Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


"Mẹ kiếp, thằng chó nào không muốn sống nữa mà đụng phải bổn lão gia?"

Gã mập bị phá hoại chuyện tốt liền hung dữ rống lớn.

Người thanh niên trẻ, thân hình cao lớn mặc trang phục tối màu vừa đụng phải hắn nghe vậy thì dừng lại, quay đầu ngước khuôn mặt lạnh lẽo tràn ngập mùi vị nguy hiểm nhìn lại gã.

Một tay anh đút trong túi, vừa rồi có lẽ chạy một đoạn đường dài nên bây giờ vẫn còn thở gấp, quần áo cũng không phải gọn gàng sạch sẽ, có mấy phần xốc xếch bụi bặm.

Tuổi của anh ta rõ ràng còn trẻ, lại có một cỗ hơi thở thành thục không giống tuổi tác.
Chân mày đậm, đôi mắt sâu thâm trầm, môi mỏng nhếch nhẹ, gương mặt đó nhìn thế nào cũng đều có thể ca ngợi là tuấn tú nhưng lại có vài phần hư hỏng.

"Muốn thế nào! Thằng mập?"

Chàng trai hỡ hững hỏi, hơi thở nặng mùi u ám.

"Cố Trạch Dương, lại là mày..."

Gã mập gằn giọng khàn đục nghiến răng nói.

Nghe sơ qua là có thể nhìn ra được bọn họ đều không ưa gì nhau, thậm chí còn có vẻ xem nhau như kẻ thù.

"Lại giỏ trò ức hiếp với phụ nữ! Lão Cửu chỉ dạy bảo chúng mày chuyện này thôi sao?"

"Câm cái mồm thối của mày lại, chuyện lần trước lão đại bọn tao chưa bỏ qua đâu.


Hôm nay tao không có tâm tình chơi với mày, khôn hồn thì cút đi"

Gã mập bị khí thế của chàng trai làm cho có chút run sợ nhưng vẫn cứng họng đáp trả.

"Anh ơi, giúp tôi với!"

Hoắc Ngữ Yên im lặng nãy giờ, tóc dài rối loạn che đi gần nửa khuôn mặt, nhân lúc gã mập đang bị phân tâm mà dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra, cơ thể lách nhanh qua khoảng không nhỏ hẹp chạy vội về phía chàng trai xin cầu cứu.

Cô gái trước mắt thật sự rất đẹp!

Tuy tóc tai, quần áo hơi lộn xộn nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp kiều diễm, ngũ quan tinh sảo cùng khí chất của tiểu thư danh giá.

Hắn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác cũng không muốn gây phiền toái cho bản thân, nhưng có một số chuyện chướng tai gai mắt hắn thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ.

Điển hình như cô gái trước mắt!

"Này cô bé, quay lại đây với anh, hắn ta còn nguy hiểm hơn anh nhiều đấy!"

Gã mập bị tuột mất người đẹp thì hụt hẫng tìm cách níu kéo lại.

"Không...đừng lại gần tôi, anh...xin anh giúp tôi với!"

Hoắc Ngữ Yên run run lắp bắp nói, hai mắt vì sợ hãi mà đã ngấn nước, hai bàn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của chàng trai khẽ lắc.

Người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà cô gái bên cạnh đây đúng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!

"Người ta đã nói không muốn, mày còn miễn cưỡng làm gì!"

Chàng trai tuy tỏ ra thờ ơ nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ cô, hành động hôm nay không giống anh thường ngày.

"Phỉ...chuyện của tao không cần mày xen vào, nếu còn không mau đi thì đừng trách tao lấy đông hiếp yếu.

A Hào, mau qua đây!"

Gã mập uy hiếp xong liền la to kêu tên còn lại vẫn đang đứng phía bên ngoài vào.

Hai người hiện tại bị chặn ở giữa, tiến không được mà lui cũng không xong.

Hoắc Ngữ Yên lo sợ càng bám chặt lấy cánh tay Cố Trạch Dương.

"Làm sao bây giờ, bọn họ..."

Trong thế giới của hắn vốn đã quen với sự bất công, mùi máu tanh cùng tàn bạo cũng đã không còn gì xa lạ.
Không tới năm phút sau, trong ngõ hẻm đã truyền đến tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương.


Động tác của Cố Trạch Dương rất linh hoạt, né tránh, tiến công cũng rất có kỹ xảo, nhưng lực đánh ra rất thô bạo.

Nhìn anh ta ra những cú đấm cùng đá chân mạnh mẽ dường như muốn cho đối thủ không còn chỗ phản kháng.
Mà phản ứng của người bị đánh trúng thì xem ra anh ta đánh rất nhiệt tình.

"Về nói với lão Cửu bớt làm chuyện ức hiếp người khác đi, nếu không có gì làm thì về quê mà trồng rau nuôi heo, bớt tạo nghiệp cho thiên hạ được nhờ!"

Hai gã mập nằm lăn lộn trên nền đất, khuôn mặt nhăn nhó, khoé miệng rỉ ra cả máu tươi căm tức nhìn về Cố Trạch Dương.

"Thằng ranh con...cho mày chết..."

Một giây kế tiếp Cố Trạch Dương liền bị một gã mập đứng lên, rút lấy con dao sắc nhọn từ trong túi quần lao tới đâm.
Sự việc quá bất ngờ làm hắn ra sức né tránh nhưng lại không tránh kịp, mũi dao sắc nhọn xẹt qua cánh tay đang đưa lên chống đỡ.

"Shit"

Cố Trạch Dương bị đâm trúng liền tức giận nắm lấy cánh tay đang cầm dao của gã mập vặn ngược lại vang lên tiếng "rắc rắc" làm hắn la lên đầy thống khổ, tay của gã...gãy mất rồi!

Tên còn lại đang nằm dưới đất thấy vậy thì toát mồ hôi hột vội vã đứng lên dìu tên vừa bị vặn gãy tay nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi cũng không quên để lại câu hù doạ.

"Cố Trạch Dương, mày đợi đấy, đại ca tao không bỏ qua chuyện lần này đâu!"


Khi hai gã mập đó rời đi rồi thì Hoắc Ngữ Yên mới có thời gian quan sát Cố Trạch Dương.

"Tay anh...chảy máu rồi, nhanh, tôi đưa anh tới bệnh viện!"

"Không cần, vết thương nhỏ, không quan trọng.

Bọn người đó tôi sẽ xử lý, giờ cô đi được rồi!"


Cố Trạch Dương khoát tay xoay người định rời đi.

"Nhưng...anh, vừa rồi may mà anh đã giúp đỡ, tôi muốn cảm ơn anh!"

"Không cần, tôi nghĩ về sau chúng ta cũng không cần thiết để gặp mặt nữa.

Vì vậy không cần phiền phức"

Thế giới của anh quá phức tạp, mà cô gái này nhìn sơ qua đã biết là con nhà giàu có.Hoàn cảnh khác biệt như vậy, một lần bất ngờ gặp mặt cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Hoắc Ngữ Yên ngước mắt nhìn anh, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đẹp nhưng lại chất chứa u buồn, đuôi mắt hơi nhếch cao cho thấy sự bướng bỉnh, trẻ tuổi như thế nhưng lại có vẻ rất từng trải.

"Tôi không muốn nợ ân tình của ai, đây là số điện thoại của tôi, nếu cần gì thì anh hãy gọi cho tôi"

Hoắc Ngữ Yên nhanh chóng lấy từ trong balo ra giấy và viết ghi lại số điện thoại của mình rồi chạy lại nhét vào tay anh.

Cố Trạch Dương nhướng khuôn mặt bất cần lên nhìn cô, hơi nhếch môi

"Tôi làm vậy không phải để cô trả ơn, cầm lại đi"

Lần này hắn dứt khoát xoay người rời đi để lại Hoắc Khuynh Tư có chút ngỡ ngàng.

Ra khỏi hẻm nhỏ, ý cười trên môi hắn mới hiện lên, cô gái này thật sự vô cùng đáng yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận