Cậu ta quả thực đứng lên, chỉ có điều Trương Mật kéo tay áo cậu ta lại, sau đó nói nhỏ một câu, Lộ Phi lại ngồi xuống. Hơn nữa còn không nhìn tôi.
Tôi lúng túng cười gượng một cái, rồi chào hỏi mọi người, nói rằng tôi đến trễ, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Tôi ngồi giữa một đám con trai, nếu là lúc trước, Lộ Phi đã tức giận hai mũi bốc khói.
Sự bảo vệ đó đồng nghĩa với ghen tuông, theo cậu ta nói thì nam nữ thụ thụ bất thân.
Cả buổi tối đó trôi qua rất chậm, tôi không tìm Lộ Phi với Trương Mật để rước phiền phức, cũng không đến hỏi một câu tại sao. Tất cả mọi chuyện này, không phải bởi vì tôi độ lượng, càng không phải bởi vì tôi hèn yếu. Nói đơn giản hơn, tôi không có mặt mũi, tôi chờ Lộ Phi đến xin lỗi mình, sau đó cho cậu ta một cái tát, nói tôi không muốn gặp cậu ta nữa.
Những hình ảnh kia hiện lên trong đầu tôi rất lâu, đáng tiếc rằng đến khi cuộc họp mặt tàn thì tôi cũng chỉ là một đứa ảo tưởng.
Tôi chỉ uống chút nước, Lộ Phi cách chỗ tôi khá xa, nhưng vẫn không ngừng tự rót rượu cho mình. Có vài lần, ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, cậu ta giống như nhớ ra có gì đó muốn nói với tôi, thế nhưng Trương Mật không cho anh cơ hội.
Đây là Lộ Phi mà tôi biết sao? Từ lúc nào cậu ta bắt đầu xem Trương Mật là duy nhất của cậu ta.
Buổi tiệc kết thúc, tôi là người đầu tiên đừng dậy đi ra khỏi phòng bao, khi đi đến cửa thang máy, tôi còn lưu luyến không rời len lén quay nhìn lại một lần, Lộ Phi không đuổi theo tôi.
Vì vậy tôi buồn bực không vui đi xuống hầm gửi xe.
Sau khi lên xe, tôi đúng lúc nhìn thấy con búp bê cầu mưa đang treo lơ lửng rất chướng mắt.
Tôi ôm một bụng tức giận, thế là mở cửa số ném búp bê cầu mưa ra ngoài.
Khoảnh khắc tôi ném nó ra ngoài liền thức tỉnh, tôi chợt hối hận, ngộ nhỡ nó bể thì làm thế nào, đó chính là món quà đầu tiên Lộ Phi tặng tôi, ý nghĩa lớn lao.
Song, tôi không nghe được tiếng đồ vật bị vỡ tan tành.
Mà lại nhìn thấy Lộ Phi đứng bên cạnh xe tôi, búp bê cầu mưa không sai lệch ném vào đầu anh, để lại một đường màu đỏ.
Tôi còn đang nghĩ, lần này chắc là đau lắm, cuối cùng nghe được âm thanh vụn vỡ chậm trễ phát ra.
Búp bê cầu mưa, vậy là rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Lộ Phi lui về sau mấy bước, cậu ta không nói gì, chỉ cúi người nhặt những mảnh vỡ ấy lên. Lúc này Trương Mật cũng vừa chạy đến.
Tôi khởi động xe, tốc độ từ từ tăng dần, từ trong kình chiếu hậu, tôi thấy Lộ Phi ra sức chạy theo xe tôi, cậu ta đuổi theo rất lâu, sau đó cũng chỉ là không theo kịp.
Còn tôi, bắt đầu rơi nước mắt lúc nào không hay biết.
Ngày hôm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu cái gọi là nước mắt tràn bờ đê rồi, khóc đến nỗi hốc mắt của tôi sưng đau.
Đêm đó, mẹ tôi an ủi tôi, bà ấy nói với tôi rất nhiều điều. Bao gồm cả chuyện của ba mẹ tôi và nguồn gốc của chiếc Audi mới kia.
Bắt đầu từ khi tôi còn bé, bố tôi chính là phó giáo sư vật lý lớn, ở vị trí đó mười mấy năm cũng không thể thăng chức, cuối cùng thì từ chức xuống biển vào hai năm trước.
Mẹ tôi nói, khoản tiền đầu tiên bố tôi kiếm được, đã cho bà ấy mua xe mới. Nhìn xem, tình yêu là thứ đáng giá chờ đợi. Tôi gật đầu, kéo chăn trùm kín người.
Ngày thứ hai khi trời vừa rạng sáng, tôi lén thu dọn hành lý của mình, để lại một mẩu giấy cho mẹ tôi rồi bỏ đi. Tôi lại đến trạm xe đường dài đợi, trước đó không lâu Lộ Phi còn nắm chặt tay tôi ở nơi này.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...