Edit: Sun520 – DĐLQĐ
Thật ra thì không cần giải thích gì cả. Thời đại bây giờ tên thuốc tránh thai đều đặc biệt nổi tiếng, trên TV ba ngày hai bữa quảng cáo chỉ sợ các cặp vợ chồng sẽ nhỏ không nhận ra thuốc của bọn họ vậy.
Đồng Tiểu Táp, tự nhiên cũng liếc mắt nhìn sẽ hiểu.
Tôi có chút lúng túng nhưng không biết giải thích thế nào, may mà lúc tôi đưa tay lấy nó thì Đồng Tiểu Táp tự nhiên xòe bàn tay ra không có ngăn cản tôi.
Chỉ là, trên mặt anh vẫn là nhiều hơn một chút xíu, hoặc là nói rất nhiều rất nhiều không vui.
Tình huống như thế, cũng không có gì khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Kể từ khi tôi đến làm trợ lý bên cạnh Đồng Tiểu Táp, anh giống như không có cảm tình gì với tôi, hiếm khi anh không thoải mái lẫn một chút ngại ngùng, bây giờ lại bị đánh về hình dạng ban đầu.
"Em uống sao?" Đồng Tiểu Táp nhìn lọ thuốc, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ừ." Tôi trả lời sau đó mới cảm thấy vấn đề Đồng Tiểu Táp hỏi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ anh nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua rồi sao?
"Ngày hôm qua tôi uống quá nhiều, tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả, chỉ là cám ơn em đã chăm sóc tôi. Em đã từ chức, chuyện tôi đi bệnh viện cũng không muốn làm phiền em nữa."
"Tôi ——"
Đồng Tiểu Táp nói xong câu nói kia thì xoay người đi ra ngoài, anh đi rất nhanh, dáng vẻ không hề khó chịu chút nào.
Ngược lại là tôi bị bỏ lại phía sau, đột nhiên trong lòng buồn bực rất khó chịu.
Lúc tôi đi ra thì không thấy Đồng Tiểu Táp đâu nữa, trong phòng khách chỉ còn lại vali hành lý của tôi mà thôi, cái hộp rơi xuống đất trước đó đã được nhặt lên và sắp xếp gọn gàng, đặt rất ngay ngắn, tôi đoán là Đồng Tiểu Táp mới vừa dọn dẹp giúp tôi.
Khi tôi kéo vali hành lý đi mở cửa giống như nghe được âm thanh gì đó trên lầu rơi xuống sàn nhà, tôi dừng bước ngẩng đầu nhìn một chút, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài.
Đây là đâu phải là lần đầu tiên tôi rời khỏi nơi này? Nhưng mỗi lần dường như rất khó chịu.
Từ lúc tôi đi ra khỏi tòa nhà thì có cảm giác như có người theo sau lưng tôi, nhưng mỗi lần tôi quay đầu lại sau lưng đều trống không, tôi vẫn cười nhạo bản thân mình thật sự là xem quá nhiều phim Hồng Kông rồi, trong thật tế làm gì có tiết mục theo dõi chứ.
Nhưng đi tiếp mấy bước, lại cảm thấy sau lưng thật sự giống như có động tĩnh.
Lúc ấy chính là buổi trưa mặt trời rất gay gắt, nhưng trong lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo, đành phải bước nhanh hơn đến đầu đường rồi chận một chiếc taxi. Làm trễ nãi chuyến bay trước, bây giờ chắc chắn không thể đến sân bay rồi, cho nên tôi bảo tài xế đưa trước tôi đến khách sạn gần đây rồi từ từ tính sau.
Trên đường tài xế luôn nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, tôi cảm thấy được có chút bất thường nên hỏi: "Bác tài sao luôn nhìn kính chiếu hậu thế ạ?"
"A, tôi cũng cảm thấy kì lạ, lúc cô đi ra là có người đi theo phía sau cô hay không? Tôi thấy xe taxi phía sau đi theo chúng ta đã lâu rồi. Tôi chậm người ta cũng chậm, giống như đặc biệt đi theo xe của chúng ta vậy đó."
Nghe đến đó tim tôi lập tức đập rộn lên, vội vàng quay đầu lại nhìn.
"Sẽ không có chuyện đó đi, có thể là thuận đường. Bác tài làm phiền bác chạy nhanh một chút."
"A, được rồi."
Xe tăng tốc độ, tôi làm bộ lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên chiếc xe kia cũng đi theo với tốc độ nhanh hơn. Tôi vẫn an ủi bản thân mình, nhất định là trùng hợp thôi mà.
Tôi cũng không phải là nhân vật lớn gì, làm sao có người đặc biệt theo dõi tôi chứ.
Cứ như vậy, sau khi tôi đến khách sạn, tôi vẫn không thể nào yên lòng, cũng may khi đó đã không thấy xe taxi phía sau nữa, tôi mới hơi yên tâm một chút. Nhưng vẫn là đi mấy bước quay đầu nhìn lại đầy cảnh giác.
Mỗi lần đều không có người ở sau lưng, có lẽ tôi thật sự suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi thuê phòng, tôi thậm chí không dám ra ngoài đi ăn tối, thậm chí không dám gọi phục vụ của khách sạn, tôi ăn mì ăn liền trong phòng ăn tối.
Từ nhỏ, lá gan của tôi cũng không quá lớn, khi có nhiều người tôi cái gì cũng dám nói, nhưng một người ở trong không gian kín sẽ suy nghĩ lung tung.
Nhất là ở nơi xa lạ như khách sạn này.
Lần trước tôi ở khách sạn cùng với Dư Thiên đi công tác cách đây hai năm, khi đó mỗi buổi tối Đồng Tiểu Táp cũng sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm với tôi.
Phát hiện mình lại nghĩ về Đồng Tiểu Táp, tôi vừa mạnh mẽ ghét bỏ mình. Để thoát khỏi nỗi sợ hãi bên trong không gian kín này tôi quyết định ra ngoài đi dạo một chút, dù sao cũng sẽ không quá muộn.
Sau khi thay quần áo tôi vừa mới chuẩn bị mở cửa, điện thoại di động reo lên đột ngột.
Người gọi điện thoại tới là Đồng Tiểu Táp. Tôi không do dự trực tiếp nhận điện thoại, một cú điện thoại cũng mắc cỡ ngại ngùng nhưng càng lộ vẻ chột dạ hơn.
"Thẩm Lam, em ở đâu?"
"Tôi?" Tôi nhìn cảnh vật chung quanh, giọng của Đồng Tiểu Táp rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa hoặc là dáng vẻ không tỉnh táo: "Tôi ở trong khách sạn, anh có chuyện gì sao?"
"Bây giờ em vẫn còn ở thành phố B sao?"
"Ừ."
"Vậy bây giờ em ở đó không được phép đi bất kì noi nào, sau đó gửi địa chỉ của em cho tôi...tôi đi tìm em."
"Có phải có chuyện gì hay không......" Tôi lại bắt đầu chột dạ.
"Em đừng hỏi gì nhiều, tôi đến sẽ gọi điện thoại cho em, cho dù những người khác gõ cửa cũng không được mở đó, còn nữa hãy khóa trái cửa sổ cho tốt. Không được ngắt điện thoại, trước tiên em gởi địa chỉ cho tôi."
Tôi không hiểu ý của Đồng Tiểu Táp, nhưng mơ hồ cảm thấy được một chút hơi thở nguy hiểm, lại thuận theo tự nhiên liên kết những này với chuyện tôi cảm thấy bị người theo dõi vào buổi chiều với nhau.
Cô gởi địa chỉ và số phòng cho Đồng Tiểu Táp, sau đó đã tiếp tục trò chuyện.
Nhưng anh chợt thay đổi giọng nói, nội dung nói chuyện cũng làm cho tôi cảm thấy không hiểu ra sao.
Đồng Tiểu Táp hỏi: "Thẩm Lam, em ăn cơm tối chưa?"
Tôi ngẩn người một chút, quên trả lời.
"Tôi đang hỏi em đấy." Giọng điệu của anh có chút tùy hứng, lại có chút như ra lệnh.
"Tôi...... Ăn rồi."
"Vậy em ăn cái gì?"
"Ừ, bởi vì lười phải đi ra ngoài cho nên ăn mì ăn liền trong phòng." Tôi che giấu sự thật rằng tôi cảm thấy hoảng sợ vì mình bị theo dõi.
"Em rất thích ăn mỳ ăn liền sao? Tôi luôn nhìn thấy em len lén ăn ở công ty."
"Thật ra thì cũng ngon."
"Khó trách em gầy như vậy, hơn nữa ba ngày hai bữa lại cảm mạo nóng sốt." Giọng Đồng Tiểu Táp mang theo chút vui vẻ, nhưng không có giễu cợt chút nào, giống như anh nói chuyện với bạn bè lâu năm vậy.
"Làm sao anh biết......"
"Em ngày ngày ở bên cạnh tôi tôi không chú ý tới mới là lạ. Thật ra thì em không nói tôi cũng đã sớm không muốn người trợ lý này rồi, ngay cả mình cũng chăm sóc không tốt nữa mà."
"Tôi không có...... Chẳng qua tôi quả thật không biết làm sao để xứng chức."
"Em là trợ lý tốt nhất mà tôi từng gặp."
Nghe được Đồng Tiểu Táp nói như vậy, trong lòng tôi luống cuống một chút, mấy ngày qua thái độ của anh đối với tôi vẫn luôn không được tốt lắm, thường một chút chuyện nhỏ đã phát giận, tôi thật sự không ngờ anh đột nhiên sẽ nói như vậy.
"Thật mà, trước đó có mấy trợ lý cũng bởi vì không chịu nổi tính tình của tôi cho nên bỏ đi. Tôi cũng không biết mình tại sao cứ như vậy, có đôi lúc tôi sẽ nhớ lại mình trước kia, giống như hướng về phía người không quen biết vậy đó. Thẩm Lam, trước đó thái độ của tôi đối với em kém như vậy, em có chán ghét tôi không?"
"Không biết nữa." Mặc dù Đồng Tiểu Táp không thể nhìn thấy, tôi vẫn lắc đầu một cái.
"Cái người ngốc nghếch này, có phải em đang lắc đầu hay không?"
"Làm sao anh biết?"
"Tôi luôn thấy em lắc đầu, mỗi lần đều có thể nhìn thấy từ khoảng cách rất xa. Khi đó tôi nghĩ có phải em lại bị người bắt nạt hay không. Nhưng tôi cảm thấy nếu trước kia tôi từng giúp em dường như lại không thích hợp, tôi còn cảm thấy tôi đã quen biết em hai năm trước rồi hay sao đấy? Sau tai nạn xe cộ tôi đã quên rất nhiều chuyện, người bên cạnh đều nói tính tình tôi thay đổi. Mà tôi đối với người khác cũng không có cảm giác giống như đối với em như thế, tôi cảm thấy được tôi dường như biết em."
"Vậy sao......" Tôi lại không biết nên trả lời như thế nào, có thể đây là một cơ hội tốt để tôi nói cho Đồng Tiểu Táp tất cả mọi chuyện của chúng tôi trước kia, nhưng tôi không dám, tôi sợ anh nhớ đến sẽ càng ghi hận tôi hơn, cũng sợ anh đã sớm chuyển tình yêu lên người khác rồi: "Có thể trước đây chúng ta chưa gặp qua. Khi tôi tốt nghiệp đại học cũng làm việc ở thành phố B một khoảng thời gian."
"Hoá ra là như vậy, vậy em cũng không nhớ mình có gặp tôi trước đây sao? Tại sao em rời đi thành phố B này vậy?"
"Tôi...tôi không nhớ rõ. Tôi thật ra thì chỉ là học đại học ở đây, sau đó công việc không thuận lợi nên về nhà. Tôi chưa từng gặp anh. Anh cảm thấy gặp qua tôi nhưng có thể là bởi vì Dư Thiên, thật ra thì hai năm trước tôi có đi theo anh ta làm việc......"
"Ừ."
Đột nhiên Đồng Tiểu Táp im lặng, trong phòng đã khôi phục lại an tĩnh. Tôi nói dối anh, nhưng nếu anh không nhớ thì không quan trọng nữa.
Có lẽ bây giờ anh cũng không chán ghét tôi nữa, nói chuyện cũng tốt hơn rồi.
"Thẩm Lam."
"Tôi đây."
"Tôi đã đến, bây giờ tôi gõ cửa, sau khi em nghe tiếng gõ cửa thì tới mở cửa ra."
"Ừ."
Điện thoại không có cắt đứt, quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tôi đi tới kéo cửa ra một chút, từ khe cửa nhìn ra ngoài, đứng ngoài cửa quả nhiên là Đồng Tiểu Táp.
Giọng điệu của anh không dịu dàng giống trước ở trong điện thoại, mà là rất vội vàng đi tới, lại khóa trái tốt cửa phòng thật nhanh.
Tôi đột nhiên phát lên trước hắn dặn dò.
"Đồng Tiểu Táp, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Anh nhíu mày giống như muốn nắm tay của tôi nhưng tôi né tránh.
Đồng Tiểu Táp giật giật khóe miệng: "Đừng sợ, không có việc gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...