Cuối cùng Lộ Phi cũng xuất hiện, cậu ta cùng với tôi, hai mắt ướt nhẹp. Chúng tôi giống như ngày bé tranh nhau món súp cua bị thầy bắt được khuyên răn dạy bảo trách mắng. Lộ Phi luôn nhận hết lỗi về phần mình.
Mà mỗi lần như thế, bất kể làm gì tôi cũng có thể quay về an toàn.
“Thẩm Lam, xin lỗi là anh không đúng.”
“Em cũng sai.”
Tôi dần dần nghẹn ngào, ngẩng đầu lên nhìn Lộ Phi lần nữa, giống như nhìn món bảo vật bị thất lạc bấy lâu. Tôi nhón chân chủ động hôn cậu ta, ôm lấy bờ vai cậu ta, tham lam hưởng thụ chút hơi ấm.
Lộ Phi cũng dịu dàng đáp lại.
Tôi không chú ý đến bóng dáng ở trên ban công tầng ba, Đồng Tiểu Táp chứng kiến toàn bộ.
Tôi và Lộ Phi cùng đi ăn sáng ở một quán ăn ven đường, xe chạy nườm nượp trên đường, anh đặc biệt chọn một cái bàn nhìn sạch sẽ, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau sạch rồi để tôi ngồi xuống.
Tất cả mọi chuyện từng chút từng chút còn sót lại ở trong lòng tôi dần biến mất.
Tôi ăn một tô đậu hũ hoa, Lộ Phi chỉ ngồi bên cạnh tôi, anh nói anh đã ăn rồi, sau đó dùng khăn tay của cậu ta lau vết dơ bên khóe môi tôi hết sức nuông chiều.
Cái khăn tay đó, là món quà đầu tiên tôi tặng cho Lộ Phi. Anh vẫn giữ rất kỹ, còn tôi lại ném tan nát con búp bê cầu mưa cậu ta tặng.
Nhớ đến điều đó, tôi đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào trán cậu ta.
Lộ Phi rất hiểu ý tôi, cậu ta lắc đầu nói, “Không đau, sau này anh tặng em một cái giống hệt vậy.”
“Ừ.”
“Thẩm Lam, thực ra thì tối hôm đó, cái ngày mà chúng ta về nhà anh đó. Sau khi anh ra khỏi phòng, anh khong nghĩ rằng Trương Mật lại đi theo anh. Sau đó --- “
Lộ Phi nói được một nửa, bàn tay anh đột nhiên vang lên tiếng nhạc.
Khi nhìn thấy số máy kia, sắc mặt anh trở nên rất khó coi.
“Trương Mật?”
Lộ Phi chỉ chau mày không nói lời nào. Mỗi lần nhìn thấy gò mà gầy guộc của cậu ta, nỗi oán hận trong lòng tôi hoàn toàn biến thành đau thương.
“Em tin anh.”
Cuối cùng Lộ Phi cũng hé môi cười. Nhưng khi anh chuẩn bị mở miệng ra nói thì chuông điện thoại lại vang lần nữa, lần này là âm thanh báo có tin nhắn.
Anh liếc nhìn. Sau đó mặt mũi trắng bệch nhanh chóng đứng bậy dậy rồi bỏ đi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy Lộ Phi đã quên mất sự tồn tại của mình.
Lộ Phi chặn lại một chiếc taxi, anh bước lên trước rồi mới quay đầu lại. Tôi bước nhanh về phía trước.
“Em đi với anh.”
Nói xong, tôi ngồi vào xe trước ánh nhìn của anh.
Dọc đường đi chúng tôi đều hết sức căng thẳng, ngay khi chiếc xe dừng lại Lộ Phi không thèm để ý đến tôi mà xông ra ngoài.
Tình huống sau đó, tôi không biết phải hình dung thế nào.
Trương Mật tự sát, chúng tôi đến nơi thì cô ta đang nằm trên ghế sô pha, một tay cầm điện thoại di động, tay còn tay thì buông thỏng xuống. Máu tươi từ cánh tay ấy chảy ra.
Khi đó tôi và Lộ Phi như đánh mất khả năng ngôn ngữ. Tôi nhìn cậu ta đang run rẩy, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại, cậu ta lấy khăn tay tôi tặng quấn chặt cổ tay Trương Mật giúp cô ta cầm máu.
Trong cả quá trình đó, Lộ Phi không hề nhìn tôi lấy một cái, cho đến khi cậu ta ôm Trương Mật ra khỏi cửa, tôi mới sực tỉnh, mình đã biến thành không khí trong mắt cậu ta rồi.
Trước đó không lâu tôi còn được ở trong lòng ngực ấy, rồi bị ném đi, thậm chí so với việc bị vứt bỏ cũng chẳng khác bao nhiêu. Tôi đứng trong căn phòng trống rỗng, tưởng tượng cuộc sống của Lộ Phi và một người con gái khác, tưởng tượng viễn cảnh hoặc là hai người họ cãi nhau, hoặc là có một kết thúc ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...