Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


Thấy cô khóc, Cố Trạch Dương liền lo lắng ngước mặt lên, bàn tay to đưa lên hai bên má cô, ngón tay lau đi khoé mắt còn đọng nước khẽ nói:

"Đừng khóc Ngữ Yên, em khóc anh sẽ đau lòng.

Do anh không tốt, đã làm em chịu nhiều tổn thương như vậy, chuyện năm đó...anh thật sự không cố ý...anh không nên xuất hiện trong cuộc sống của em, một tên xấu xa như anh đáng bị trừng phạt nhiều hơn thế.

Đừng khóc, để anh đưa em về, anh sẽ không ép buộc em nữa, ngoan, công chúa của anh..."

Hắn nói xong cô lại càng khóc thương tâm hơn, Cố Trạch Dương trước giờ chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ nên càng thêm rối trí không biết nên làm thế nào.

Nhanh chóng đứng dậy, lấy áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô rồi đỡ cô xuống giường, giọng nói khẩn trương:

"Được rồi, anh sẽ đưa em về liền, đừng khóc nữa được không?"

Thấy hắn lo lắng hốt hoảng vì mình như vậy, tâm Hoắc Ngữ Yên càng mềm hơn, hành động ngay sau đó của cô khiến sự tình liền thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hai tay cô vươn lên cố định lấy mặt hắn rồi áp đôi môi đỏ mọng mềm mại của mình lên trên.

Tuy chỉ đơn giản là môi chạm môi nhưng như thế cũng khiến Cố Trạch Dương trợn to mắt kinh ngạc.


Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn! Có phải hắn đang nằm mơ không?

"Em...có biết mình đang làm gì không?"

Lúc cô buông ra hắn mới định thần lại ngây ngốc hỏi.

"Không phải...!là hôn môi sao?"

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt vừa mới khóc xong của cô đã ửng hồng nay càng thêm đỏ.

"Hôn môi không phải vậy."

Hoắc Ngữ Yên nâng hai mắt khó hiểu lên nhìn hắn.

Chưa kịp tiêu hoá câu nói đó liền bị hắn áp môi xuống, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy hai cánh môi, sau đó xâm chiếm vào khoang miệng mút lấy lưỡi cô mà tận tình trêu đùa, hai cánh tay cũng không rảnh rỗi ôm lấy cô trở về giường lớn.

Cố Trạch Dương đặt cô ngồi dạng chân trên đùi hắn, thân dưới hai người qua lớp vải cọ xát vào nhau, nơi mềm mại của cô cảm nhận rõ nơi đó của hắn đã căng cứng, chọc chọc vào đùi.

Đầu óc Hoắc Ngữ Yên bị hắn hôn đến mức mơ màng, thở càng lúc càng khó khăn.
Sau một hồi hắn cũng buông cô ra, môi rời khỏi miệng cô liền khẽ hôn lên trán, lên mắt, lên mũi khiến tim cô đập loạn nhịp.

"Em đúng thật là tiểu yêu tinh dụ dỗ người, khiến anh muốn dừng mà không dừng được."

Cố Trạch Dương phả ra hơi thở nóng hừng hực, khẽ thì thầm bên tai Hoắc Ngữ Yên.
Bàn tay to lớn của hắn phủ lên mông cô, không ngừng xoa bóp, xúc cảm đàn hồi mềm mại dưới tay khiến hắn không thể ngừng.

Hoắc Ngữ Yên bị hắn vuốt ve đã trở nên ý loạn tình mê, mặt đỏ ửng, không ngừng thở dốc.

"Tôi không phải tiểu yêu tinh..."

Cô khẽ chu môi bất mãn phản bác lời hắn.

"Vậy là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ đi lạc xuống trần bị tên người phàm xấu xa bắt lại làm vợ..."

Hắn khẽ cười trêu lại cô.


"Anh...sao cũng nói được, tôi cũng không phải...vợ anh!"

Câu nói của cô đột nhiên khiến khuôn mặt của Cố Trạch Dương cứng đờ, nụ cười cũng vụt tắt.

Không khí cũng trở nên yên tĩnh ngột ngạt dị thường.
Hoắc Ngữ Yên biết trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì, nhìn sâu vào mắt hắn cô mới nhẹ nhàng nói:

"Tôi không phải là vợ của ai hết, tôi...vẫn chưa có kết hôn..."

'Oanh'

Câu nói của cô lập tức đập tan khối đá nặng trĩu đang đè ép trái tim hắn.

Kinh ngạc cùng vui mừng khiến hắn như được sống lại.

"Em...thật sao? Bảo bối, nói cho anh biết, anh không phải nằm mơ! Anh vẫn còn cơ hội đúng chứ?"

Hai tay Cố Trạch Dương giữ chặt mặt cô, ánh mắt chăm chú quan sát, chờ mong câu trả lời.

Hơi thở hắn ấm áp thổi sát bên tai làm tim cô đập rộn ràng.

Hít thở thật sâu, định thần lại mới thẹn thùng nói nhỏ

"Tôi nói dối anh làm gì chứ? Nếu không tin thì buông tôi xuống."


"Nhưng lửa đã cháy rồi, em bảo nên làm sao bây giờ?!"

Hơi thở nặng nề của Cố Trạch Dương phả vào tai cô, bàn tay hư hỏng tiếp tục dao động, bộ ngực tròn trịa bị bắt lấy, bóp thành đủ mọi hình dạng, mà ở phía dưới, bàn tay còn lại cũng đã nhanh chóng luồn vào bên trong váy men theo bắp đùi trơn mịn tiến tới vùng đất bí mật.

Ngón tay ở phía ngoài quần lót miết nhẹ lên cánh hoa, chà xát, xoa tròn rồi vỗ nhẹ xuống nụ hoa e ấp bên trong, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

Hoắc Ngữ Yên cảm thấy toàn thân tê dại.
Tuy hai người đã từng thân mật hơn thế này nhưng cô vẫn còn rất non nớt, từng đợt tấn công khiến cô không chịu được.

Các giác quan toàn thân cô nhanh chóng bị khoái cảm xâm chiếm, cô không còn cảm nhận được bất cứ gì, cũng không biết phải kháng cự lại hắn thế nào.

Dưới thân căng trướng, Cố Trạch Dương chửi thề một tiếng, đột ngột đẩy cô nằm xuống giường, còn mình thì ngồi quỳ giữa hai chân cô, lấy tốc độ nhanh nhất cởi áo ném xuống giường.

Lại bị cô mê hoặc đến tinh trùng lên não rồi!

"Bảo bối, anh muốn em, muốn em hoà vào người anh, muốn em đến phát điên luôn rồi...Ngữ Yên của anh.."

Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dốc của cả hai người....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận