Yêu Em Đến Ngàn Thu


Tôi ngó vào bên trong thì thấy cô ta với mẹ tôi vừa cười, vừa nấu cơm với nhau trông có vẻ thân thiết lắm.– Thơm thế mẹ ơi.– Thơm cũng ngồi ngoài đấy, vào đây vướng chân vướng tay.

Nhớ người yêu thì lúc khác.

Đang giờ nấu cơm.Ơ, mẹ cứ thấy gái là đứa nào cũng nhận, cũng vơ vào ấy nhỉ, làm như sắp có con dâu không bằng ấy.

Tôi tưởng dẫn Linh Nga về mẹ tôi khó chịu lắm, tưởng mẹ tôi thích Trang, ai ngờ lại suôn sẻ đến thế.

Nhưng với tôi thì không suôn sẻ chút nào.

Ôi cái quần doreamon.


Nghĩ đến là tái hết cả mặt.

Lôi điện thoại ra nghịch nằm luôn ra cái ghế ngoài phòng khách.

Nằm được 1 lúc thì mẹ tôi với Linh Nga bước ra.– Thằng này, dậy, khách đến nhà mà cứ nằm ườn ra vậy à – mẹ tôi vỗ mông.– Từ đã, mà em cười cái gì – tôi ngước mắt lên thấy cô ta đang cười mỉm.– Dạ, cháu mời bác vào ăn cơm ạ – cô ta nhẹ nhàng.– Ừ – bố tôi trả lời.– Không mời anh à – tôi lại trêu.– Cái thằng hôm nay lắm chuyện thế nhỉ, đi vào ăn cơm.

Nhanh.Tôi và bố tôi đi vào, cơm đã dọn sẵn.

Hôm nay thấy có món nem rán và canh cá nấu chua.

Mẹ tôi cố tình ngồi cạnh bố tôi để tôi ngồi cạnh cô ta.– Nay mẹ nấu à, ngon thế.– Không, Linh nga nó nấu hết đấy, mẹ phụ.– Không ngờ – tôi quay sang bĩu môi 1 cách ngưỡng mộ.– Ngờ cái gì, 2 bố con có uống rượu thì lấy ra mà uống, 2 bác cháu mình uống coca.– Ở đâu để cháu lấy cho ạ.

– cô ta nhanh nhảu.– Đứng dậy rót rượu đi con, còn coca ở trong tủ lạnh ấy cháu.Tôi đứng dậy rót rượu còn cô ta đi lấy coca.

Có vẻ cô ta cũng được lòng mẹ tôi phết.

Mà cũng phải, ăn mặc thì không diêm dúa.

Nhìn qua thì không sành điệu, ăn mặc bình thường, được cái mặt ưa nhìn bù lại.

Dáng dấp thì tạm ổn.

Không nuột như mấy em hot girl bù lại được cái cao ráo, 3 vòng cân đối.


Mình lại nghĩ bậy rồi, không được, không được.

Ngồi vào bàn ăn.– Cháu mời 2 bác ăn cơm ạ, em mời anh.– Con mời bố mẹ.– Ừ, ăn đi.Công nhận cô ta cũng biết ăn, biết làm, biết cách chế biến.

Nói dăm 3 câu chuyện linh tinh mẹ tôi hỏi– Nhà cháu có mấy anh chị em.– Dạ, dưới cháu còn 1 trai nữa ạ.– Thế giờ cháu đang làm gì rồi?– Dạ cháu đi bán quần áo ạ.– Mẹ ơi, Linh Nga vừa mới ra trường, chưa xin được việc mới đi bán quần áo.– Thế à, cháu học trường gì, ngành gì?– Dạ cháu học tài chính ngân hàng của học viện ngân hàng ạ.– Tùng, mày xem có chỗ thân quen nào không, xin cho Linh Nga nó đi làm.– Ơ, bạn con toàn dân kĩ thuật, lấy đâu ra?– Hôm trước mày chả xin cho cái Trang vào công ty còn gì nữa.– Đấy là….– Đấy cái gì, trái ngành tí cũng được, giờ việc khó kiếm.

Mày không xin được để mẹ.– Thôi, cứ từ từ mẹ ạ.– Cái từ của mày để đến sang năm.– Dạ, không cần đâu bác, cháu tự lo được bác ạ – cô ta nói.– Bà cứ từ từ, để chúng nó bươn chải, có khó khăn mới quý cái đồng tiền mình làm ra, phải không cháu.– Dạ vâng ạ.– Thế 2 đứa tính bao giờ cưới– Ơ… Mẹ– Ơ… – cô ta với tôi cùng Ơ…– Nói đến cưới là 2 đứa ngẩn hết cả mặt ra thế à, mẹ nói đùa thôi – mẹ tôi cười – yêu nhau cho chán đi rồi cưới, không phải vội– Vâng, làm con giật cả mình, mà hôm nay mẹ làm sao thế?– Sao trên giời kia kìa, nói không vội thì cũng không hẳn, nhưng mà cứ bố trí nhanh nhanh cho tôi bế cháu.Cô ta thì cứ ngồi tủm tỉm cười, trông kiểu ăn uống thì có vẻ con nhà lành đấy.

Diễn xuất đạt thế.

Đầu tôi thì căng như dây đàn.

Sơ hở ra cái gì mà mẹ tôi tóm được thì xong.

Tôi với bổ tôi làm mấy chén rượu– Dạo này bận lắm à con?– Lúc bận lúc không bố ạ, con đang tập trung giục anh em để làm công trình cho chú Tuân.– Ờ, cố gắng mà làm.– Cái ông này, chả thấy ai như ông.


Nó làm quần quật còn bảo nó cố, giục nó đi chơi với lấy vợ không giục.

Bình chân như vại í.– Ơ hay, lấy vợ là việc của nó, tự nó điều chỉnh.

Giờ nó mà không làm ra tiền xem.

Có đứa nào lấy nó không ?– Bác trai nói đúng đấy ạ, cháu thấy anh í lười lắm, suốt ngày đi chơi, dạo này chểnh mảng công việc.

Cháu nói mà anh í không nghe– Ơ… – tôi ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta– Mày làm cẩn thận không mẹ bảo chú Quang tống cổ mày về quê đấy nha con.– Mẹ cứ làm như con mẹ không có khả năng ấy, làm đôi công trình ăn nửa năm.– Đấy là mẹ cứ nhắc thế, nhưng việc quan trọng vẫn là vợ con, để có thủ quỹ nó cầm, chứ mẹ thấy mày tiêu hoang lắm.

Cháu nhỉ – mẹ tôi nói với Linh Nga.– Dạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận