Không biết An Nhiên tập trung làm việc thế nào mà chỉ 15 phút sau anh thấy cô chạy ra cổng, hai bước chân như bay về phía xe anh, giọng anh yêu thương: "Từ từ, coi chừng té đó."
"Anh đợi tôi lâu không? Xin lỗi anh nha!"
"Lúc nào cũng nói xin lỗi.
Ghét em thật.
Bây giờ em muốn đi đâu?"
"Anh mệt rồi, mình tới chỗ tôi đi.
Ở khu tập thể.
Bây giờ bắt anh lái xe, anh sẽ mệt."
"Tôi không mệt, nhưng tôi muốn biết em sống thế nào.
Dẫn tôi đến đó đi."
"Chỗ tôi gần lắm.
Để tôi nói bảo vệ bệnh viện cho anh gửi xe ở đây, mình sẽ đi bộ về khu tập thể tôi đang ở."
An Nhiên chạy lại chỗ bảo vệ nói gì đó, ông ấy nhìn sang hướng Philip xong, rồi mở rộng cổng bệnh viện, anh lái xe vào.
Hai đứa sóng vai nhau, đi bộ về chỗ cô.
Tới cửa phòng, cô mở cửa và mời anh vào.
Đó là một phòng khép kín, có cửa sổ, toilet trong phòng.
Nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng người quen sống nơi nhà cao cửa rộng như anh cảm thấy không quen, phòng tắm của anh còn rộng hơn phòng cô hiện giờ.
Nhìn bao quát chung quanh, anh ngó cô mà thương nhói lòng.
Những cô Á hậu, Hoa hậu khác có ai giống cô bé của anh không? Thà chạy về nơi hẻo lánh như vậy, chấp nhận cuộc sống giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn nhưng không than vãn, cũng không hề thay đổi tính tình lương thiện của bản thân.
"Anh ngồi đi, chỗ này hơi chật, nhưng tôi ở có một mình nên cũng thoải mái lắm."
Philip không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô: "Sao em nghỉ chỗ cũ? Nói thật cho tôi biết đi."
"Tại tôi không chịu nổi môi trường đó.
Tôi sợ mình biến chất.
Anh không biết anh ta xấu xa như thế nào đâu.
Chỉ vì tiền, anh ta xem thường mạng người.
Điều tôi cảm thấy không chịu nổi đó là mỗi khi có chuyện anh ta lại chẳng lấy làm áy náy.
Thái độ như chuyện đương nhiên, giống bệnh viện là nơi để anh ta thực hành mổ lấy kinh nghiệm.
Trong khi đấy đâu phải là giờ cho anh ta thực hành.
Anh ta lẽ ra đã qua thời gian thực hành.
Nếu muốn thực hành thì mua heo về mà học.
Đáng sợ hơn là anh ta chịu chi cho Trưởng khoa, họ hợp tác với nhau, tôi thấy mình không còn phù hợp với môi trường đó nên phải ra đi."
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Dù sao bây giờ tôi đang sống tốt.
Anh đừng lo.
Để tôi làm nước cho anh uống."
Cô định đứng lên thì anh kéo tay cô lại: "Ngồi xuống đây.
Nói tôi nghe sao em lại xin xuống tận đây? Ở thành phố không còn bệnh viện nào nữa sao?"
"Tôi cũng chưa biết.
Tại tôi chưa đi xin thử.
Lúc đang nghỉ việc thì bác sĩ ở bệnh viện này gọi tôi.
Thế là tôi xuống đây.
Thật sự bác sĩ ở Việt Nam học thì cực khổ, anh phải trải qua cả thanh xuân để theo đuổi nó nhưng ra trường rồi bạc bẽo lắm.
Muốn xin việc làm không công ở một bệnh viện nào đó, anh phải chi rất nhiều tiền để được nhận.
Không phải như ở nước ngoài, anh học xong ra trường làm được mức lương xứng với thời gian và công sức anh bỏ ra.
Lúc đầu tôi chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này.
Ra trường rồi được giữ lại, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đi xin việc cực khổ như thế nào." An Nhiên cất giọng buồn buồn.
"Em có cậu và mợ cũng làm bác sĩ mà? Họ có thể giúp em không?"
"Tôi không muốn nói cho cậu mợ biết.
Hai người đang đi du lịch ở Châu Âu.
Tôi không muốn làm rộn cậu mợ.
Cậu cả đời cống hiến cho y khoa, giờ đây nghỉ hưu mới dành được thời gian cho mợ, sao tôi mặt dày làm rộn hai người.
Vả lại anh không biết đâu, Việt Nam sống theo bầy, khi anh nghỉ hưu rồi, tiếng nói của anh cũng không còn như trước, ngay cả những người đã từng chịu ơn anh, giờ anh nhờ vả, họ chưa chắc nhiệt tình với anh.
Tôi không muốn cậu mợ khó xử nếu phải muối mặt xin ai đó nhận tôi."
Nghe những lời của An Nhiên khiến anh thương cảm, không kiềm được, anh ôm cô vào lòng: "Sao em lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác? Sao không chịu thả lỏng chính mình? Em khiến tôi không biết phải như thế nào mới hết đau lòng cho em đây?"
An Nhiên không được tự nhiên ở trong ngực Philip, cô cố thoát ra, mặt có hơi đỏ, nhưng giả vờ tự nhiên: "Tôi vẫn sống tốt mà, anh không cần lo cho tôi đâu."
Rồi cô nhìn anh: "Trưa giờ anh đã ăn gì chưa?"
Philip lắc đầu.
An Nhiên sốt ruột: "Sao mà anh trẻ con thế? Không chịu chăm sóc bản thân.
Bây giờ tôi đưa anh đi ăn."
Philip không muốn đi: "Tôi chỉ muốn ở chỗ em.
Em nấu cho tôi ăn đi, được không?" Giọng anh như năn nỉ.
Kiếm Hiệp Hay
"Tôi nấu thì được rồi nhưng chỗ tôi không có đồ ăn gì ngon.
Anh mới bay một quãng đường xa, tôi nấu sợ anh ăn không nổi."
"Chỉ cần là đồ của em cho đối với tôi sẽ là mĩ vị.
Tôi đã nói tôi không kén ăn."
"Vậy hôm nay cho anh ăn món miền Tây nha."
An Nhiên nói rồi hăm hở đi nấu cơm.
Cô lấy kẹp bớt tóc lên cao.
Philip nhìn cổ thon của cô, tóc được bới lên cao, lộ ra làn gáy trắng ngần, anh yêu thương không rời mắt được.
Nhìn cô vo gạo, bắt cơm cho anh.
Lần này kiên quyết bắt anh nằm trên giường của cô, không cho anh tới gần phụ.
Cô hăm dọa rất hung hăng: "Nếu anh không nghe lời nằm xuống nghỉ một chút, lát nữa tôi nấu xong sẽ không cho anh ăn."
Anh hết cách, cười cười nằm gối đầu lên gối của cô.
Ngửi được mùi tóc cô bay trong mũi, thấy lòng lâng lâng.
Hạnh phúc với anh chỉ cần nhỏ nhoi như vậy.
Được ở bên cô, ngắm cô cười, lăng xăng vì anh mà chuẩn bị bữa ăn.
Uy hiếp nếu anh không nghe lời.
Người con gái này, anh hứa sẽ mãi mãi yêu thương cô, vì chỉ có cô mới làm mềm được trái tim anh.
Anh nằm nghĩ vẩn vơ, khoảng một giờ sau An Nhiên gọi anh dậy ăn tối.
Bữa tối hôm nay vô cùng đơn giản, chỉ có ít thịt kho tiêu, khô cá gì đó cô chiên lên và nồi canh chua tép.
An Nhiên nhìn anh ngượng nghịu: "Lúc sáng tôi ra chợ chỉ mua bao nhiêu đây đồ ăn, vì không biết anh xuống đây nên không có chuẩn bị gì, anh ăn đỡ nha."
"Sao em cứ ngại với tôi, bao nhiêu đây đã đủ làm tôi hạnh phúc rồi.
Đồ ăn em làm thơm lắm."
Lần này Philip xới cơm cho cô.
An Nhiên không động đũa, lo lắng nhìn anh gắp đồ ăn.
Cô chăm chú nhìn biểu cảm của anh, trong lòng sợ anh ăn không hợp khẩu vị.
"Sao rồi, anh ăn được không? Khô cá dứa này một nắng, tươi lắm, anh ăn thử đi, cá này không hề tanh."
Cô biểu hiện lo lắng sợ anh không ăn được.
Anh nhìn cô tình yêu đong đầy trong mắt: "Ngon lắm, tôi nói thật, em đừng lo nữa.
Em cũng phải ăn đi."
Philip nghĩ một người vợ như thế này, nếu anh có phá sản, cô ấy cũng sẽ vì anh chèo chống gia đình.
Một người con gái thế này, anh còn đi đâu để tìm được người thứ hai.
Nếu không giữ cô, có phải anh là tên ngốc nhất trên đời này?
Ăn tối xong, mặc dù không muốn xa cô nhưng vì giữ tiếng cho cô, nên anh đi ra khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Cô cũng không yên tâm, phải nhất quyết đi cùng anh.
Bọn anh đi bộ song song, ghé qua bệnh viện để Philip mang đồ trên xe xuống, rồi cùng nhau đi qua khách sạn gần đó lấy phòng cho anh.
Sau khi nhận phòng, An Nhiên định quay về khu tập thể thì Philip bảo cô đợi một chút.
Anh lấy từ trong giỏ gói quà trao cho cô.
"Cái này tặng cho em, hy vọng là phù hợp với em."
"Anh làm tôi ngại quá.
Lần sau không cần mua gì cho tôi đâu.
Tôi nói thật đó."
"Ừm, lần sau sẽ không mua.
Còn giờ đi, tôi đưa em về."
"Thôi anh không cần đưa đâu.
Nơi này cách chỗ tôi có một con đường.
Anh vào nghỉ đi, tôi tự về được rồi."
Philip không nghe cô, anh vẫn đi ra cửa, buộc lòng An Nhiên phải đi theo anh.
Đưa cô tới khu tập thể rồi anh mới lưu luyến quay đầu về lại khách sạn.
Cứ bịn rịn chia tay kiểu này, anh sẽ chết sớm.
Phải nghĩ cách mang cô về nhà hợp pháp càng nhanh càng tốt.
Philip âm thầm thề trong lòng.
***
Sáng hôm sau, như thường lệ, An Nhiên dậy rất sớm, chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đi bộ qua bệnh viện.
Nhưng sáng nay biết Philip đang ở khách sạn, tâm cô không yên ổn, anh ấy xuống đây vì cô, mà giờ cô lại đi làm bỏ anh một mình.
Cô thấy mình tội lỗi quá nhưng nghỉ phép ngang thì cũng không ổn.
An Nhiên thấy bối rối, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Cô muốn nhắn tin nhưng sợ anh còn đang ngủ, đành bỏ điện thoại xuống.
Nhưng An Nhiên đã nghĩ quá nhiều.
Philip tỉnh rất sớm, anh mong gặp cô từng giờ từng phút, thế nên anh cũng đã dậy, vệ sinh cá nhân và giờ thì gọi qua cho cô.
"Em dậy rồi phải không?"
"Tôi cũng mới thức gần đây thôi.
Anh ngủ có ngon không?"
"Cũng tạm.
Mấy giờ em mới làm việc? Bây giờ qua khách sạn ăn sáng với tôi rồi đi làm nhé!"
"Ăn sáng xong rồi anh có chương trình gì không? Anh sẽ về lại thành phố hả?"
"Tôi chưa về đâu." Làm sao tôi về được khi em còn ở đây.
"Khi nào anh sẽ về?"
"Bộ em không muốn tôi ở đây hả?"
"Ý tôi không phải vậy.
Tôi sợ chậm trễ công việc của anh."
"Chớ không phải em áy náy vì đi làm không có thời gian tiếp tôi phải không? Em nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Tôi có thể làm việc trong khách sạn mà."
"Nhưng anh cũng nên tranh thủ về để vào công ty chứ.
Anh ở đây một mình cũng buồn."
Có em cho dù ở đâu tôi cũng không buồn, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, chỉ cần được chăm sóc em, thấy em bình an vậy tôi đã hạnh phúc rồi.
"Em đừng suy nghĩ cho người khác nữa.
Giờ tranh thủ qua khách sạn, ăn sáng cùng tôi nhé.
Tôi đợi em đó."
"Vâng!"
An Nhiên đi bộ tới khách sạn đã thấy Philip đứng trước cổng khách sạn đợi cô.
Anh bước nhanh tới bên cạnh cô, khuôn mặt mỉm cười, tay thì đưa ra cầm hộ giỏ xách cho cô.
"Sao em không khoác áo vào, buổi sáng hơi sương lạnh."
"Không lạnh đâu, đầm này vải cũng dày lắm."
"Tôi rất thích những trang phục em mặc, nhìn thanh thoát lắm."
An Nhiên được khen, mặt cô hồng hồng, không biết nói gì.
Philip đưa cô tới bàn nhỏ trong góc khu vực ăn sáng buffet.
Anh kéo ghế cho cô, lấy áo khoác trên tay cô máng lên lưng ghế.
Thật sự là một người đàn ông chu đáo.
"Em uống sữa nhé?"
"Để tôi tự lấy được rồi."
Philip không nghe cô, anh đi tới bàn phục vụ nước, lấy cà phê cho anh và ly sữa tươi cho cô.
An Nhiên cũng đứng lên lấy hai chén cháo trắng.
Để trước mặt anh một chén.
Mặt Philip méo xẹo.
"Tôi không ăn cháo đâu."
"Ăn một chút đi mà, buổi sáng sau một đêm, dạy dày chúng ta bị bỏ đói 7-8 tiếng, cần phải ăn đồ nhẹ dễ tiêu trước."
"Bác sĩ à, em cũng biết cách tra tấn tôi lắm đó."
Và mặc dù không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của cô anh đành phải đưa muỗng lên miệng, cả tâm can thì co quắp.
Hai người không hay mình lại lọt vào ống kính của một số camera điện thoại của vài vị khách cũng đang ăn buffet ở đây.
Đầu tiên họ chưa nhận ra An Nhiên, nhưng sau đó bị hấp dẫn bởi diện mạo và phong cách của hai người, thế là không cưỡng lại được bèn lấy điện thoại ra chụp lén hai người.
Nhiều cô có thói quen đi tới những nhà hàng sang trọng, cố ý chụp hình rồi đăng lên trang cá nhân, ngầm cho bạn bè biết mình đã ăn buffet ở nhà hàng năm sao nào.
An Nhiên và Philip lại vô tình bị chụp lén bởi các cô nàng này và lại được lên trang của họ, sau đó bị truyền qua trang này đến trang khác.
Dân mạng lai sôi sục, khiến độ hot của An Nhiên tự nhiên tăng vọt.
Không cần đánh bóng thì tên tuổi cũng được nhiều người chú ý.
Kèm theo đó Philip cũng nổi tiếng theo cô.
Hai người nổi lên như một cặp đôi ăn ảnh, dễ thương và trên hết là tình cảm có vẻ thắm thiết mặn nồng.
Trên mạng sôi sục là thế nhưng hai nhân vật chính không hề hay biết gì.
Philip ăn xong chén cháo, ngước nhìn An Nhiên.
"Mùi hương dầu thơm tôi tặng, em có thích không?"
An Nhiên im lặng một giây rồi ngập ngừng trả lời: "Dạ cũng thích."
Philip nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng: "Em không thích mùi đó phải không?"
Mặt cô đỏ lên: "Đâu có đâu.
Tôi thích mà."
"Em có biết mình có bộ mặt không thể che giấu cảm xúc không? Nếu biết em có nói dối hay không, hoặc đang buồn, giận hờn hay vui sướng, chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt em.
Cho nên đồ tôi tặng em không thích phải không?" Philip như thanh tra, chặn hết đường lui quanh co của An Nhiên.
Giọng An Nhiên nhỏ rí, ngại ngùng: "Thật ra không phải tôi không thích, nhưng tôi không dùng được."
"Tại sao?"
"Tại vì tôi bị dị ứng mùi hương."
"Ồ! Dị ứng mùi hương là như thế nào? Em có dùng nước hoa mà, nếu tôi không lầm."
Mặt An Nhiên còn hồng hơn, anh để ý cô kỹ vậy sao? Nước hoa cô dùng hầu như hương cực kỳ nhẹ, có khi đứng gần còn chẳng cảm nhận được.
Vậy nhưng anh vẫn nhận ra cô có dùng nước hoa.
Cô né tránh ánh mắt của anh, đầu cúi thấp một chút "Tôi không dùng được những mùi hương nặng.
Các mùi của CK, Chanel, Guici, một số mùi tôi không ngửi được.
Bản thân tôi nếu xịt vào, đầu tôi sẽ nhức không chịu nổi.
Thật ra nếu tôi vô tình đi kế ai xịt nước hoa nồng nặc, đầu tôi cũng sẽ đau không chịu nổi.
Tôi sẽ không thể tập trung làm được gì nữa.
Tôi bị ám ảnh mùi nước hoa đó."
Philip nghe thế hết hồn, anh cũng đang dùng nước hoa: "Vậy còn tôi, em có phải cũng đang đau đầu không? Sao không chịu nói cho tôi biết sớm."
Mặt cô càng đỏ như máu: "Mùi hương của anh không có khó chịu.
Tôi không có bị nhức đầu."
Đầu An Nhiên cúi thấp đến mức không nhìn ra được phía bên kia Philip âm thầm thở nhẹ, sau đó là khóe miệng cong cong.
Đây có phải là duyên phận không? Cô ấy không chịu được các mùi hương nhưng không bị dị ứng bởi nước hoa trên người anh.
Thật sự đây là cái loại duyên phận gì thế? Là trời cũng giúp anh mà phải không?
Mặt Philip như nở hoa, hạnh phúc đến không kiềm chế được: "Vậy em đang dùng loại nước hoa nào?"
"Tôi rất kén mùi, lại có cái mũi đặc biệt nhạy bén với mùi, và cái số không xài đồ sang trọng được.
Những loại nhẹ nhàng, không đắt đỏ thì tôi mới chịu được.
Tôi dùng nước hoa của Boum, vì không dám thử loại nào khác nên tôi không biết mình hợp với loại nào nữa."
"Em làm tôi không biết nói gì.
Em có biết mình lạ lùng nhất trong tất cả những người con gái tôi đã gặp không?"
"Tôi biết tôi khác người rồi mà."
"Ý tôi không phải tiêu cực.
Tôi muốn nói là tôi thích tất cả tính cách của em."
Mặt An Nhiên lại đỏ hơn nữa, cô phải giả đò lấy thức ăn để bỏ chạy.
Hai người có phương thức chung đụng lạ đời vậy đấy.
Một người đuổi, một người chạy.
Đến lúc nào mới tu thành chánh quả đây?
Vốn dĩ sức ăn của An Nhiên không nhiều.
Philip buổi sáng cũng uống cà phê, không có thói quen ăn sáng, nên hai người kết thúc bữa ăn rất nhanh.
Nhìn đồng hồ vẫn chưa đến giờ An Nhiên phải vào bệnh viện, vả lại từ khách sạn đến bệnh viện cũng không xa, nên An Nhiên ngồi chơi với Philip thêm một lúc nữa.
Hai người đang ngồi ở sảnh lớn của khách sạn thì có một đoàn người đông đúc tiến vào.
Có vẻ là nhóm người mẫu chụp hình hoặc nhóm người nổi tiếng đang chuẩn bị quay quảng cáo.
Điều không ngờ nhất là Philip thấy Khánh Ngọc ở trong số đó.
Dường như cô cũng nhận ra anh và liếc sang bên cạnh anh là An Nhiên, mặt cô nàng lạnh tanh.
Đối với Philip chuyện với Khánh Ngọc đã qua, anh không còn để trong lòng, nên quay mặt đi, tốt nhất là xem như không còn quen biết, vả lại anh cũng không muốn An Nhiên của anh khó xử.
Nhưng hình như Khánh Ngọc không cư xử theo lẽ thường.
Lẽ ra cô cũng nên tránh mặt nhưng cô lại chọn đi tới trước mặt anh, bỏ qua An Nhiên, thái độ rất xấc láo.
"Chào anh! Lâu rồi không gặp.
Anh vẫn khỏe chứ?"
Philip không nghĩ cô có thể thay đổi đến mức này.
Ngày xưa gặp gỡ buổi đầu tiên, đó là một cô bé nhút nhát, nhưng bây giờ nhìn lại, anh chẳng có cách nào liên kết hai người là một.
Hiện giờ Khánh Ngọc thay đổi đến mức anh không nhận ra.
Là do cô phải thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh, hay do cô vốn dĩ như vậy nhưng ngày xưa cô chưa có cơ hội bộc lộ bản chất thật, kênh kiệu, không biết điều.
"Tôi khỏe.
Cảm ơn em!"
"Anh đi công tác dưới này hả? Em cũng đang tham dự sự kiện ở đây.
Anh có thời gian không? Mình gặp nhau tối nay được không?"
"Xin lỗi em, tôi rất bận."
Khánh Ngọc liếc nhìn An Nhiên rồi quay sang Philip cười vô cùng mất dạy: "Sự bận rộn của anh là đây hả? Thời gian anh bận rộn cho một mối tình mới kéo dài được bao lâu?"
Rồi cô quay sang An Nhiên, khoanh hai tay vào nhau, thái độ vô cùng trịnh thượng: "Chị cẩn thận, cố bám anh ta lâu lâu, chứ người đàn ông này bay bướm và dễ thay lòng lắm đó."
An Nhiên cười nhẹ nhàng nhìn Khánh Ngọc: "Cám ơn lời khuyên quý báo của em.
Nhưng chị nghĩ ai làm gì cũng có lí do của nó.
Anh ấy thay lòng có lẽ không còn tìm được niềm vui ở mối quan hệ hiện tại, nên ra đi là điều tất nhiên.
Làm người nên cởi mở, không nên giữ sự thù ghét, chỉ khiến lòng nặng nề phải không em?"
Dám mắng bạn tốt của cô hả? Tưởng cô không biết chua ngoa chắc.
Philip nghe giọng An Nhiên vì bênh vực anh mà có vẻ hai hàm răng đang nghiến lại, thấy cô thật đáng yêu.
"Chị đừng giả bộ thanh cao, để coi chị sẽ giữ anh ta được bao lâu."
Philip sợ cô lại nói điều khiến An Nhiên không vui, anh bèn đứng dậy kéo tay An Nhiên: "Em tới giờ làm rồi, bây giờ mình đi bộ tới đó.
Đừng mất thời gian ở đây nữa."
Anh quay sang Khánh Ngọc: "Xin lỗi em, bọn tôi có việc rồi.
Bye nhé!"
Làm sao Khánh Ngọc không hiểu anh đang bảo vệ An Nhiên.
Trước đây anh cũng từng bảo vệ cô như vậy, chỉ là vật đổi sao dời, vị trí bên cạnh anh bây giờ là của An Nhiên.
Không ai hiểu được trong lòng cô thù ghét cỡ nào.
Do lúc trước cô đi sai một nước cờ, để anh ta thấy được cô một chân đứng hai thuyền.
Nếu anh ta không phát hiện ra chuyện đó có lẽ hai đứa đã đám cưới hai năm rồi.
Khánh Ngọc hối hận không sao tả xiết, và trên hết là hận đời.
Người đàn ông cô lăng nhăng đó thật sự cũng đâu thật lòng với cô.
Anh ta chỉ xem cô như những người mẫu chân dài khác.
Chỉ muốn quen chơi qua đường.
Cô xem nhẹ tình cảm của Philip và xem trọng hư vinh của bản thân.
Lúc đó cô nghĩ không có anh, thì thiếu gì người đàn ông sang trọng khác quay quanh cô.
Nhưng sống lâu hơn rồi cô mới biết một người đàn ông có chút bay bướm như Philip thật ra vô cùng quân tử.
Nếu anh thật sự xem trọng bạn gái nào, anh sẽ luôn giữ gìn cho người đó.
Cô không cam lòng, vị trí của An Nhiên phải là của cô.
Có điều bây giờ nói ra muộn lắm rồi phải không? Nhìn anh che chở, bảo vệ An Nhiên đi ra cửa, tay cầm giỏ sách và áo khoác cho cô, trong lòng Khánh Ngọc tràn đầy sự hối tiếc.
Nhưng dù có không cam lòng thế nào cũng phải thừa nhận một điều rằng hai người đó thật sự rất đẹp đôi.
Chiều cao tương xứng, phong cách ăn mặc cũng đẹp đôi.
Sự ghen tị trong lòng như liều thuốc độc đang khiến khuôn mặt cô có chút vặn vẹo.
Ngoài đường, Philip đi vòng ra sau An Nhiên để đi ra hướng xe, bảo vệ An Nhiên đi trong lòng đường.
Cô ngước nhìn anh: "Chiều nay anh về sao?"
"Tôi muốn chiều nay ăn tối với em một lần nữa.
Sáng mai tôi sẽ về."
Trong lòng An Nhiên vui sướng, vậy là chiều nay anh vẫn còn ở đây.
Anh không biết là anh đang ảnh hưởng đến tâm trạng cô rất nhiều gần đây.
Hai người hài hòa đi bên cạnh nhau không hề hay biết rằng trên mạng đang sóng gió ba đào.
Các trang giải trí đăng đầy hình ảnh dễ thương của An Nhiên và anh.
Phải nói hai người khiến người ta nghĩ giống như vừa bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Người đàn ông ga lăng, đẹp trai, che chở bạn gái vô điều kiện.
Người con gái thanh thoát, dịu dàng.
Ai đó chụp lén hai người đang bịn rịn chia tay ở cổng bệnh viện, rồi hình hai người ăn sáng cùng nhau cũng đầy khắp các trang báo mạng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...