Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


Lúc này thân trên của Cố Trạch Dương đã không còn gì che đậy, lộ ra đường nét cơ thể săn chắc, cơ bắp rõ ràng.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Ngữ Yên mới có thời gian nhìn ngắm cơ thể hắn.

Phải nói là quá hoàn mỹ!

Thấy cô gái nhỏ dưới thân nhìn mình tới thất thần thì trong lòng hắn có chút tự đắc

"Bảo bối, cơ thể anh làm em hài lòng chứ?"

Cố Trạch Dương nhìn thẳng mắt cô, trong mắt hắn  đã tràn ngập ham muốn, nóng bỏng như muốn thiêu đốt đối phương.

Tim Hoắc Ngữ Yên bỗng đập thật nhanh, đầu óc nháy mắt rỗng không.

"Giờ tới lượt em"

Nói rồi tay hắn liền nhanh chóng luồn về phía sau kéo khoá chiếc váy của cô xuống, cởi luôn cả móc áo ngực, một lần kéo xuống làm trên người Hoắc Ngữ Yên chỉ còn độc nhất chiếc quần lót ren trắng, đáy quần đã thấm ướt một mảng.

Liếc sơ đã thấy dấu vết ẩm ướt trên đáy quần, Cố Trạch Dương cười gian manh, cúi đầu kề sát tai cô nói nhỏ:

"Em gấp gáp đến vậy sao, quần lót ướt hết rồi này, chậc chậc..."


Vừa nói tay hắn lại ác ý sờ vào đáy quần lót của cô ấn xuống khe hẹp đang rỉ nước.

"Anh, anh.

.

.

.

.

Ưm"

Nhìn ánh mắt của cô lúc này đã mơ màng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cũng phiếm hồng, trên trán rịn mồ hôi, đôi môi ướt át hết khép lại mở thở hắt ra từng hơi vì khoái cảm, hắn biết cô đã động tình!

"Anh ở đây, tiểu tiên tử muốn anh rồi sao? Ngoan, gọi tên anh, muốn gì anh cũng đều cho em!"

Nhất định là hắn cố ý!

Hoắc Ngữ Yên bị hắn trêu đùa tới mềm nhũn cả người, còn đâu sức mà phản kháng, nhưng cô cũng không muốn hắn tự mãn, cố nén lại từng luồng khoái cảm, răng trắng nhỏ cắn chặt môi dưới quay mặt sang một bên không lên tiếng.

Biểu cảm cố nén nhịn tình triều của cô khiến hắn thoáng cười, sau đó nhanh như chớp hắn nâng hai chân cô lên, kéo quần lót xuống.

"A, a, đừng làm vậy..."

"Cái này không cần thiết nữa, nó đã bị ướt rồi, mặc đồ ướt không tốt chút nào, anh nói đúng không? hửm?"

Cố Trạch Dương cúi đầu nhìn nơi đó của cô, đã ướt đẫm, hai mắt khẽ nhíu lại nhìn chăm chú suy nghĩ cái gì đó.

Nơi nhạy cảm nhất bị hắn nhìn như vậy Hoắc Ngữ Yên chịu không nổi, cả người liền rụt lại, vừa muốn đẩy hắn ra nhưng lại vừa không nỡ.
Cô lờ mờ đoán được hắn muốn làm gì, bên cạnh xấu hổ thì lại có chút mong đợi...

Cố Trạch Dương liếm liếm môi, cảnh tượng trước mắt làm hắn như kẻ khát nước lạc giữa sa mạc.

Đã hai tháng rồi không được đụng vào cô, hiện tại hắn giống như sói đói hận không thể ngay lập tức nhét côn thịt đã trướng đau của mình chôn vùi trong cơ thể cô mà tận hưởng khoái hoạt nhưng hắn muốn cô phải thật sẵn sàng tiếp nhận vật thô to của hắn.


Nâng hai chân cô lên khoác lên vai hắn, lúc này chỗ kín của cô đã phô bày ra hết, khom người xuống thấp, hắn đưa đầu lưỡi len vào giữa quét qua quét lại, tách hai cánh hoa ra, ngậm lấy nhuỵ hoa, đầu lưỡi hết đâm lại ngậm khuấy đảo từ trong ra ngoài.

"Ưm....!Ah...A a...ư"

Hoắc Ngữ Yên bị hắn chơi đùa, cảm thấy cả người lơ lửng, bồng bềnh, cảm giác sung sướng dâng đầy, khiến người ta mê muội.
Hai tay cô bất giác nắm chặt lấy đầu hắn, ngón tay luồn vào mái tóc đen ngắn nửa muốn đẩy ra, nửa muốn kéo vào.

Đầu lưỡi kia không khác dương vật nóng rực, nhưng nó lại dịu dàng hơn, linh hoạt hơn, chỉ liếm mà đã khiến cho cô trào ra thật nhiều hoa dịch, trong vô thức cô nâng mông lên, khát khao hắn có thể liếm càng sâu hơn.

"Tiểu tiên tử, nước của em ngọt quá, thật thơm! Em xem xem anh càng liếm thì nước ra càng nhiều đây này! Có phải anh liếm em sướng lắm đúng không? Muốn anh liếm em như vậy sao? Thoải mái a!"

Mật dịch trong suốt tuôn ra ào ạt, rồi lại bị môi lưỡi nóng bỏng của hắn bao trùm chặn lại, nuốt hết vào trong bụng, môi lưỡi hắn càng ra sức đâm chọc nhiều hơn, hàm răng còn cố ý chà sát nụ hoa của cô, thỉnh thoảng còn cắn lấy, kéo ra mút thật mạnh.

"Á...!đừng cắn, xin anh...ưm...a..a...sẽ hỏng mất...a"

Đầu của Hoắc Ngữ Yên lắc qua lại càng dữ dội hơn, nức nở ra tiếng, giọng nói vừa yếu ớt vừa mềm mại khiến chính cô cũng không dám tin tưởng.

Cô sắp hỏng rồi, bụng dưới co thắt dồn dập rồi bắn ra.

Thân thể đã sớm nhũn thành một bãi nước, mềm oặt hệt như không còn xương cốt, trong mắt cũng bị phủ lên một mảnh sương mù.

"Nhanh vậy sao? "

Cố Trạch Dương hút sạch mật dịch vừa chảy ra của cô, gương mặt bị dính nước ngước lên, cơ thể cũng trườn lên trên, ghé vào bên tai cô thấp giọng dụ dỗ:


"Tiểu tiên tử, em đủ ướt rồi, vừa nãy chỉ là màn dạo đầu, ngoan, có phải bây giờ em thấy rất trống rỗng, muốn vật gì đó lấp đầy đúng không?"

Hắn bắt lấy tay mềm mại của cô sờ vào vật đàn ông đang sưng phù ở trong quần của mình.

"Có phải muốn 'nó' không?"

Hoắc Ngữ Yên dù sao cũng đã có mấy lần kinh nghiệm, tuy bàn tay đang run rẩy nhưng cũng không đẩy ra mà theo bản năng chuyển động.

"Ừm...đúng rồi, xoa xoa như vậy, thật thoải mái! A...!bảo bối....Em xem...anh vừa gặp được em, giống như bị trúng tà, chỉ muốn chạy tới bên cạnh em, có phải tiểu tiên tử em đã làm phép hút hết linh hồn của anh phải không?"

Kìm nén của hắn đã tới cực hạn, cô chỉ sờ sờ bên ngoài như vậy thật sự không đủ.
Chỉ bằng mấy động tác hắn liền phóng thích bộ phận đàn ông vừa to vừa nóng ở giữa hai chân.

Cự thú dữ tợn đã hoàn toàn cương cứng, sung huyết, quy đầu cực lớn nóng hổi đã rỉ ra ít chất lỏng, dưới quy đầu là thân gậy hùng vĩ đỏ tím bao quanh bằng những gân xanh chằng chịt.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Ngữ Yên được quan sát dương vật của hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Cơ thể hơi co rúm lại, nuốt nước bọt, thật khó có thể hình dung được huyệt nhỏ của cô làm cách nào có thể nuốt trọn cự vật dữ tợn trước mắt này.
Nhìn dục vọng căng đầy của hắn trong lòng cô một mực phát run.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận