Mới nửa ngày trên công ty thôi đã quá nhàm chán rồi , Tô Ánh Vân rất muốn đi ra ngoài , cô muốn biết chuyện ở gia đình Tô Thành ra sao.
Nhưng Hàn Diệp Phong lại cứ cày đầu vào làm việc , anh ôm máy tính nãy giờ không thấy chán , bỏ mặc cô chơi một mình hết đi loanh quanh lại nghịch đồ trong phòng.
Lục tung hết lên cũng chẳng tìm được thứ gì thú vị , riêng chỉ thấy mấy đôi vớ da rách đã từ rất lâu.
Hàn Diệp Phong chẳng thèm bỏ đi mà cứ để ở đó cũng vài tháng rồi , chắc anh nghĩ cô không biết chuyện gì đâu nhưng ngược lại , Tô Ánh Vân đâu ngu dốt vậy.
Cô thừa biết mấy thứ đồ này của tình nhân cũ của anh , chẳng quá xa lạ khi bên cạnh Hàn Diệp Phong có rất nhiều nữ nhân.
Điều quan trọng nhất đó là anh của quá khứ thôi .
Tuy biết vậy nhưng cô không cảm thấy ấm ức hay buồn vì cô sớm đã chấp nhận quên đi Hàn Diệp Phong dơ bẩn của không lâu trước rồi.
Anh phong lưu , đào hoa thay bạn gái như thay áo , tiếng xấu đầy người cũng mặc kệ.
Ít nhất Tô Ánh Vân cũng nhận ra độ cũ của mấy đôi vớ rách đó.
Dù là giả tạo hay thật thì cũng không thể phủ định việc từ khi cô xuất hiện , anh đã không dây dưa với bất cứ người con gái nào khác nữa.
Chỉ kì lạ là tại sao anh không bỏ mấy cái dơ bẩn này đi , liệu không sợ bị hiểu lầm sao ? Đâu chắc chắn được cô sẽ hiểu cho anh ? Tô Ánh Vân có phần thắc mắc:
" Sao anh không bỏ mấy cái này đi ? " Cô giơ một chiếc quần tất rách lên cao cho anh nhìn rõ được cái cô muốn nói .
Hàn Diệp Phong mắt dán vào màn hình chỉ liếc qua 1 giây lại quay lại làm việc tiếp , anh thẳng thắn trả lời :
" Chúng không sạch sẽ , toàn là đồ của mấy con gái điếm.
"
Nghe đến đây , Tô Ánh Vân muốn phì cười.
Nếu như không có những người như anh của trước kia thì họ đâu thành gái điếm đâu.
Phải có mấy vị đại gia bao nuôi mới khiến con người ta tha hóa như vậy chứ , từ lúc nào mà Hàn Diệp Phong lại mắc bệnh sạch sẽ vậy ? Cô cười vì anh đã thay đổi rồi , một cách chóng mặt , có khi anh còn quên bản thân trước kia chẳng chê bẩn như bây giờ .
" Tô Thành , không biết bên đó thế nào rồi.
" Cô chán nản nhìn ra phía ban công xa xôi , hiện tại rất muốn biết tình hình bên Tô gia .
Làm sao không hóng được đây ? Tô Thành có lẽ là kẻ thù lớn nhất cả đời Tô Ánh Vân , bây giờ ông ta bằng cách nào đó mà kí vào giấy thú tội mà cô còn không biết .
Cô cứ nóng lòng như vậy , Hàn Diệp Phong cũng không muốn giấu mãi được , anh gập máy tính , gác lại công việc đi ra chỗ cô .
Tô Ánh Vân đang mải mê nhìn ngắm phía xa xăm không để ý anh đã đến bên mình lúc nào cho tới khi anh ôm lấy eo từ đằng sau ,cô mới giật bắn mình .
Anh giơ chìa khóa ô tô ra hỏi :
" Muốn biết bên đó thế nào không ? "
" Tất , tất nhiên là có.
" Cô vừa trả lời vừa cố nghĩ xem anh định làm gì .
Hàn Diệp Phong với lấy chiếc áo khoác dưới ghế , khoác lên người cô .
" Đi thôi ." Anh kéo tay Tô Ánh Vân đi ra ngoài .
" Là đi đâu mới được ? "
" Về nhà em ra mắt bố mẹ.
" Anh còn cố tình trêu cô .
Hai người cứ thế nắm tay nhau xuống hầm xe của công ty.
Anh lôi xe ra rồi phóng đi .
...
Khoảng mười phút sau Tô Ánh Vân có thể nhìn rõ căn nhà trọ từ một khoảng cách tương đối gần.
Đến nơi , cửa phòng đóng kín không có một bóng người.
Thật kì lạ làm sao ! Đến Hàn Diệp Phong cũng có chút bất ngờ , anh cũng không biết họ trốn ở nơi đâu liền gọi cho Hắc Nghị .
Sau mấy tiếng tút tút thì bên kia bắt máy
[ Alo xếp ? ]
" Gia đình Tô Thành trốn ở đâu rồi ? "
[ Mới sáng hôm nay hình như gã Tô Thành bị tai nạn xe nên cả nhà đó vào bệnh viện túc trực hết rồi.
]
" Thảnh thơi vậy sao ? "
[ Vụ xếp đe dọa ông ta viết giấy thú tội , gia đình đó chưa nhận được thông tin.
]
Nghe đến đây anh hơi ngây người một chút , thì ra Tô Giang và Tô Linh nghỉ là do bố gặp tai nạn chứ không phải gia đình đang rối ren.
Tuy vậy không sớm thì muộn , chúng khác tự động biết.
Cứ chờ lão ta bình phục lại đã .
" Bệnh viện nào ? "
[ Bệnh viện chính của thành phố.
]
Anh cup máy , liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu xe .
" Đi thăm bố vợ nào.
"
Hàn Diệp Phong cũng chẳng cần giải thích gì với cô , bởi nãy giờ anh bật loa ngoài cho cả Tô Ánh Vân nghe rõ rồi .
Cô kéo kéo tay áo anh xong lại nhìn xuống bụng mình.
" Em hơi sợ ...!"
" Có anh ở đây , ai dám làm gì em ? "
Hai người lại đi một mạch xuống bệnh viện thăm " bố " .
Tuy đã rất an toàn nhưng Tô Ánh Vân vẫn có đôi chút lo sợ.
Cô không biết đối mặt ra sao đây ? Chẳng lẽ trực tiếp lật mặt lạnh lùng sao ?
Cô cứ cúi gằm mặt xuống , Hàn Diệp Phong lại có chút bất mãn , anh đứng khựng lại :
" Em đánh giá thấp tôi vậy sao ? "
" Em không có ...!chỉ là hơi l ...!"
" Nếu không phải vậy thì ngẩng cao mặt lên.
" Anh lớn tiếng .
Tô Ánh Vân chưa nói hết đã bị anh to nhỏ ngắt lời liền im lặng không dám hó hé lấy câu nào.
Có chút ấm ức .
Hàn Diệp Phong đề cô ngồi ghế chờ , còn bản thân một mình đi lại quầy thu ngân hỏi thăm địa chỉ phòng bệnh của Tô Thành .
Mới nhìn thấy anh , mấy cô y tá và thu ngân không khỏi trầm trồ phấn khích.
Cô thu ngân được anh hỏi thì e dè ngại ngùng trả lời.
Phía sau các cô đua nhau to nhỏ bàn tán về anh.
Người này người kia đều nhận hết là của mình.
Anh cũng lọt tai vài câu nhưng chẳng thèm để ý đến họ.
Toàn một đám thấy trai đẹp là sáng mắt lên , chẳng phải lần đầu anh gặp qua .
Tô Ánh Vân ngồi ở ghế chờ ngay gần đó còn cảm thấy bực mình .
Đến lúc anh quay đi , thì có một giọng dịu dàng của nữ nhân ở phía sau vang lên :
" Xin dừng bước ...!"
Hàn Diệp Phong thoạt dừng chân lại.
Cô gái kia vừa xinh đẹp lại dịu dàng , điềm đạm đi lại phía anh.
Cô ngại ngùng giơ điện thoại ra trước mặt anh bằng cả 2 tay rồi cúi gập đầu xuống :
" Anh ...!có thể cho em xin phương thức liên lạc được không ? "
Cả đám người ồn ào bây giờ im re , ai cũng bất ngờ về hành động của cô gái đó.
Tô Ánh Vân siết chặt các ngón tay .
Anh đứng lì ra đó , chẳng nhận lấy điện thoại hay làm bất cứ hành động gì.
Mọi người xung quanh lại chĩa hết mũi xem phản ứng của anh.
Có lẽ đang chờ phản ứng của một người khác .
Tô Ánh Vân nãy giờ nắm chặt nắm đấm lại , cô không chịu được nữa liền đi lại chỗ anh.
Cô cố tình ôm bụng để cô gái kia thấy rõ hơn cái bầu cô đang mang rồi ôm lấy cánh tay Hàn Diệp Phong :
" xin lỗi , đây là chồng tôi.
"
Cô gái kia ngơ ngác nhìn Tô Ánh Vân rồi lại nhìn xuống bụng cô.
Nhìn như còn đang nghi ngờ .
Hàn Diệp Phong lúc này mới lên tiếng :
" Cô nghe rõ rồi đấy , đây là bà xã tôi.
"
Cô gái nhỏ nghe thấy vậy liền hổ thẹn , cúi mặt xuống :
" Xin lỗi đã làm phiền.
" cô rảo bước đi thật nhanh trước ánh mắt của bao người ở đó .
Trong tiếng ồn ào xôn xao , mấy cô y tá lại nói nhau về việc của họ.
Họ cũng rất bất ngờ và tiếc nuối , rồi lại cảm thấy may mắn vì ban nãy không xin số anh .
Hàn Diệp Phong nhéo má Tô Ánh Vân một cái :
" Chúng ta là vợ chồng khi nào nhỉ? "
" Vậy lần sau đừng bắt em làm mấy trò vợ chồng nữa "Cô giận đỏ cả mặt liền buông tay anh ra .
Anh phì cười , ở nơi như vậy mà cô cũng nói được mấy lời này thì mặt hơi dày rồi đấy.
Anh cười xoa xoa đầu cô :
" Thôi thôi , anh xin lỗi không trêu em nữa , ta đi thôi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...