Yêu Em Đến Ngàn Thu


– Mẹ tôi lên bất thình lình bảo dẫn bạn gái về, hay cô về với tôi đi – tôi tỏ ra khẩn thiết– Ơ… về với anh làm sao được, tôi có phải bạn gái anh đâu.

Mà chẳng phải cái chị hôm trước đi cùng anh là người yêu anh đó thôi, gọi chị ấy đi…– Người yêu đâu mà người yêu, cô ấy làm cùng công ty tôi thôi.– Ai tin được anh, cái miệng anh nó dẻo như kẹo kéo thế kia tôi tin làm sao được.– Không tin cũng phải tin, nhưng mà giờ cấp bách lắm rồi, không dẫn được bạn gái về tôi lần này chết chắc luôn.– Đấy là việc của anh, chả liên quan.– Thôi, trăm sự tôi nhờ cô, cô đi cùng tôi về nhà tôi đi.

Rồi tôi trừ cho cô ít nợ.

500k nhé.– Tôi không cần tiền, cũng chẳng cần anh trừ nợ.


Anh coi tôi hám tiền thế hả – cô ta lên giọng bực tức.– Ý tôi không phải thế, nhưng mà bây giờ tôi không nhờ ai được.

Cô giúp tôi lần này đi, tôi ngàn lần đội ơn cô.

1 lần này thôi.

Qua kiếp nạn hôm nay cô muốn tôi làm gì, trong khả năng của tôi tôi làm hết.– Thôi, tôi không đi đâu, nhỡ có vấn đề gì.– Đi đi mà, bố mẹ tôi dễ tính lắm.– Dễ tính, dễ tính đến nỗi giục cả con trai đem bạn gái về.

Ai bảo lúc nãy anh nói anh đi chơi với người yêu cơ.

Đáng đời.– Tôi cắn rơm cắn cỏ tôi xin cô đấy, giúp tôi đi mà – tôi tỏ ra mếu máo sầu thảm.– Thiếu gì người mà anh cứ phải nhờ tôi nhỉ.– Tiện cô ở đây thì tôi nhờ cô với lại tôi thấy cô cũng tốt tính.

Nha, giúp tôi nha.– Thôi được rồi, tôi giúp anh hôm nay nhưng mà tôi không phải diễn viên nên tôi đến nhà anh ứng xử thế nào là việc của tôi, có gì bố mẹ anh không vừa ý thì kệ anh đấy.– Ok, ok.– Thêm 1 điều nữa là anh phải làm cho tôi 3 việc, sau này tôi sẽ nói.– Rồi rồi.

Tưởng gì chứ 3 việc thì đơn giản.


Đi thôi– Ơ, từ đã, mặc quần áo này có được không đấy.– Thế thôi, cô định mặc váy chắc, trông càng hiền lành đơn giản càng tốt.

Váy với chả vóc, diêm dúa làm gì.

Không cần trang điểm đâu– Tuỳ anh vậy.Tôi và cô ta đứng dậy đi về.

Thực ra thì tôi gọi Trang cũng được, nhưng bây giờ vấn đề của tôi lại chính là Trang, đưa cô bé về bây giờ bố mẹ lại càng hiểu lầm, lại càng sốt ruột đòi cưới nữa thì tôi không biết phải làm sao cả.

Đưa cô ta về làm kế hoãn binh vậy.Đang nghĩ lung tung thì.– Anh Tùng, đi về nhà anh định để tôi đi tay không à?– Ơ chả tay không thì cầm theo cái gì?– Ghé vào kia tôi mua ít hoa quả, đúng là tồ.– Ờ nhỉ, trông mặt ngộ ngộ thế kia mà biết điều phết.– Nói câu nữa tôi cho anh về 1 mình đấy.– Hề, trêu cô tí cho có không khí.Tôi dừng lại 1 quán hoa quả để cô ta lựa.


Cô ta mua được ít măng cụt và 1 kg nho.

Nhìn cách lựa đồ thì trông cũng có vẻ đảm đấy.– Anh lai tôi qua chợ mua ít đồ nữa.– Hả mua gì lắm thế, ăn đống hoa quả này no rồi.– Tôi mua là tốt cho anh, mà sao anh nói nhiều thế nhỉ.

Đi mua đồ tươi về tôi làm mấy món.– Ờ, cũng phải, ở nhà tôi toàn đồ đông lạnh.– Anh thì cứ ậm à, ậm ờ.

Muốn đẹp cái mặt anh thì nghe lời tôi đi.– Rồi rồi, đúng là phụ nữ, yêu sách đừng hỏi.– Anh lẩm bẩm cái gì đấy, tôi nghe thấy hết đấy nha.Tôi lại lai cô ta ra chợ mua thêm 1 ít thịt, trứng, mấy đồ linh tinh, thêm 1 con cá nữa.– Đủ rồi đấy, đi thôi.– Ờ, mà hết nhiều tiền không, tí tôi trả cô.– Đi đi, nói nhiều, anh chỉ nghĩ đến tiền thôi à?– Không, chỉ là tôi áy náy với cô thôi.– Để lúc khác đi, lúc nào tôi cũng thấy anh đùa đùa cợt cợt, chuyện của anh cứ như chuyện của hàng xóm ấy nhỉ, biết thế tôi chẳng giúp anh.– Trót rồi thì giúp tôi đi, hề hề…Tôi chở cô ta về đến nhà, vào trong thang máy có tôi với cô ta, tôi bất thình lình quay sang và vỗ vai cô ta– Này cô– Anh làm gì vậy, làm tôi giật cả mình– Tí lên nhà tôi ấy, cứ bình thường nha, bố mẹ tôi dễ tính lắm– Chẳng bình thường thì có vấn đề à, anh toàn nói những câu dở hơi.– Thì tôi cứ nói thế cho chắc, không thừa đâu– Nhưng mà tôi cũng run run thật, thôi tôi đi về đây, không vào nữa đâu, anh lo nha.– Ơ kìa, giúp tôi thì giúp cho trót đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận