Ba giờ chiều , Tô Ánh Vân vẫn ngủ miên man trên giường.
Tuy không phải làm việc gì nặng nhọc nhưng trí não cô lúc này vừa bối rối lại căng thẳng khiến cơ thể mệt mỏi khủng khiếp .
Trong giấc mơ , Tô Thành và cả mẹ đều xuất hiện trông rất mờ ảo , họ đứng ở xa Tô Ánh Vân.
Hai người giống như đang nói chuyện đúng hơn là cãi cọ lớn tiếng về điều gì đó nhưng cô căn bản chẳng nghe ra được gì.
Hai bên tai cứ ù ù , cơ thể nặng nề không nhấc chân dậy được.
Đột nhiên cảm giác nghẹt thở dồn đến , tym cô đập thật nhanh , người cứng rắc không cử động được kèm theo triệu chứng ngạt thở.
Giờ phút sợ hãi , cái tên Hàn Diẹp Phong lại réo lên trong đầu Tô Ánh Vân , cô cố gắng hét thật lớn tên anh nhưng cổ họng ắng lại.
Âm thanh không cách nào thoát ra khỏi miệng được , thật khó chịu .
Trong cơn miên man , cô sợ hãi vô cùng.
Vừa rớt xuống đáy vực sâu tăm tối , xung quanh chỉ có 1 màu đen đáng sợ, dù cô có gắng thế nào cũng không thể gọi tên Hàn Diệp Phong.
Cứ như vậy mà vùng vẫy cho đến khi cạn kiệt sức lực , cô tưởng mình đã hồn lìa khỏi xác trong lúc tuyệt vọng buông xuôi thì một âm thanh đổ vỡ đã thức tỉnh cô .
Tô Ánh Vân bất giác bật dậy , cả người ướt đẫm mồ hôi , lấy lại hơi thở mà thở như chưa từng được thở .
Cô liếc nhìn xung quanh , thấy bản thân vẫn đang nằm trên giường bệnh mới thở phào nhẹ nhõm :
" Thì ra là mơ ...!thật đáng sợ.
"
Kì lạ là không thấy Hàn Diệp Phong đâu , cô buồn chán cho rằng anh bận việc nên trở lại công ty giải quyết rồi ...!lúc nãy quả là cảm thấy rất tủi thân.
Vậy mà anh không bên cạnh.
Đồng hồ treo trên tường chỉ đúng 3 giờ 17 phút , cô không nằm nổi nữa liền lật chăn ra bước xuống dưới giường .
" A ." Tô Ánh Vân mới đặt chân xuống đất đã dẫm phải một vật sắc nhọn nhỏ bé nào đó khiến da bị trầy.
" Là gì vậy ? " Cô cúi xuống nhặt dị vật lên .
Thứ cô vừa nhặt được có kích thước nhỏ như một mặt đá dây truyền , cũng khá giống một miếng ngọc bội đẹp được mài nhẵn bóng.
Chỉ có điều mảnh ngọc không còn nguyên vẹn mà bị vỡ mất gần nửa nên tạo ra một góc sắc nhọn mới làm Tô Ánh Vân chảy máu .
" Ở đâu ra mới được ...!? " Cô nghi hoặc ngắm nghía một lúc rồi cất tạm vào trong túi áo , đi ra ngoài hít thở một chút .
...
Bên ngoài cửa , một cô gái lạ mặt lặng lẽ đứng sát tường phòng nghe lén Tô Ánh Vân nãy giờ mới rời đi khi thấy cô đang đi ra ngoài này .
Cô ta đi đến một nhà vệ sinh gần đó , rút điện thoại ra gọi .
/ tus tus / ...
Khoảng 20 giây sau bên kia bắt máy .
[ Alo , xong việc chưa ? ] Một giọng nữ ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi .
Trước khi trả lời , cô gái cẩn thận nhìn ngó xung quanh khi chắc chắn không có ai thì mới đáp lại .
" ...!do có người đến nên tôi không giết được cô ta , xin tiểu thư tha tội ...!".
[ ...!]
Bên kia im lặng khiến cô càng cảm thấy lạ lẫm với thái độ của người họ Lâm này.
Một lần nữa sau khi thận trọng để ý bên ngoài cô lại lên tiếng.
" Tiểu thư , chị yên tâm em không để ai phát hiện đâu , tuyệt đối không để ảnh hưởng đến tiểu thư , xin chị bỏ qua.
" Giọng điệu cô khẩn trương .
/ tus tus / phía bên kia không nói không rằng gì đã cup máy .
Cô gái nhìn màn hình điện thoại mà cô khó chịu.
" đáng ghét , sao lúc đấy tao lại nhận nhiệm vụ của mày.
" Cô ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn nhà .
Màn hình điện thoại vỡ tan , những vết nứt chi chít chằng chịt lên nhau như phế liệu vậy .
