Trong căn phòng xa hoa của khách sạn.
Phòng tắm, Tô Hoài Dương đang nhìn gương ngẩn người. Từ 5 phút trước, hắn đã tắm rửa xong, nhưng mà, bây giờ không còn dũng khí để bước ra ngoài.
Bảy năm, gần hai ngàn ngày đêm, từng giờ từng phút hắn đều mong mỏi có thể ôm người yêu vào ngực để yêu thương, nhưng thực tế đến lúc này, hắn lại khẩn trương đến nổi cả người cứng ngắt.
Nếu để cho Vãn Quân phát hiện, đây chính là một nỗi nhục lớn, Tô Hoài Dương cố gắng bình phục lại tâm tình đang kích động của mình, không ngờ rằng đã đến độ tuổi như thế này vẫn còn giống với thời thiếu niên ngây ngô.
Từ khi bọn họ quan hệ lần đầu tiên trở về sau, Tô Hoài Dương liền quấn lấy Âu Vãn Quân hàng đêm. Hai người vừa mới nếm thử trái cấm, lại đang thời kì phát triển tinh lực dồi dào của thiếu niên, Tô Hoài Dương da mặt dày vốn dĩ không cần phải nói, Âu Vãn Quân mặc dù lạnh lùng, nhưng đối với cầu hoan của người yêu, cũng vui vẻ phối hợp, có đôi khi làm đến mệt lả, ngày hôm sau khó tránh khỏi nắm đấm của Âu Vãn Quân, nhưng Tô Hoài Dương cho tới bây giờ đều là vui vẻ mà chịu đựng.
Bảy năm, Tô Hoài Dương xác định bọn họ vẫn còn rất yêu nhau, nhưng vì đã lâu không gần gũi, tình cảm có còn mãnh liệt như trước hay không ? Đắn đo một lúc, Tô Hoài Dương cũng ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước vào phòng ngủ thì trong nháy mắt, Tô Hoài Dương đã biết bất an của mình vừa rồi căn bản là dư thừa.
Trong phòng, Âu Vãn Quân đã tắm xong đang khỏa thân tựa vào thành giường, cái chăn đắp hờ qua thắt lưng, đang cúi đầu lật xem quyển sách giới thiệu về du lịch mà khách sạn cung cấp.
Dưới ngọn đèn nhu hòa, cùng màu cà phê của chăn gối càng tôn thêm làn da trắng nõn của Âu Vãn Quân, hình thành một loại gợi cảm mị hoặc ập vào thị giác. Thoát khỏi sự ngây ngô của thiếu niên, thân thể Âu Vãn Quân đã cao lên, đường cong rắn chắc của nam tử càng lúc càng rõ ràng. Làn da không có một vết sẹo, mềm mại nhưng co dãn, cậu hiện tại, giống như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp, hoàn mỹ và sắc xảo.
Ngơ ngác ngắm nhìn, Tô Hoài Dương cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó xao động, bảy năm qua cố gắng sống như Liễu Hạ Huệ, giờ phút này lại không thể chịu nổi hình ảnh đầy kích động kia, bất luận là bảy năm trước hay bây giờ, Vãn Quân của hắn luôn có thể dễ dàng khơi mào khát vọng ở sâu trong nội tâm của hắn, hơn nữa, Tô Hoài Dương dám khẳng định, vài thập niên sau nữa cũng sẽ như thế, sẽ bị cậu làm cho thần hồn điên đảo.
Cảm thấy đường nhìn chăm chú của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân buông quyển sách trong tay xuống ngẩng đầu lên. Hai tay thả lỏng để bên người, hơi quay đầu nhìn điệu bộ ngu ngốc của người yêu, bên môi nở lên nụ cười nghịch ngợm.
Trong nháy mắt, Tô Hoài Dương giống như thấy lại được cái đêm của bảy năm trước, thiếu niên xinh đẹp hấp dẫn hắn.
Không thể nhẫn nhịn khát vọng của mình được nữa, Tô Hoài Dương bước nhanh đến bên giường, cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi kia, mà Âu Vãn Quân cũng ngẩng đầu, tích cực đáp lại.
