Yêu em được không

Chương 8
Mạnh Thừa Kiệt nhìn quanh căn nhà đã có lịch sử hai mươi năm, phòng gọn gàng sạch sẽ, không được trang hoàng nhiều, có thể nhìn thấy Lam gia chỉ là một gia đình nhỏ.
Trong lòng anh thôi thúc muốn nhìn phòng cô, có lẽ đó là nơi duy nhất anh có thể bước vào thế giới nội tâm của cô.
Đặt tay vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động, phát hiện cô không khóa cửa.
Lúc này, trong phòng tắm, truyền tới tiếng nước chảy.
Trong phòng, có một chiếc giường lớn, một tủ quần áo, cùng một chiếc bàn học nhỏ, trên tường dán đủ loại đồ án kiểu dáng phim hoạt hình, đây là phòng Lam Nguyệt và Tiểu Kiệt.
Anh ngồi trên giường, ánh mắt phóng tới bức ảnh chụp chính mình đặt ở đầu giường.
Cô tại sao lại có tấm ảnh này?
Bức ảnh chỉ chụp nửa người, anh nhìn thẳng vào ống kính, trên người mặc một chiếc áo trắng không tay, đó là khi kết thúc một trận đấu bóng rổ, trong trận đấu giao hữu của công ty.
Anh không nhớ anh từng chụp bức ảnh này, lúc ấy xung quanh có rất nhiều đồng nghiệp, chẳng lẽ cô khi ấy đã đặc biệt chú ý đến anh? Nói sâu hơn một chút là đã yêu anh? Nếu không tại sao có thể chụp bức ảnh này? Còn giữ gìn nhiều năm như vậy?
Khó trách Chu Tề Vĩ, Đỗ Mạn Ny, Lam Tinh, thậm chí Tiểu Kiệt, vừa nhìn thấy anh đều có thể nhận ra, thì ra là do bức ảnh này.
Bỗng nhiên tâm trạng anh trở nên rất tốt, cô phát sinh quan hệ với anh, đem lần đầu tiên quý giá tặng cho anh, kỳ thật là vì cô thích anh, mà không phải bởi vì nhất thời kích tình….
Lam Nguyệt ơi Lam Nguyệt, trong lòng anh gọi tên cô, cô đến tột cùng đã yêu anh bao lâu? Đủ để vì anh mà sinh hạ một đứa trẻ….
Nhưng là, cô sao lại chấp nhận gả cho Chu Tề Vĩ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cho Tiểu Kiệt một người bố?
“A…. Anh…”
Một tiếng kêu làm anh đang tập trung vào bức ảnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lam Nguyệt đầu ướt đũng nước, mặc một bộ đồ màu đỏ, nhìn chằm chằm vào anh.
“Sao không sấy tóc đi, cảm bây giờ.”
“Anh vào bằng cách nào?” Trời ơi! Anh ngồi trên giường cô, không gian như vậy quả thật vô cùng ái muội, làm cô bỗng dưng đỏ mặt.
“Đi vào bình thường.” Anh nhìn xung quanh, “Máy sấy dâu?”
Cô chỉ vào bàn trang điểm.
“Lại đây, anh giúp em sấy tóc.” Mạnh Thừa Kiệt vẫy tay.
A…. Anh sao có thể bình thản như thế? Đây là phòng cô mà!
“Không, không cần, em tự làm được rồi.” Lam Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Nhưng mà, giống như trước, cô nói là việc của cô, anh làm là việc của anh.

Anh cầm máy sấy, kéo cô ngồi xuống bên anh.
Tiếng máy sấy ong ong vang lên, kết hợp với tiếng đập của tim cô, vì năm ngón tay anh lang thang trên tóc cô, mỗi khi chạm vào đều làm cả người cô nóng lên.
Cho đến khi tóc cô khô hẳn, anh mới tắt máy sấy đi.
“Trong lòng em không thoải mái phải không? Buồn vì Tư Ngâm đối xử với em như vậy?”Anh giữ vai cô, khiến cô phải đối mặt với anh.
“Vâng.” Cô ủy khuất gật đầu.
“Vậy sao không tìm anh bàn bạc? Hoặc là tìm anh than thở?”
“Anh là giám đốc, em không thể làm khó anh.”
“Đồ ngốc, vậy em cứ thế chạy đi khi đang mưa sao. Em có biết anh lo lắng thế nào không?” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“Em chắc là điên rồi! Tư Ngâm sao có thể đối xử với em như vậy, tốt xấu gì em và cô ấy cũng là đồng nghiệp lâu như vậy, chẳng lẽ em làm người thất bại như vậy?” Vòng tay của anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng xoa dịu đi nỗi buồn của cô.
“Vậy em tính làm gì bây giờ? Muốn anh báo thù cho không?” Anh nháy mắt, cố ý cười gian xảo.
“Anh muốn báo thù thế nào?” Cô buồn cười nhìn anh.
“Muốn làm cô ấy bỏ chạy? Làm khó dễ cô ấy trong công việc? Hay muốn anh mắng cô ấy một trận?”
“Anh mà có thể mắng chửi người khác sao? Huống hồ em không muốn Tư Ngâm nghĩ anh thay em lên tiếng.”
“Lam tiểu thư, anh đương nhiên có thể mắng chửi người, huống hồ, anh thay em lên tiếng là chuyện trượng nghĩa.” Mạnh Thừa Kiệt làm bộ đáng thương, chọc Lam Nguyệt cười liên tục.
“Nếu không phải nuôi Tiểu Kiệt, em thực sự không định đến Đạt Văn làm nữa, cũng muốn nói rõ ràng với Tư Ngâm, nhưng như thế sau này làm sao tiếp tục làm việc với nhau nữa?” Nghĩ đến chuyện này, cô càng khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lại suy sụp xuống.
“Không muốn làm thì không làm, để anh nuôi em và Tiểu Kiệt là được rồi.”
Mạnh Thừa Kiệt biết thời biết thế trong lời nói, làm cô không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.
“Đừng nói đùa nữa.” Cô xấu hổ cười yếu ớt.
“Anh không đùa, Lam Nguyệt, gả cho anh đi!” Anh ôm chặt lấy cô, cố lấy dũng khí nói ra, không nghĩ tới sẽ gặp khó khăn.
Cô giãy ra khỏi vòng tay ôm của anh, vẻ mặt ngây ngốc: “Anh….” Anh nói thật sao?
“Chậc…. Hiện tại hình như không phải thời điểm cầu hôn tốt lắm, ừm…. có lẽ anh nên làm một bữa tối với nến, phải chuẩn bị nhẫn kim cương, hay một bó hồng to.” Anh thành khẩn hỏi ý kiến cô.
“Em…. Em không biết.” Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, não bộ của cô không kịp tiếp nhận thông tin.
“Lam Nguyệt, em đừng lo, anh chân thành cầu hôn em, đây là lần đầu tiên anh cầu hôn, em trăm ngàn lần đừng cự tuyệt anh.”

Cô nhìn thấy thành ý trong mắt anh, không giống nói đùa.
“Cám ơn anh, nhưng em phải hỏi ý kiến của mẹ và Lam Tinh.”
“Thì ra nếu anh muốn cưới em thì phải ‘Quá ngũ quan, trảm lục tướng’(1)?” Anh cố ý bày ra bộ mặt suy sụp.
“Đừng như vậy! Nếu không có mẹ và Lam Tinh, em có lẽ cũng không thể chống đỡ nổi trong những ngày qua.” Lam Nguyệt vội vàng giải thích, chỉ sợ anh tức giận.
“Vậy khi nào cho anh chính thức gặp bác và Lam Tinh?” Anh biết sự lo lắng của cô, anh chỉ hy vọng có thể làm cô an tâm.
“Em phải hỏi họ trước đã, được không?”