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại , khóa trái từ bên trong rồi ngồi thụp xuống lật tìm lại danh bạ ở một chiếc điện thoại khác .
Cô ta tên Tiểu Kì , vốn là một tay sai chuyên sử lí người thừa có tiếng tăm trong thế giới của những người thượng lưu.
Công việc quá rõ ràng rồi , đó là giết người thuê .
Ban nãy chính là thời cơ hành động của cô ta , khi Hàn Diệp Phong không có mặt bên cạnh Tô Ánh Vân để hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy mà trong lúc dùng gối đầu khiến Tô Ánh Vân ngạt thở đến chết , cô lại nương tay.
Sở dĩ là vì cô ta nhìn thấy chiếc bụng bầu của cô ấy ....!Sát thủ có lương tâm ? Nghe hơi nực cười nhỉ nhưng mà có thật đấy.
Những người bị trừ khử dù là người như thế nào cô ta cũng mặc kệ nhưng cô không ra tay với người không liên quan , đặc biệt Tô Ánh Vân lại đang mang bầu , chẳng lẽ lại giết đứa trẻ vô tội trong bụng ? Tiểu Kì trong lúc lưỡng lự đã chọn tha chết cho họ và rời đi .
Coi như hủy bỏ một mối làm ăn lớn , chẳng đáng là bao .
Lật tìm một lúc , cô ta mới tìm được số cần gọi.
Tiểu Kì mới bấm gọi thì ngay đâu đó trong nhà vệ sinh phát ra tiếng nhạc chuông của ai đó khiến coi giật mình hoảng hốt.
Cô lén giấu sẵn con dao chờ người trong buồng vệ sinh nhỏ bước ra .
Cũng quá trùng hợp rồi còn gì , khi cô bấm gọi thì máy điện thoại của người thứ 2 trong nhà vệ sinh này có cuộc gọi tới .
" Là mày sao Lạc Hi ? " Cô dè chừng , lên tiếng hỏi người bí ẩn trốn trong kia .
Anh ta cười lớn rồi cũng bước ra .
" Hahaha đoán giỏi lắm , là tao đây.
"
Lạc Hi đi ra trước mặt Tiểu Kì , anh vỗ tay châm trọc cô ta .
Cô thấy là anh nên cũng thở phào nhẹ nhõm , chứ nếu là người lạ thì phải giết hơi mệt .
" Mày theo dõi tao làm gì ? " Cô lúc này thả lỏng phòng bị xuống.
Đứng dậy soi lại bản thân trước gương nhà vệ sinh.
" Mày cũng biến thái phết nhỉ , nhà vệ sinh nữ mới chịu cơ.
"
Lạc Hy châm một điếu thuốc nhìn Tiểu Kì trong gương rồi hút một hơi dài rồi thở ra khói thuốc khét kẹt .
" Đi giết người còn cần mấy cái lễ nghi đó nữa không ? " Anh rút ra khẩu súng nhỏ chĩa thẳng vào Tiểu Kì đang trợn tròn mắt đứng yên bất động đồng thời cũng vứt bỏ điếu thuốc hút dở đi.
Cô bất ngờ cũng không làm gì được , chỉ đứng yên giơ tay lên trách bản thân quá thả lỏng phòng bị.
Lạc Hi trùng mắt xuống , anh nhìn cô gái nốt lần cuối rồi thẳng tay bóp cò kết liễu một sinh mệnh.
/ bằng / tiếng súng phát ra chỉ đủ khoảng cách gần nghe thấy vì đã lắp nòng giảm thanh.
Tiểu Kì gục xuống , dựa người vào tường , tay cô ôm chặt vết máu chảy ra không ngừng từ tim mà thở hổn hển.
" Chết tiệt ...!là Lâm ...!Tuyết phải không ? " Hơi thở cô lúc này dồn dập , biết trước được kết cục này nhưng dù có chết cô ta cũng phải biết rõ lí do.
" ANH NÓI ĐI.
"
Lạc Hi quay gót bước đi , anh ném lại khẩu súng vào trong phòng và lời nói cuối cho cô gái.
" Có trách thì hãy trách sự ngu ngốc của cô đi ...!không ai được được vào cô ấy ...!không một ai.
"
...!
...!
Sau đi đã đi xa khỏi hiện trường , Lạc Hi nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của Tô Ánh Vân , cô đang ngồi ngoài ghế đá.
Anh thuận tiện đưa mắt nhìn quanh không thấy ai ở gần đó , không kìm được tức giận " ngu ngốc , vậy mà dám để cô ấy ở một mình.
"
...!
...
Thấy có người đến , Tô Ánh Vân có chút sợ hãi , có lẽ do sự vắng mặt của Hàn Diệp Phong làm cô không lúc nào thấy an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...