Tô Ánh Vân ngồi ngao ngán trên xe riêng của Hàn gia .
Cô giận không biết tại sao lúc trước đồng ý cho vệ sĩ đi theo khi liên hoan cùng bạn bè để cho bây giờ trên dưới 5 người to khỏe đi xe hơi bám riết đằng sau.
Cô sợ khi bạn bè thấy họ lại nghĩ cô khoa trương , khoe vẽ .
Vài phút trước ở nhà còn cãi nhau với Hàn Diệp Phong , bây giờ mất hết tâm trạng tiệc tùng chỉ muốn về lại Hàn gia ngủ 1 giấc dài .
" Vậy mà lúc trước còn nói không làm kinh thiên động địa " Tô Ánh Vân cau mày .
Bác tài xế nhìn cô bật cười
" Haha , tuổi trẻ bây giờ lắm chuyện thật ! Xa người yêu 1 lúc là phải cho cả đám tay sai theo bảo vệ ngưỡng mộ thật ."
Ngưỡng mộ cái beep , cô thật sự méo biết ngưỡng mộ chỗ nào.
Khoa trương như vậy chỉ khiến đồng nghiệp ghen ghét cô hơn thôi .
" Đâu có vui như bác tưởng đâu ! Như vậy phiền phức lắm.
"
Xe dừng ở dưới 1 nhà hàng bình dân.
Hồi chiều tổ trưởng Lâm có nhắn cho cô địa điểm liên hoan là ở tầng 3 nhà hàng này.
Mặc dù đây là nhà hàng bình thường nhưng nghe nói đồ ăn ở đây ngon không kém gì nhà hàng năm sao nên khách qua lại không ít .
" Cháu đi đây , chào chú " Tô Ánh Vân không quên tạm biệt bác tài xế trước khi ra khỏi xe .
Tối nay Tô Ánh Vân trông rất bắt mắt , tất cả đều là đồ Hàn Diệp Phong giúp cô chọn.
Từ bộ váy trắng thanh thanh lịch dài qua đầu gối đến đôi giày thể thao hàng hiệu , tất cả đều tôn lên vẻ đẹp duyên dáng của lứa tuổi cô.
Tô Ánh Vân ở tuổi nở rộ như một bông hoa nhài thanh khiết , cao quý , lộng lẫy mà rất kín đáo.
Cô đi đến đâu hàng ngàn ánh mắt dõi theo bất kể là trai hay gái.
Một thiếu nữ xinh đẹp như cô , nếu không nhìn thì sợ là cả đời cũng không được thấy được thêm 1 lần nữa .
Lên tới tầng ba , bạn bè đồng nghiệp đã tụ tập đông đủ chỉ chờ cô thôi.
Tô Ánh Vân ngượng ngùng lên tiếng
" Xin , xin lỗi đã để mọi người chờ lâu "
Cô vừa lên tiếng , mọi ánh mắt dồn về phía cô.
Ai cũng ngạc nhiên nhìn không dời mắt , ngày thường đi làm đã xinh đẹp lắm rồi hôm nay chỉ make up nhẹ một chút làm mấy đồng nghiệp nữ phải ghen tị với nhan sắc của cô .
Mọi người cứ chầm chồ nghiêng ngả , chẳng ai nói gì cho đến khi tổ trương Lâm Tuấn Kiệt đi tới dẫn cô vào chỗ .
" Không sao , mọi người cũng vừa tới thôi mau đi vào chỗ ngồi của em đi.
" Anh nhìn cô , dịu dàng giải thích .
Không khí bắt đầu lên cao , mọi người cười nói sôi nổi , hết nói chuyện công việc lại nói đến cuộc sống gia đình.
Tô Ánh Vân rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người .
Nhìn cô cười nói vui vẻ , từ xa đám vệ sĩ chia nhau ra quan sát lại báo cáo với Hàn Diệp Phong .
Ở nhà chính Hàn Gia , Hàn Diệp Phong đang ngồi search máy tính , giải quyết 1 số tài liệu công việc .
/tus tus /
Anh nhìn màn hình điện thoại , tên hiện ra là 1 trong đám vệ sĩ đi theo Tô Ánh Vân .
Anh vừa bắt máy liền hỏi tình hình
" Bên đó sao rồi ? "
Đầu dây bên kia lên tiếng
[ Vẫn ổn , Tô tiểu thư đang nói chuyện vui vẻ , chắc là ngài đề phòng quá rồi ]
" Anh cứ làm tốt việc tôi giao là được , đừng lơ là 1 phút nào nếu có chuyện gì xảy ra đừng trách tôi ra tay độc ác.
