Đồng Tiểu Táp nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, hít một hơi sâu, xác nhận lại thêm một lần với tôi, "Có được không?"
Tôi nhanh chóng mà điên cuồng ngẩng đầu dây dưa với miệng của anh, dùng hàng động ngây thơ để trả lời. Tôi nhìn ánh mắt tràn ngập hơi ẩm ướt của Đồng Tiểu Táp, anh lấy tay nâng eo tôi lên, vụng về tách cơ thể tôi ra. Trong suốt quá trình đó, tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, tầm mắt chỉ tập trung vào một điểm cuối cùng tạo thành một chấm đen nhỏ.
Cùng lúc đó, cuối cùng Đồng Tiểu Táp dùng sức mạnh không thể nào chống cự nổi xông thẳng vào cơ thể của tôi. Gương mặt của chúng tôi, toàn bộ gương mặt của chúng tôi sát lại với nhau, còn trái tim, chỗ lõm sâu trước đó tựa như chưa từng có đau đớn trong đó.
Cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ rằng Đồng Tiểu Táp trong cơ thể gầy yếu ấy lại ẩn chứa nhiều sức mạnh đến như vậy, anh đang dùng cơ thể trẻ trung để "yêu" tôi, lặp đi lặp lại bất kể bước chạy nước rút đầy chướng ngại tựa như sự ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Tôi chạm vào gương mặt anh, thấy ánh mắt đẹp đẹ tỏa sáng của anh.
"Thẩm Lam, anh yêu em."
Đồng Tiểu Táp cúi đầu hôn tôi. Anh gánh hết mọi gánh nặng của tôi, dịu dàng đến nhường ấy, hơi thở nóng bỏng, anh chính là thứ tốt đẹp nhất đối với tôi cho đến bây giờ mà tôi cảm thấy mình không đủ tư cách sánh đôi cùng. Anh thật sự yêu tôi sao?
Vào thời khắc chúng tôi điên cuồng nhất, tay tôi vô tình chạm được cái máy báo động bên cạnh giường bệnh. Âm thanh từ cái máy vang dội cả phòng bệnh.
Đồng Tiểu Táp nhanh chóng ôm lấy tôi, chúng tôi từ giường bệnh quay lại phòng tắm lần nữa, anh khóa trái cửa lại, lại dùng tay ôm chặt lấy tôi để lưng tôi dán vào lớp gạch sứ lạnh như băng. Cơ thể chúng tôi lại dính lấy nhau, nóng bỏng cùng nóng bỏng quấn lấy nhau.
"Lúc nãy anh nhấn máy báo động à? Có chuyện gì không?" Giọng nói của y tá truyền vào, không gian kín đột nhiên xuất hiện thêm một người, chuyện này khiến tôi cảm giác được trái tim mình đập rộn lên, mà khi hai cơ thể đang liều mạng càng làm cho tôi không kiềm chế được mà phát ra một vài âm thanh. Đồng Tiểu Táp kịp thời che miệng tôi lại, nhừng vì động tác ấy, chúng tôi tiếp xúc sâu hơn.
Anh ngước đầu, ấn đường nhíu chặt hơn, "Không có gì, xin lỗi vì tôi bấm nhầm máy báo động."
"Hình như tôi nge thấy tiếng gì đó, anh chắc chắn mình không sao chứ? Đồng Tiểu Táp?"
"Không sao thật mà. Xin lỗi, tôi đang tắm." Đồng Tiểu Táp khi nói dối gò má lại đỏ ửng lên, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, hoặc đó là do anh vận động kịch liệt quá mức.
Theo tiếng đóng cửa, chúng tôi xác nhận y tá đã rời đi. Cuối cùng Đồng Tiểu Táp thả tay ra, tôi trượt từ trên người anh xuống, ngồi xổm dưới đất thở không ngừng.
"Thẩm Lam, anh xin lỗi, anh -- "
Đồng Tiểu Táp đỡ tôi từ dưới lên, tôi đột nhiên cảm thấy cơn choáng váng kinh khủng tập trung vào phần đầu, cảm giác trống rỗng ấy không quá đáng sợ, tôi dùng sức ôm cổ Đồng Tiểu Táp để anh có thể tiến vào tôi lần nữa.
Ánh đèn vàng nhạt trong phòng tắm ấm áp dao động, làm tăng thêm hơi lạnh trên cơ thể tôi. Khoảnh khắc điên cuồng nhất, tôi ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương. Người phụ nữ tóc tai bù xù, bờ vai thon gầy, toàn thân toát ra một tín hiệu rời rạc.