« Vãn Quân. . . . . » Nỉ non, hôn dọc theo chiếc cổ duyên dáng rồi từ từ chuyển dần xuống dưới, lưu lại nhiều hồng ngân, cuối cùng dừng ở điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực cậu.
Người trong lòng đột nhiên rên lên một tiếng, mười ngón tay dùng sức bấu lấy bờ bai của Tô Hoài Dương, một rặng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Em vẫn mẫn cảm giống như trước đây, Tô Hoài Dương trong lòng vui vẻ, càng thêm đùa giỡn mỗi một chỗ mẫn cảm của người yêu mà hắn từ lâu đã biết rõ, khơi mào ngọn lửa dục vọng trên người Âu Vãn Quân, làm cho cậu và hắn cùng nhau thiêu đốt.
« Dương…… » Cảm giác tê dại từng đợt từ bên hông nảy đến, Âu Vãn Quân rốt cục cũng phát ra tiếng rên rĩ. Tình cảm mãnh liệt đã lâu không xuất hiện làm cho cậu khó lòng kiềm nén nổi, khó khăn vặn vẹo thân thể đuổi theo sự kích thích cực lớn kia, ai ngờ cái người đáng giận đó lại cố ý không nhanh không chậm đùa giỡn thân thể mình.
Dùng sức hút lấy hai điểm nhỏ đã sưng đỏ, Tô Hoài Dương hài lòng nhìn phản ứng của cậu.
« A…….a……. » Âu Vãn Quân khó chịu nâng thân thể lên, hùa theo sự âu yếm của Tô Hoài Dương, hai con mắt trong suốt trở nên mê mang, muốn giơ tay đụng đến dục vọng đã cương cứng của mình, lại bị Tô Hoài Dương bắt được, khóa chặt trên đầu.
« Tiểu Quân, đừng nóng vội…. » Xấu xa không cho người dưới thân thỏa mãn, Tô Hoài Dương muốn cấp cho người yêu một đêm tình cảm mãnh liệt, tra tấn nho nhỏ này xem như trừng phạt cậu bảy năm qua để cho hắn phải chịu nỗi khổ tương tư.
-----tỉnh lược 1000 chữ, thỉnh mọi người tự tưởng tượng----- đừng chọi dép ta *chạy trối chết*
Một đêm này, giống như lấp đầy chỗ trống của bảy năm. Tô Hoài Dương muốn bảo bối dưới thân này như thế nào cũng không đủ, mà Âu Vãn Quân chỉ có thể bất lực mặc cho hắn âu yếm, khóc nức nở một lần rồi lại một lần, cho đến khi được thỏa mãn, rồi bản thân hoàn toàn mất đi ý thức lúc nào không hay.
Một đêm không mộng mị, tinh thần của Tô Hoài Dương rất tốt, cả người có thể nói là thần thanh khí sảng a ~
Tham luyến ngắm nhìn người đang ngủ say bên cạnh, Âu Vãn Quân đang ngủ còn nhẹ nhàng nhíu mi. Đêm qua thật đúng là đem cậu làm đến mệt chết rồi, biết rõ cậu đi máy bay nhất định rất vất vả, nhưng hắn không quản được khát vọng của mình, một lần rồi một lần ôm lấy cậu. Chắc lúc tỉnh dậy thế nào cậu cũng sẽ tức giận, không biết dỗ dành như thế nào mới nguôi giận đây a.
Tô Hoài Dương đang đau khổ suy nghĩ đối sách dỗ dành thì Âu Vãn Quân chậm rãi mở mắt.
« Tỉnh rồi. » Bày ra nụ cười thành khẩn, lo sợ nhìn Âu Vãn Quân.
Tựa hồ vẫn chưa nhận ra tình huống hiện tại, Âu Vãn Quân mê mang mở to mắt nhìn. Vẻ mặt đáng yêu làm cho Tô Hoài Dương thiếu chút nữa nhịn không được vùng lên áp đảo cậu thêm lần nữa. Nhẫn, nhẫn, phải nhẫn a~ nhẫn chuyện nhỏ để làm chuyện lớn a ~ Tô Hoài Dương cảnh báo chính mình, hiện tại không phải thời điểm để tiếp tục gây án.