" Lời nói của anh thốt ra rất nghiêm nghị , cương trực như dự đoán được điều gì đó không lành.
Tên vệ sĩ không dám làm trái nửa việc
[ Vâng ]
/.../ cúp máy , Hàn Diệp Phong lại tiếp tục công việc .
Ở nhà hàng , đám người vẫn mải mê ăn uống nói chuyện nhiệt tình .
Họ bắt đầu chơi trò chơi phạt rượu.
Tổ trưởng Lâm ra luật chơi :
" Để 1 người bất kì quay chai rượi , nếu chai rượu vang quay vào ai thì người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của các thành viên khác hoặc phị phạt rượu.
"
Nghe đã thấy thú vị rồi , mọi người nhao nhao đồng ý chỉ riêng Tô Ánh Vân hơi lo lắng vì tửu lượng cô rất kém.
Lần gần đây nhất cô đụng tới rượu là hơn 3 tháng trước lức đi bar liên hoan với nhóm bạn học , mới uống có chút mà đã say ngất ngửa nên mới bị Hàn Diệp Phong lôi lên giường.
Tự nhiên kí ức ùa về , nghĩ lại chợt không biết nên vui hay buồn đây .
Thấy cô im lặng , tổ trưởng Lâm hỏi riêng cô
" Còn em thì sao ? Có muốn chơi không ? "
Mọi người đang háo hức chờ câu trả lời của cô để bắt đầu chơi , Tô Ánh Vân lại không muốn phá hỏng không khí đành gượng đồng ý
" Có ạ "
2 tiếng sau
Uống rượu phạt lắm quá có mấy anh đồng nghiệp say sỉn ngồi nói nhăng nói cuội , người thì ngủ ra bàn , còn có người đi vệ sinh mà ngủ luôn trong đó.
Rất may là từ đầu đến cuối Tô Ánh Vân bị phạt rượu đúng 1 lần thì Lâm Tuấn Kiệt thay cô uống cạn.
Hiện tại ở bàn tiệc này chỉ còn mình cô tỉnh táo.
Gần 10 giờ rồi vẫn chưa thấy Tô Ánh Vân về nhà , Hàn Diệp Phong gập laptop lại đi thay đồ.
Anh quyết định tới đó 1 chuyến đón cô về.
Mấy tên vệ sĩ ở trong quán nhìn thấy anh còn hết hồn.
Cả tầng 3 chỉ còn 1 bàn ăn chưa xong , Hàn Diệp Phong nhìn xung quanh, bàn ăn trông như một bãi chiến trường lộn xộn anh không biết họ làm những gì mà lại ra nông nỗi này.
Người thì ca hát , người đang ngủ ,...!nhưng không thấy Tô Ánh Vân đâu.
Anh quay ra đám vệ sĩ hỏi
" Cô ấy đâu ? "
Một tên đang ngáp ngủ liền trả lời
" Vừa vào nhà vệ sinh rồi ."
" Một mình ? " Anh trợn mắt nhìn chằm chằm tên vệ sĩ giống như không muốn nghe câu trả lời ừm hay vâng.
Tên vị sĩ hoảng sợ , nuốt nước bọt
" Không lẽ , vào ...!nhà vệ sinh cũng cần vệ sĩ ? "
Hàn Diệp Phong tức giận không nói thêm câu nào mà lao thẳng ra nhà vệ sinh nữ.
Cửa bị khóa trái bên trong , anh không chần chờ thẳng chân đạp cửa đi vào.
Không nằm ngoài suy nghĩ của anh , mới đầu thấy cửa thấy cửa khóa là đoán được 1 số điều anh không muốn nghĩ tới rồi.
Cửa vừa phá tung ,bên cạnh bồn rửa tay , tên côn đồ vóc dáng cao to 1 tay bịt khống chế không để Tô Ánh Vân giãy giụa hay lên tiếng , tay còn lại cố gắng giằng co xé áo cô.
Tô Ánh Vân muốn la lên cũng không được chỉ có thể khóc lóc giãy giụa.
Nhìn thấy Hàn Diệp Phong , hắn ta hoảng sợ không kịp trở tay liền ăn 1 phát đạn chết ngay tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...