"Anh yêu em."
"Anh yêu em."
"Anh yêu em."
Trong suốt quá trình ấy Đồng Tiểu Táp nói với tôi ba chữ này nhiều nhất. Anh vuốt tóc tôi, lặp đi lặp lại nụ hôn, "Anh không để em chịu khổ đâu, anh sẽ không để em phải thất vọng đâu."
Tôi dùng sức cong khóe môi lên, ra sức phối hợp để khoảnh khắc này có thể trở nên hoàn mỹ không tỳ vết. Sau khi Đồng Tiểu Táp lau khô hàng nước mắt của tôi, chúng tôi lại quay trở về giường bệnh.
Sự đụng chạm dịu dàng vẫn tiếp diễn, trên cơ thể chúng tôi để lại rất nhiều chứng cứ "yêu" nhau. Tựa như anh muốn trung hòa toàn bộ đau khổ trong cơ thể tôi, sau đó lượm lặt những thứ đáng ghét ném ra ngoài, để yêu thương có thể lấp đầy tất cả.
Tôi dùng nước mắt và khả năng cao nhất có thể để đáp trả lại.
Khoảnh khắc ấy kết thúc, một dòng chất lỏng đậm đặc mà dịu dàng êm đềm chảy vào trong cơ thể tôi, bọn chúng đều có mạng sống, Đồng Tiểu Táp sờ bụng tôi rồi thì thầm bên tai, "Thẩm Lam, anh thực sự hi vọng em mang thai con của chúng ta, anh rất ích kỉ, anh chỉ muốn em yêu một mình anh, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng chỉ có anh, chỉ như vậy thôi."
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ khôn quên ôm tôi vào lòng ngực, ngực anh càng trở nên ấm áp, giọt mồ hôi vô tình rỉ ra dán vào người tôi, anh hôn khóe mắt ướt át của tôi. Phần thê lương trong lòng tôi giống như tạm thời bị hòa tan đi phần nào.
Ở trong ngực Đồng Tiểu Táp, cuối cùng tôi cũng được ngủ yên, tôi cho rằng cái đêm mưa tràn đầy khủng hoảng và tuyệt vọng ấy sẽ nuốt chửng mình, may mà có chút ánh sáng cứu vớt tôi.
Đồng Tiểu Táp, là ánh sáng của đời tôi.
Tôi tỉnh dậy vì một cơn gió rét, tiết trời đầu thu trở nên lạnh lẽo, ngọn nguồn của cơn gió là do Lâm Sa mở cửa mà ra. Khi mở mắt, tôi thấy cô ấy đứng trước giường bệnh. Cả tôi và Đồng Tiểu Táp đồng thời thức dậy, khi anh dùng sức ấn tôi từ torng ngực anh xuống, khi anh cẩn thận lấy chăn quấn tôi lại, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Sa đau thương cuồn cuộn.
Cảnh này, vô tình đâm vào cô ấy, nhưng cô ấy che giấu khá tốt, khi Đồng Tiểu Táp ngẩng đầu lên Lâm Sa lại giương ra một nụ cười tự tin.
"Lâm Sa, em có thể ra ngoài một lát không."
"À, được. Em, xn lỗi -- "
Lâm Sa vội vã xoay người, bước chân vấp víu của cô ấy để lộ tâm trạng của cô ấy, tiếc rằng khi ấy Đồng Tiểu Táp còn đang kiểm tra ánh mắt của tôi, anh đang xác nhận tôi không cảm thấy buồn bực.
"Xin lỗi, tối hôm qua mệt quá." Đồng Tiểu Táp hôn lên trán tôi một cái, sau đó chân thành nói câu xin lỗi mà không có chút giả tạo nào.
Bởi vì câu nói ấy mà gò má tôi nóng lên.
Đồng Tiểu Táp bật cười, anh nhất định rất vui vẻ vì khiến tôi có phản ứng nho nhỏ như vậy. Tôi lại bị ôm vào phòng tắm, buổi sáng tươi mát khiến những lúng túng trước đó lại quay về trong đại não của chúng tôi lần nữa. Nhưng không có lựa chọn nào khác, Đồng Tiểu Táp mở vòi hoa sen tỉ mỉ cọ rửa cơ thể tôi.
Ánh mắt của anh nóng bỏng cả cơ thể tôi.
"Chờ anh quay về được không?"
Trán chúng tôi chạm vào nhau, Đồng Tiểu Táp nhỏ giọng hỏi dò, bởi vì cái gật đầu của tôi, anh ôm tôi chặt thêm. Chúng tôi chen chúc torng cái bồn tắm nhỏ, cọ rửa thân thể lẫn nhau, trên cổ anh bị tôi để lại một vài dấu vết, tôi cúi đầu xin lỗi, bởi vì Đồng Tiểu Táp không có kiểu quần áo nào để che giấu những dấu vết này, mà thời tiết như thế này không thể nào mang khăn choàng để che giấu được.
Thế là, khi chúng tôi thay quần áo trở lại phòng bệnh thì không lâu sau đó, toàn bộ thành viên của LTS đã tập trung một chỗ, Lâm Cánh là người đầu tiên chỉ ra dấu vết trên cổ Đồng Tiểu Táp.
Tiểu Châu và Lương Tử hùa theo nói đùa với cậu ta. Lâm Sa cười nhàn nhạt, Gary dùng ánh mắt độc ác lạn lùng nhìn tôi chằm chằm.
Đồng Tiểu Táp tuyên bố, "Thẩm Lam là bạn gái tôi."
Đây chắc hẳn là thời khắc nhiệt liệt ấm áp, nhưng vì Gary dốc sức đập cửa nên trở nên vô cùng lúng túng. Trên thực tế, tôi đã biết nguyên nhân Gary coi mình như kẻ thù không đội trời chung.
Cậu ta thích Lâm Sa, có vô số lần ân cần và cả ánh mắt đau lòng đã làm bại lộ. Tôi không thể không bội phục phần tình yêu vĩ đại mà Gary dành cho Lâm Sa, cho nên cậu ta mới tức giận với việc tình địch của mình qua lại với người con gái khác mà tức giận oán hận cô ta.
Tôi tin rằng nếu cho Gary một cơ hội, anh ta nhất định không chút do dự mà gia nhập vào đạo quân để tiêu iệt tôi, chỉ vì anh ta yêu mến công chúa, người mà anh ta thích tác thành cho nhất.
LTS đến, trừ việc chứng mình Đồng Tiểu Táp có thể xuất viện, cũng đại diện cho việc hôm nay bọn họ phải đến Hàn Quốc tranh giải, tôi không thể không đối mặt với chia cách. Mặc dù Đồng Tiểu Táp không ngừng xin lỗi, nhưng anh phải vì bản thân mình và vì trách nhiệm với nhiều người. Khi thu dọn hành lý, Đồng Tiểu Táp nói khẽ bên tai tôi, "Xin lỗi Thẩm Lam, anh sẽ bù đắp cho em."
"Không cần đâu." Tôi lắc đầu, cẩn thận xếp áo sơ mi củ anh vào, đến khi thi đấu anh sẽ mặc bộ quần áo này chứ? Tiếc rằng tôi không kịp đan xong cái khăn choàng kia.
Tôi lấy quần áo của Đồng Tiểu Táp phối hợp từng món với nhau sau đó xếp gọn vào trong hành lý, Đồng Tiểu Táp ôm tôi từ phía sau, anh tựa cằm vào hõm vai tôi.
"Cảm ơn em đã đối xử tốt với anh như vậy."
Rõ ràng rằng cho đến giờ, đều là anh đối xử tốt với tôi. Tôi cảm kích kéo tay Đồng Tiểu Táp, "Em sẽ xem anh thi đấu trực tiếp trên ti vi."
"Ừ. Anh sẽ mang cúp về tặng em."
Khi rời phòng bệnh đi mua nước uống, tôi vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Lâm Sa và Gary, đó cũng không hẳn là một đoạn hội thoại hoàn chỉnh, tôi chỉ nghe được Gary kích động nói, "Tại sao không nói với anh ấy? Cô định lúc nào mới nói cho anh ấy biết!"
Lâm Sa dùng sức hất tay Gary ra, "Vĩnh viễn sẽ không nói ra."
Tôi không dám đến gần, càng không định làm một người thiếu văn hóa đi nghe trộm người ta trò chuyện, nhưng tôi không khống chế được tình tò mò của mình, dù là trên đường đi đến sân bay, Gary cố ý dùng sức lấy rương hành lý đập xuống đất dằn mặt tôi, tiếng vang ngột ngạt mà tức giận.
Tôi nghe nói, bị người mình thích chán ghét, là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...