Vừa muốn đứng dậy, lại bị cơn đau nhức đánh ập làm cậu ngã lại giường, Âu Vãn Quân lần nữa nhìn về phía Tô Hoài Dương, mà lúc này ánh mắt đã thanh tỉnh, trở nên sắc bén, cậu nhớ ra, cái tên hỗn đản này tối hôm qua đã ……….
Vừa định cho hắn ăn một quyền, nhưng vừa mới hành động liền dẫn theo cả người đau nhức, rên rĩ một tiếng rồi nằm vật ra giường.
« Tiểu Quân, em không sao chứ ? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh rất nhớ em nên mới….. Anh cam đoan về sau sẽ không như thế nữa. » Nhìn thấy Âu Vãn Quân thống khổ, Tô Hoài Dương đau lòng ôm cậu vào ngực nhẹ giọng trấn an.
Âu Vãn Quân buồn bực tránh né, nhưng tránh không được, liền để mặc cho hắn ôm, dù sao cái ôm ấp áp của hắn cũng thực thoải mái, nhưng vẫn không cam lòng, há miệng cắn một cái ở bờ vai hắn.
Tuy rằng đau đến giật mình, nhưng Tô Hoài Dương vẫn tùy ý để người yêu trả thù, chỉ có như thế thì hắn đã cảm thấy số mình còn hên lắm rồi, Tiểu Quân cũng rất thương mình a ! Nghĩ vậy, trong lòng Tô Hoài Dương ngọt ngào đến nhức răng.
« Ngủ tiếp một chút đi, trời vẫn còn sớm. » Nhẹ nhàng mát xa cho Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương ghé vào lỗ tai của cậu nhẹ nhàng nói.
« Ân. » Mơ màng lên tiếng, xoay người tìm vị trí thoải mái trong lòng ngực Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân nặng nề ngủ, cậu thật sự rất mệt ….
Ôm người trong lòng, Tô Hoài Dương rõ ràng cảm thấy hạnh phúc của hắn đã trở lại.
…………………..
Ngày đó, lúc Tô Hoài Quang dẫn Âu Vãn Thần trở lại khách sạn đã là buổi chiều.
Trên mặt Âu Vãn Thần có vết sưng đỏ, nhưng nếu cậu không muốn nói thì Âu Vãn Quân cũng sẽ không hỏi, bởi vì cậu biết em trai của mình sẽ không vô duyên vô cớ động thủ với người khác, nhất định đã có người trêu chọc Âu Vãn Thần, hơn nữa nhìn vết thương trên mặt Âu Vãn Thần, chỉ sợ đối phương còn bị nặng hơn mấy lần.
Âu Vãn Quân không hỏi, nhưng không có nghĩa là Tô Hoài Dương không quan tâm. Dù sao cũng là em trai của người yêu, yêu ai thì yêu cả đường đi, liền kéo Tô Hoài Quang ra một góc hỏi, mới biết được nguyên lai là do khuôn mặt Âu Vãn Thần thanh tú, ở quán bar bị đám người khi dễ, khiêu khích, kết quả là một mình Âu Vãn Thần đánh nhau với bốn người, ai cũng không nghĩ thằng nhóc xinh đẹp này lại có thân thủ tốt đến như vậy, Tô Hoài Quang nhìn đến ngây người, thẳng đến khi bị Âu Vãn Thần lôi kéo chạy đi gần một km mới tỉnh táo lại.
« Không có việc gì là tốt rồi, về sau nên cẩn thận một chút. » Nghe thằng em tự thuật lại xong, Tô Hoài Dương cũng chỉ nói được câu này, về phương diện bạo lực, hai anh em họ đúng là như nhau, chắc đây là đặc điểm chung của cặp song sinh cùng trứng. Nghĩ vậy, trong lòng Tô Hoài Dương không khỏi sợ hãi, sờ sờ thắt lưng già cả của mình, buổi sáng hôm nay, Âu Vãn Quân sau khi khôi phục thể lực thì chuyện đầu tiên cậu làm chính là trực tiếp đem hắn đá xuống giường…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...