo đen xông vào đều
không thể chạm vào hắn , ngược lại còn bị đánh tơi bời. Ngô Vũ Thần như quỹ dữ hăng hái đánh , đấm lien tục , hắn không cho phép bất cứ ai hạ nhục nàng.
Du Huân Huân đứng từ xa thấy rõ tất cả , nàng không phủ nhận hắn tài
giỏi nhưng trên trán đã bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi , cứ tiếp tục
như vậy hắn sẽ thua mất. nàng vội lấy điện thoại gọi cho Du Ái My.
“Chị , chị mau nói cho anh Thiên Bảo đến hầm giữ xe ở trung tâm thương mại đi”
“Tiểu Huân , có chuyện gì sao ?” – Du Ái My thắc mắc hỏi.
“Mau lên đi , Vũ Thần…anh ấy…Á…” Chưa nói hết câu , nàng đã bị một tên lạ mặt lôi đi , làm rơi điện thoại xuống đất.
“Con khốn , mày dám gọi điện thoại báo cho người khác sao ?” Hắn giơ
tay lên , định đánh nàng , nhưng chưa kịp hạ xuống đã bị Ngô vũ Thần đấm vào mặt , đồng thời kéo nàng về phía mình.
“Vũ Thần…anh…”
*Bốp…. Du Huân Huân giật mình khi nghe thấy tiếng đập kia. Nàng hoảng hốt khi thấy máu từ đầu hắn chảy xuống , rơi xuống khuôn mặt tuấn tú.
“Vũ Thần….máu…”
“Không sao.” – Hắn cười nhạt để trấn an nàng.
*Xoẹt….Thêm một nhát chém vào lưng hắn. Ngô Vũ Thần nhíu mày , quay
lại tiếp tục đánh bọn chúng , cầm khẩu súng dưới đất , bắn lien tục ,
viên đạn sắt bay thẳng vào đầu từng tên.
Hơi thở tựa như khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng , Du Huân Huân
nhìn thấy hắn như vậy , trong lòng vừa sợ vừa lo lắng “Anh không sao chứ ? Mau buông tôi ra đi….”
“Không được , tôi không thể buông tay em được.”
“Mau buông tôi ra đi….Vũ Thần…Anh đang chảy máu kìa.” Du Huân Huân
gần như sắp khóc , nhưng phải cố kìm lại.Nàng xé vạt áo để chặn máu lại. Tự trách bản thân rất nhiều.
“Haha…..thế nào ? Cảm gíac bị chém Có tuyệt không ? Tao đã nói rồi ,
cô ta chỉ là gánh nặng của mày , nếu không sớm vứt bỏ thì mày sẽ bị liên lụy thôi…”
*Đoàng….
Hắn vừa nói xong , viên đạn từ phía Ngô Vũ Thần bay đến , trúng ngay
chân phải , hắn đau đớn khụy xuống , thật không ngờ , với khảong cách xa như thế mà hắn cũng có thể nhắm được , khi bị thương ?
“Mày có muốn viên đạn này ghim trong não không ?” – Thanh âm rùng rợn vang lên. “Tao đã nói là cấm mày xúc phạm người phụ nữ của tao rồi mà , mày không có lỗ tai sao ?” *Đoàng…Thêm một tiếng súng nữa vang lên ,
lần ày đích đến của viên đạn là lỗ tai Tào Phúc…hắn gầm lên đau đớn.
“Giết nó…giết nó cho tao.”
“Vũ Thần , Huân Huân…” – Đột nhiên từ phía sau , vang lên giọng nói.
Bóng Ngô Thiên Bảo dần xuất hiện cùng đám người theo sau , số lượng gấp
đôi đàn em của Tào Phúc.
“Anh Thiên Bảo !?” – Du Huân Huân mừng rỡ cất tiếng.
Anh chạy đến đỡ lấy Ngô Vũ Thần , đưa mắt nhìn nàng “Mau đưa Vũ Thần đến bệnh viện.”
“Vâng.” – Nàng gật đầu , một người mặc bộ vest đen bước đến giúp nàng một tay.
“Vũ Thần , em cứ đi đi , ở đây giao cho anh.”
“Anh nghĩ em kiệt sức rồi sao ?” – Hắn lạnh lùng cất tiếng.
Ngô THiên Bảo bật cười , hất mặt về phía nàng , vui vẻ nói “Nhưng vợ em thì kiệt sức rồi.”
Hiểu ẩn ý của anh trai , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười quay đi , hắn hiểu rõ ý nghĩa câu nói của anh.
Tào Phúc lúc này hệt như rùa rúc đầu , sợ hãi không thôi nhưng vẫn
giả vờ bình tĩnh , ra lệnh cho đám anh em tiến lên. “Xông lên.”
Ngô Thiên Bảo mỉm cười thích thú “Thật không biết lượng sức mình.”
Rồi vung tay một cái , đám người áo đen lập tức chạy lên , áp đảo phe
Tào Phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...