Trên xe nhiều người lộn xộn, mà Lộ Phi ;ại ngủ say như vậy, vì đẻ có thể trông coi hành lý, tôi phải giương mắt ngáp suốt mấy tiếng.
Khi đến trạm, trời đã tối mịt.
Nhà Lộ Phi ở ngoại ô thành phố, khá gần trạm xe, cho nên mỗi lần được nghỉ tôi đều ghé nhà cậu ta trước, đến ngày hôm sau thì cậu ta đưa tôi về nhà mình. Mới vừa xuống xe, tôi chỉ siêu thị nhỏ, nói, “Cũng nửa năm rồi không về, em đi mua ít đồ biếu ba mẹ anh.”
Lộ Phi ngẩn người ra vài phút, sau đó xách cái túi như hiểu ý tôi.
Hai chúng tôi không lên tiếng, chỉ có Lộ Phi cầm túi lớn túi nhỏ, còn đặc biệt dồn vào một tay để tay kia nắm chặt tay tôi dắt đi.
Tôi thực sự muốn khóc, hốc mắt tôi cay xè, bất quá chỉ có chút nước mắt trào ra, tạm thời tôi không tìm được lý do gì để khóc. Chẳng qua là, nước mắt chưa kịp trào ra, đã đến nhà Lộ Phi.
Khi còn bé hai nhà chúng tôi ở cùng một phố, nhà tôi mua một căn chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố, nhà Lộ Phi mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Ở cái khu phố nhỏ này, có thể ở được trong biệt thự chí ít phải là thổ hào (*: ý chỉ người giàu có), cho nên khi học trung học và cao trung, những người bạn học của chúng tôi đều cho rằng Lộ Phi là con nhà giàu.
Mẹ Lộ Phi nhất nhất cho mình là một bà cô giàu có, cả ngày khoe khoang với mẹ tôi tiền muôn bạc biển. Thế là quan hệ của hai bà cô trở nên ác liệt hơn một chút.
Năm nhất đại học, khi mẹ tôi đến thăm tôi, vô tình bắt gian tôi và Lộ Phi trên gường. Một lần kia, hai nhà chúng tôi suýt chút nữa xé mặt nhau ra, sau đó ba mẹ tôi cảm thấy mình bị thua thiệt, nhưng vì tôi là thân con gái, bọn họ ngoài thỏa hiệp ra thì không làm được gì khác.
Từ đó, mẹ tôi bị mẹ Lộ Phi chèn ép, tôi cũng rất áy náy. Áy náy đến độ số lần về nhà còn ít hơn cả con gái của ông Trương bên cạnh nhà đi du học ở Mĩ.
Còn bây giờ, mẹ Lộ Phi nghe được tiếng chuông cửa sau, hào hứng ra mở cửa, kết quả bà ấy nhìn thấy tôi và Lộ Phi quay lại với nhau, trong nháy mắt cứng đờ người ra.
“Ôi, Thẩm Lam, chau cũng đến à, mau vào trong ngồi đi. Đừng về vội.”
Những lời này có khác gì đuổi khách đâu, Lộ Phi cũng hiểu, thế là cậu ta nắm tay tôi chặt hơn, thẳng thừng kéo tôi vào trong.
Vào đến phòng khách, tôi rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân mẹ Lộ Phi triệu hồi anh về nhà.
Tìm việc làm cái gì chứ, con gái lão Trương từ Mĩ đã trở về. Ồ đúng rồi, cô gái tên là Trương Mật, hồi trung học viết thư tình cho Lộ Phi.
Nghiêm túc mà nói, Trương Mật không xem là đào góc tường của tôi. Ngược lại, hồi còn học trung học tôi còn không ít lần giúp cô ấy đưa thư tình cho Lộ Phi. Trong đó có nhiều lần Lộ Phi đỏ mặt nhận thư, sau đó nhìn tên người gửi thì nhìn tôi đầy tức giận.
Giận nhiều, tôi đương nhiên biết đó không phải là chuyện gì tệ hại. Có biết đâu rằng đó là do Lộ Phi thích tôi.
Cũng bởi vì như vậy, Trương Mật bên ngoài rất được lòng bề trên, trong đầu tôi hiện ra vài cảnh cẩu huyết khi xung đột với nhau. Ví dụ như đang thi thì gian lận nhét tài liệu vào trong cặp tôi, ví dụ như lấy số điện thoại của tôi mang lên mạng xã giao.
Chuyện này sau đó bị Lộ Phi biết, cậu ta kéo Trương Mật đến xin lỗi tôi. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra Lộ Phi và Trương Mật là hàng xóm, Trương Mật còn kêu mẹ cậu ta là mẹ nuôi.
Sau đó Trương Mật đi Mĩ, tôi còn cho rằng chuyện cũ theo gió bay mất, ai ngờ mỗi lần Trương Mật về nước, mẹ Lộ Phi lại tìm đủ cách lôi con trai về nhà.
Tôi đần độn, đã hiểu hết mọi đường đạo ngóc ngách rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...