“Được!” Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ai bảo mình yêu điên cuồng tiểu mỹ nữ này chứ! Lam Nguyệt không dám để mình ý loạn tình mê, dù sao đây cũng là phòng cô, giường cô, cô dùng hay tay đặt ở ngực anh, ngăn cản anh thân mật hơn.
Cô đã quên mất mình làm cách nào tiễn anh rời khỏi nhà, chỉ biết nếu anh không đi sẽ bị Lam Tinh bắt gặp, cô giống như người yêu đương vụng trộm, vẫn chưa dám chính thức giới thiệu anh cho người nhà.
Ai! Đầu cô rất đau, trước đây nghĩ anh đối với cô một chút tình cảm cũng không có, nay anh lại cầu hôn, cô nên làm sao?
Lam Nguyệt mờ mịt nằm ngủ trên giường, chợt thấy có một bàn tay nhỏ bé lay lay cô.
“Mẹ, mẹ.”
“Tiểu Kiệt, ngoan nào, đừng làm ồn, mẹ bị ốm.” Lam Tinh trấn an thằng bé hiếu động.
Lam Tinh sau khi tan tầm về nhà, lúc đó Lam Nguyệt vẫn đang ngủ, định để Lam Nguyệt nghỉ ngơi nhiều một chút, cô mang Tiểu Kiệt sang nhà Chu gia bên cạnh ăn cơm, sau khi trở về phát hiện Lam Nguyệt nằm trên giường mặt đỏ bừng, sờ vào mới phát hiện cô đang sốt cao.
“Mẹ thật đáng thương… Dì, giờ phải làm sao?” Tiểu Kiệt khịt khịt mũi như muốn khóc.
“Không sao, chúng ta đi tìm bố, gọi ba ba đến giúp.” Lam Tinh sờ sờ đầu thằng bé.
Tiểu Kiệt chỉ vào bức ảnh trên đầu giường: “Là papa sao?”
“Không phải, là ba ba ở cửa đối diện.”
Lam Tinh biết Tiểu Kiệt gọi ba ba là Chu Tề Vĩ, papa là chỉ Mạnh Thừa Kiệt.
“Dì, papa có lái xe đón con tan học, còn đưa con đi Mc Donalds xem Donalds nữa!” Tiểu Kiệt thành thật nói.
Nghe vậy, mắt Lam Tinh ánh lên kỳ lạ, chỉ vào ảnh chụp. “Tiểu Kiệt, con có lừa dì không, papa này thật sự cho con đi Mc Donalds?”
“Đúng vậy! Mẹ nói trẻ con không được nói dối.” Tiểu Kiệt hồn nhiên nói.
Lam Nguyệt dám vụng trộm qua lại với Mạnh Thừa Kiệt. Tốt! Chờ khi nào hết bệnh, cô thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.

“Tiểu Kiệt ngoan, con th dì đi tìm bà nội, chúng ta tìm bố con hỗ trợ, phải đưa mẹ đến bệnh viện mới được.” Trước mắt phải chữa bệnh, có gì nói sau.
“Mẹ bị đau sao?” Tiểu Kiệt lộ ra vẻ đau xót.
“Đúng vậy, rất đau.”
“Mẹ thật đáng thương!”
Lam Tinh vội vàng chạy tới ấn chuông nhà Chu gia, mở cửa là Chu Tề Vĩ.
“Anh Tề Vĩ, chị em sốt, anh mau sang đưa chị ấy đến bệnh viện.”
Chu Tề Vĩ vừa nghe, bất chấp đang ăn dở cơm, vội vàng chạy sang, ôm Lam Nguyệt lên.
Lam Tinh đưa Tiểu Kiệt sang cho bà Chu, sau đó cùng Chu Tề Vĩ lái xe đưa Lam Nguyệt vào bệnh viện.
Bác sĩ nói Lam Nguyệt bị viêm đường hô hấp sau chuyển thành viêm phổi, chỉ cần tiêm và nghỉ ngơi sẽ hồi phục.
“Sao có thể tự nhiên lên cơn sốt vậy chứ?” Chu Tề Vĩ ngồi bên giường bệnh, thì thào tự nói.
“Cái thời tiết quỷ quái này lúc lạnh lúc nóng, hai ngày trước thấy chị ấy ho khan, lại có chút nghẹt mũi, nhưng không nghiêm trọng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã chuyển thành viêm phổi.” Lam Tinh cũng không biết Lam Nguyệt vì cả ngày dầm mưa, mới làm cho cơn cảm mạo nhỏ chuyển thành bệnh nặng.
“Bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, em về trông nom cho Tiểu Kiệt, mai thuận tiện tới xin phép cho Lam Nguyệt, anh ở đây được rồi.” Chu Tề Vĩ coi chị em nhà họ Lam như em gái ruột, cũng không có gì kỳ lạ.
“Anh Tề Vĩ, anh về nghỉ ngơi đi, Tiểu Kiệt có thể để mẹ Jm chăm sóc, nhỡ chị em muốn đi toilet, anh là con trai không tiện.”
“Có cái gì không tiện, anh là chồng cũ của Lam Nguyệt, hơn nữa anh cũng khỏe hơn em, Mạn Ny cũng không để ý, em để ý cái gì?” Hắn vừa mới gọi cho Mạn Ny xin phép, Mạn Ny đang cùng bạn học đi dạo phố, còn dặn hắn phải chăm sóc Lam Nguyệt thật tốt.
Đến lượt Lam Tinh trợn mắt, nói là chồng trước, nhưng hai người một chút quan hệ cũng không có, hắn còn có thể nói như vậy, nhưng Lam Tinh cũng hiểu Chu Tề Vĩ đối với chị Jm hai cô rất tốt, cho nên cũng không so đo nữa.
“Anh Tề Vĩ, vậy ngày mai mấy giờ anh đi làm?”
“Mai anh trực tối, em sau khi tan tầm đến đây thay cho anh, có việc gì anh sẽ gọi điện cho, ông chủ của em hung ác như vậy, em xin phép nghỉ, anh ta nhất định làm thịt em.”
“Hừ! Khi nào em thật sự muốn xin nghỉ, anh ta cũng không thể quản nhiều như vậy.” Nói dễ nghe chút thì Lam Tinh là thư ký, còn nói khó nghe là cô căn bản giống như người giúp việc, hai tư giờ làm việc ột ông chủ hung ác hô đến gọi đi.
“Chị em còn phải quan sát thêm hai ngày, em muốn nghỉ thì ngày kia hãy tính, tối nay một mình anh là được rồi.” Hắn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bảo Lam Tinh về.
“Vâng, anh Tề Vĩ, vậy làm phiền anh.” Thật ra cũng có thể để mẹ tới chăm sóc cho chị, nhưng mẹ tuổi đã lớn, ban ngày phải làm việc cũng đã mệt, nếu để bà đến bệnh viện, xương cốt chỉ sợ không còn. Mà Lam Tinh không muốn tên ông chủ hung ác của cô bắt được nhược điểm, đành phải giao Lam Nguyệt cho Chu Tề Vĩ trông nom.
*
Lam Nguyệt ngủ suốt đêm, lúc bình minh mới tỉnh lại.
Đầu cô đau như búa bổ, nhíu nhíu đôi mi thanh tú rồi mở mắt.
Đập vào mắt là cánh tay đang truyền dịch, trần nhà trắng tinh, khi chậm rãi xoay đầu sang bên cạnh thấy Chu Tề Vĩ đang nằm sấp ngủ trêngiường.
Cô dùng tay không có gắn kim xoa xoa thái dương, đây chắc hẳn là bệnh viện, chuyện gì đã xảy ra? Cô sao lại ở đây?
Cổ họng cô đau như bị xé rách, cô muốn rời giường đi uống nước, nhưng làm vậy sẽ đánh thức Chu Tề Vĩ.
Bởi vì Chu Tề Vĩ là cảnh sát, sớm đã thành thói quen nghỉ ngơi bừa bãi, rèn luyện được công phu có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào, và cũng tùy thời mà tỉnh lại.

“Lam Nguyệt, em muốn làm gì?” Hắn mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Em khát nước, em sao lại ở đây?” Giọng cô khàn khàn đầy ma quái, mà mỗi khi mở miệng cổ họng lại đau như bị hỏa thiêu.
Chu Tề Vĩ rót một ly nước sôi đưa cho cô, đem chuyện đêm qua đưa cô vào bệnh viện kể lại.
“Em an tâm nghỉ ngơi, anh sẽ gọi điện đến công ty xin phép nghỉ giúp em.”
“Vâng!” Cô cảm thấy may mắn vì trận ốm này đến đúng thời điểm, nếu không cô cũng không biết hôm nay có nên đi làm hay không? Cho dù đi làm cô sẽ phải đối mặt thế nào với Tư Ngâm?
“Muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu, một chút khẩu vị cũng không có, chỉ thấy khó chịu, trong lòng buồn bực càng làm cô mỏi mệt.
“Anh đi mua cháo nóng cho em, phải ăn cái gì đó mới hồi phục được.” Chu Tề Vĩ cầm ví tiền ra ngoài.
Lam Nguyệt muốn gọi điện thoại cho Mạnh Thừa Kiệt, nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, anh chắc vẫn đang ngủ, chờ tối nay rồi báo lại cho anh.
Ăn xong tô cháo Quảng Đông mà Chu Tề Vĩ mua về cũng là lúc y tá mang thuốc đến, có lẽ bởi tác dụng của thuốc, cô lại ngủ say.
Chín giờ, Chu Tề Vĩ gọi điện đến công ty Lam Nguyệt, tiếp điện thoại là Hà Tư Ngâm.
“Chào cô, tôi tìm Vạn tiên sinh.” May là Chu Tề Vĩ còn nhớ ông chủ ở công ty Lam Nguyệt họ Vạn, vì vậy cũng không có gì khó khăn.
“Xin hỏi anh tìm ông Vạn có chuyện gì?”
“Tôi là chồng Lam Nguyệt.”
Vừa nghe thấy là chồng Lam Nguyệt, lòng Hà Tư Ngâm trầm xuống một chút, “Xin đợi một chút.”
Năm giây sau, điện thoại chuyển tới tay Vạn Đại Phú.
“Alo?”
“Tôi là chồng Lam Nguyệt, tôi muốn xin cho Lam Nguyệt nghỉ vài ngày.”
“Chu tiên sinh à? Lam Nguyệt sao vậy?” Vạn Đại Phú kinh ngạc hỏi, nghĩ vì chuyện hôm qua Lam Nguyệt không muốn đi làm.
“Cô ấy bị sốt, giờ đang ở bệnh viện, bác sĩ nói bị viêm phổi, phải ở lại bệnh viện khoảng hai ngày.”
“Cô ấy ở bệnh viện nào?” Vạn Đại Phú vội hỏi.
Chu Tề Vĩ căn bản không biết chuyện hôm qua của Lam Nguyệt, hắn nói lại tình hình cho Vạn Đại Phú.
Mà ở đầu kia, Mạnh Thừa Kiệt đang cùng Vạn Đại Phú thảo luận vấn đề hôm trước, nghĩ cách để các nhân viên hiểu được sự thật.
Mấy ngày nay Mạnh Thừa Kiệt đã có thói quen trước khi ngủ, gọi điện thoại nói chuyện với Lam Nguyệt, nhưng tối hôm qua điện thoại của cô không có người nghe, lòng anh nóng như lửa dốt, vốn định đến Lam gia tìm cô, nhưng sợ làm Lam Nguyệt sợ hãi….
Không nghĩ tới, Lam Nguyệt luôn đến sớm nhất mà đã qua giờ làm vẫn chưa tới, điều này làm anh càng thêm lo lắng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận