Sân gôn Golden Palm Yên Thành, trong phòng vệ sinh cùng tầng với phòng VIP, một đám con gái gầy gò, mỗi người đều cầm gương chỉnh trang.
Sau khi nhìn kỹ một hồi, có thể nhận ra hai đến ba người trong số đó, đều là diễn viên của mấy bộ phim truyền hình ăn khách gần đây.
Số còn lại dù không nổi tiếng nhưng cũng là nữ sinh khoa Nghệ Thuật biểu diễn Nam Hí, cao ráo, chân dài, da trắng và xinh đẹp.
Một người trong gương mím đôi môi đỏ mọng, giễu cợt nói: “Bàng Bối thật sự đến sao?”Có người lập tức trả lời: “Đúng đó, tháng trước cô ta đã ký hợp đồng với bên Điện ảnh và Truyền hình Triệu Vân rồi, Triệu Vân Định hôm nay cũng tới, anh ta có thể không dẫn theo cô ta sao?”“Chậc chậc, nhà cô ta phá sản ba năm rồi, số tiền bố cô ta để lại chắc cũng sớm tiêu sạch rồi, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, ăn ngon mặc đẹp, cũng không biết cô ta có chịu nổi cuộc sống khốn khó hay không?”“Người thiếu tiền cái gì cũng không làm được, còn màng gì đến danh phận, hơn nữa…cô ta hiện tại cũng không có địa vị gì.
”Có một tiếng thở dài.
Năm đó khi Bàng Bối còn học ở Kinh kịch Nam Hí, cô thực sự vô cùng tỏa sáng.
Là viên ngọc quý của Bàng thị, có xe sang đưa đón, mỹ nữ soái ca đều vây quanh cô, mọi người đều nói quần áo hay trang sức cô từng mặc đều chưa từng trùng nhau, vây quanh cô là những nhân vật lớn nhỏ, mỗi lần đều không giống nhau.
Không chỉ vậy, Bàng Bối còn được mệnh danh là hoa khôi trường, trong bảy năm qua, chưa từng có ai có thể vượt qua vẻ đẹp của cô.
Bàng Bối mỗi lần xuất hiện đều là tâm điểm của sự chú ý.
--Nhưng tất cả chỉ là quá khứ.
Người phụ nữ tô son đỏ hừ lạnh một tiếng, thái độ giống như khán giả đang đợi buổi biểu diễn bắt đầu: “Nguyễn Bội cũng sẽ đến.
”Những người có mặt nhất thời im lặng, nhìn nhau mấy giây rồi đột nhiên cười rộ lên.
Nguyễn Bội và Bàng Bối từng có quen biết.
Khi cô còn học ở Kinh kịch Nam Hí, Nguyễn Bội không được gọi là Nguyễn Bội, cô ta chỉ là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng, đến xách dép cho Bàng Bối cũng không xứng, cô ta dựa vào công ty P và quảng bá hình ảnh để có chút danh tiếng, trên mạng cũng đặt cho cô ta biệt danh hoa khôi trường Sân Khấu Nam.
Cô ta mặc quần áo giống Bàng Bối, để kiểu tóc giống Bàng Bối, thậm chí còn theo đuổi vị hôn phu của Bàng Bối.
Ngay cả nghệ danh cũng được đổi thành “Bội”, đồng âm với tên của Bàng Bối.
Sống như bản sao của Bàng Bối.
Trong buổi họp mặt cựu sinh viên, Nguyễn Bội muốn nâng cốc chúc mừng Bàng Bối, nhưng lại bị tiểu công chúa kiêu kỳ phớt lờ, thờ ơ hỏi “Cô là ai?”, khiến cô trở thành trò cười của cả trường.
Tuy hiện tại Nguyễn Bội trong làng giải trí cũng có chút tiếng tăm, nhưng vẫn có nhiều người lấy chuyện này ra chế giễu cô ta.
Người phụ nữ tô son đỏ tiếp tục hả hê nói: “Bây giờ không giống trước đây.
”Hôm nay họ đều đến hầu hạ các ông chủ lớn ngành điện ảnh và truyền hình, nhưng ông chủ lớn hôm nay thực ra chỉ có một người – Du Hạnh, giám đốc điều hành Tập đoàn Bội Hạnh.
Bội Hạnh là doanh nghiệp giao dịch trực tuyến du lịch toàn diện.
Họ nắm độc quyền về ngành du lịch ở phía Bắc và phía Trung của Trung Quốc, đồng thời cũng không ngừng phát triển ở phía Nam Trung Quốc.
Bản thân Du Hạnh cũng có một nhóm chuyên gia tư vấn hùng mạnh, trong những năm qua, anh và nhóm chuyên gia tư vấn đã nắm bắt cơ hội và đầu tư vào nhiều công ty công nghệ, trong đó Peach Live và Guava Video là nền tảng video vô cùng phổ biến.
Do đó, mối quan hệ của Tập đoàn Bội Hạnh và ngành công nghiệp giải trí cũng rất thân thiết.
Mục đích của Bội Hạnh là tập trung vào Tập đoàn Bắc Kinh và một số công ty điện ảnh và truyền hình để hợp tác đầu tư một loạt dự án phim và truyền hình cấp “S”.
Mọi người đến đây đều là để ngủ với hắn, cho dù là ngủ với ai cũng đều không bằng ngủ với hắn.
Người phụ nữ tô son đỏ thấp giọng nói: “Nghe nói Du Tổng trước nay đều trong sạch, bên cạnh chưa từng có nữ nhân, cô có biết bức ảnh duy nhất chụp một người phụ nữ từng xuất hiện trong văn phòng hắn ta là của ai không?”“Mẹ nó, tôi cũng từng nghe qua, hình như là Nguyễn Bội?”Người phụ nữ tô son đỏ mỉm cười, khó hiểu nói: “Đúng là cô ta.
”“!!!”Tin tức bùng nổ giữa các nghệ sĩ nữ.
Đuôi mắt người phụ nữ tô son đỏ nhếch lên vô cùng sinh động, “Tôi rất mong chờ cuộc gặp này của Bàng Bối và Nguyễn Bội đấy nha.
”“Được rồi được rồi, muộn rồi, mau ra đại sảnh chờ thôi.
”“Đi thôi.
”Bọn họ trang điểm xong thì lần lượt rời đi.
…Bàng Bối vừa đến Sân gôn Golden Palm.
Cô lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn của người quản lý Minh Giai Na gửi.
[Em lạc đường sao?][Lúc nào em đến thì ra đại sảnh tập hợp nha.
][Chắc em sẽ không bị lạc trên đường đến sảnh đâu, đúng không?]Như thể đang vô cùng lo lắng, một vài tin nhắn ngay sau đó được gửi đến.
[Nếu em không biết đường thì nhờ nhân viên đưa đến, đừng tự một mình đi.
]Bàng Bối: “…”Không có gì ngạc nhiên khi Minh Giai Na lo lắng đến vậy.
Bàng Bối từ nhỏ rất ít khi một mình ra ngoài, dù có đi cũng bằng ô tô riêng, không phải lạc đường ở trường đại học thì là thường xuyên đi nhầm phòng học của Minh Giai Na, nhưng cô lại không biết bản thân mù đường…[Bàng Bối: Chị yên tâm, em sắp đến sảnh rồi.
]Minh Giai Na nhanh chóng gửi một tin nhắn nhắc nhở.
[Người hôm nay đến đều là mấy ông chủ lớn, là kiểu có thể dễ dàng phong sát bất cứ người nào!! Thế nên lúc em tức giận hãy nghĩ đến khoản nợ của gia đình, nghĩ đến ngôi nhà đã bị người khác lấy mất!!!][Bàng Bối: Em biết rồi.
]Những nữ nghệ sĩ ban nãy đã đoán đúng, Bàng Bối hiện tại rất thiếu tiền.
Sau khi Bàng Trung Lâm phá sản, để lại một khoản nợ hàng chục triệu, đống tài sản ông để lại tháng trước mới được kiểm kê xong.
Căn biệt thự Bàng Bối sinh ra và lớn lên đang được bán đấu giá lần thứ hai, trị giá mấy trăm triệu, nhưng số tiền còn lại trong tay cô, đừng nói đến trả nợ, ngay cả mua nhà vệ sinh cũng không đủ.
Chưa kể đến những đồ nội thất đã đồng hành suốt thời thơ ấu và tuổi thiếu niên của cô, và cả những món quà sinh nhật đắt tiền mà bố tặng cô.
Trong suốt cuộc đời, Bàng Trung Lâm rất trọng chữ tín.
Thời thế đổi thay, nỗi đau mất cha đã giày vò Bàng Bối suốt ba năm qua, hôm nay là lúc cô phải gánh trách nhiệm với tư cách là con gái ông.
Trả lời tin nhắn xong, Bàng Bối nghe theo lời của Minh Giai Na, đi thẳng đến đại sảnh tầng một.
Ở sảnh chờ tụ tập rất nhiều tên tuổi lớn của lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Một nhóm đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa bọc da màu đen, nói cười vui vẻ.
Chàng trai ở ngồi giữa rất bắt mắt, anh ta mặc một bộ vest được cắt may cẩn thận và áo sơ mi trắng mỏng, làm tôn lên nước da hoàn hảo của anh, đôi chân dài đặt tùy ý, hai tay đan vào nhau, gật đầu mấy cái.
Thỉnh thoảng anh hơi nhíu mày, hiển nhiên là đang vô cùng nghiêm túc, vô cùng chăm chú nghe người xung quanh nói chuyện, nhưng lại dường như không để tâm.
Trên người anh là loại khí chất trong sạch khác hẳn với những doanh nhân khác, cách biển người đông đúc, từ anh tỏa ra sự kiêu ngạo lạnh lùng và bình tĩnh ở nơi người khác không thấy.
“Là Du tổng mới 29 tuổi đã tự mình lập nghiệp sao?”“Chính là anh ấy!!! Mức độ bàn tán vô cùng cao, thỏa mãn tất cả ước mơ xưng bá của tôi!”Những nữ nghệ sĩ đi vào đại sảnh, vừa nhìn thấy bóng dáng của Dụ Hạnh thì vô cùng kích động, nhỏ giọng bàn tán.
Bàng Bối đi phía sau đã nghe được hết cuộc trò chuyện của bọn họ, nhân cơ hội nhìn về đằng xa, đột nhiên trái tim như bị bóp nghẹt, nhịp tim cũng như ngừng đập.
Bảy năm trước, Dụ Hạnh là sinh viên mà cô quyên góp tiền ủng hộ, cũng là người đàn ông mà cô không biết xấu hổ bỏ tiền ra để giữ anh bên mình.
Không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh như này.
Mấy nữ nghệ sĩ đã đến sảnh chờ, tất cả đều giữ im lặng.
Thấy mọi người đã đến đủ, các ông chủ cũng đứng dậy đi đến phòng thay đồ nam.
Bàng Bối cố ổn định sắc mặt, đi đến trước mặt Đinh tổng, gật đầu chào hỏi: “Đinh tổng.
”Đinh Cảnh Chi liếc nhìn Bàng Bối.
Lăn lội trong giới giải trí nhiều năm, anh ta từng nhìn thấy rất nhiều Oanh oanh Yến Yến, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy đôi mắt phượng đỏ, vô cùng quyến rũ và lãnh đạm.
Làn da của Bàng Bối trắng nõn, thân hình cao ráo, mảnh khảnh, chiếc váy hai dây màu đen dài đến bắp chân ôm lấy cơ thể cân đối của cô, trên nền chiếc váy đen, cánh tay trần của cô thậm chí còn càng trắng hơn.
Trông lạnh lùng nhưng cũng rất xinh đẹp, là thiên tầm tuyết lĩnh, tựa như bông hoa hồng băng sương.
Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất phong tình.
Kinh ngạc một hồi.
Đinh Cảnh Chi hài lòng phất tay, nói: “Mau đi thay quần áo rồi vào phòng nghỉ tìm tôi.
”Bàng Bối khẽ chống cằm đi vào phòng thay đồ.
Không biết là thế giới quá nhỏ hay hôm nay có quá nhiều sự trùng hợp.
Vừa mở cửa, Bàng Bối đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Bội.
Đối phương vừa nhìn thấy cô, ánh mắt hơi run lên, đầu tiên là không thể tin được, sau đó chậm rãi đi về phía cô, trong mắt xen lẫn sự mong chờ muốn xem một màn kịch hay, vô cùng kích động, trong đầu tưởng tượng ra khoảng thời gian ba năm cô sống trong nghèo túng.
Bàng Bối uể oải đi vào, đi ngang qua Nguyễn Bội.
Thật trùng hợp, hôm nay Nguyễn Bội cũng mặc một chiếc váy dài màu đen, khuôn mặt đã được phẫu thuật chỉnh hình, thoạt nhìn lông mày và mắt có phần giống Bàng Bối.
Thế nhưng, cô ta giống như một bông hoa nhựa được tẩm chút tinh chất, nhìn từ xa có cả hương lẫn sắc, khi Bàng Bối đi ngang qua, hương hoa nhựa đột nhiên biến mất, nhan sắc cũng bị lu mờ.
Trong một khoảnh khắc, tất cả những người phụ nữ trong phòng đều nín thở.
Bàng Bối nhìn quanh phòng thay đồ, cửa phòng nào cũng có người đang đứng đó.
Cô phớt lờ ánh nhìn soi mói của bọn họ, bình tĩnh ngồi trên băng ghế chờ đợi, cúi đầu lấy điện thoại di động ra kiểm trả thông tin đấu giá của căn biệt thự.
Chưa có ai mua căn nhà của cô.
Cô hi vọng cho đến khi cô tích đủ tiền, sẽ không có ai mua căn nhà này.
Nguyễn Bội cũng dần mất bình tĩnh.
Nguyễn Bội ôm lấy bộ đồ thể thao màu hồng, cúi đầu nhìn Bàng Bối, vui vẻ nói: “Bàng Bối, đã lâu không gặp, cô quay về sao không báo tôi một tiếng?”Giọng điệu giống như bạn bè thân thiết đã lâu không gặp.
Bàng Bối vẫn tiếp tục lướt điện thoại, ngay cả lông mày cũng không thèm nhúc nhích.
Rõ ràng là cô đang ngồi, nhưng khí thế lại hoàn toàn lấn át Nguyễn Bội.
Nguyễn Bội có chút xấu hổ, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Sao, hôm nay bố cô không bảo tài xế lái xe Bentley đưa cô đến đây sao? Ồ…”, cô ta ẩn ý một hồi, rồi đột nhiên thích thú nói: “Tôi quên mất, bố cô chết rồi.
”Bầu không khí trong phòng ngững đọng, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” khi khóa màn hình điện thoại của Bàng Bối, cô nắm chặt điện thoại, thản nhiên ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc cằm thanh tú, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo phớt lờ người trước mặt, cô nhẹ giọng nói: “Cô là ai?”Ba chữ đơn giản này đưa cô ta về bữa tiệc mấy năm trước, Bàng Bối cũng ở trước mặt vị hôn phu tỏ vẻ khinh thường cô ta.
Nguyễn Bội mất bình tĩnh, khuôn mặt lộ ra vẻ hung dữ như thể sẽ ngay lập tức lao vào đánh cô.
“Cộc cộc.
”Một tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Nhân viên phục vụ đi vào, hơi khom người nói với mọi người: “Khách nam ở phòng thay đồ cũng sắp xong rồi, mong mọi người nhanh lên một chút.
”Nếu không nhanh ra ngoài sẽ khiến mấy vị sếp tổng phải chờ đợi, tất cả mọi người ngoại trừ Bàng Bối bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Nguyễn Bội nén giận, nhìn chằm chằm Bàng Bối, kiêu ngạo nói: Tôi muốn hôm nay được nhìn thấy cô thật xinh đẹp.
Đó là lý do tại sao cô phải miễn cưỡng đi thay quần áo.
Bàng Bối liền bị đẩy ra ngoài.
Những người đó cố kéo dài thời gian, thay quần áo xong vẫn cố chiếm lấy phòng thay đồ, rất lâu mới đi ra.
Bàng Bối là người cuối cùng bước vào phòng thay đồ.
Cô chậm rãi mặc vào chiếc váy thể thao, đội chiếc mũ lưỡi trai rồi cầm điện thoại rời khỏi phòng thay đồ.
Cô đi đến bồn rửa mặt soi gương, máu tóc đuôi ngựa lúc thay quần áo đã bị rối tung.
Cô định đặt điện thoại xuống để buộc lại tóc thì một loạt tin nhắn thoại truyền đến, tất cả đều là của Minh Giai Na.
Xung quanh không có ai, vì vậy Bàng Bối đã đặt điện thoại lên bồn rửa, nhấn vào tin nhắn thoại rồi dùng tay làm ướt tóc, cúi đầu chải mái tóc đen dài.
Từ điện thoại vang lên giọng nói vô cùng kích động.
[Mẹ nó! Chị vừa biết được một chuyện, Du tổng của Tập đoàn Bội Hạnh vậy mà hôm nay lại thay đổi lịch trình để đến sân golf?! Em đã thấy anh ta chưa? Có đẹp trai không?][Aaaaaa, là Du tổng đó! Bàng Bối, em mau ngủ với anh ta đi! Mau leo lên giường anh ta!][Hôm nay em chỉ cần ngủ với anh ta là được rồi!]Nghe những lời trần trụi này khiến đầu óc của Bàng Bối vô cùng choáng váng, cô nhanh chóng nhấn nút dừng.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, trong gương đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú.
--Là Du Hạnh.
Anh đang nhìn cô chằm chằm.
“…”Minh Giai Na, chị hại chết em rồi.
Màu hồng từ má của Bàng Bối lan sang tận mang tai.
Nước từ vòi vẫn đang chảy.
Cô thực sự rất muốn trôi theo dòng nước này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...