Trưa hôm sau, hết giờ huyết học, An Nhiên mua vội bánh mì rồi chạy ra cổng trường đứng đợi xe chị Khanh.
Cô chỉ có một tiếng để phục vụ chị ấy.
Vừa ra tới cổng đã thấy chị Khanh đang đứng sốt ruột dựa vào xe, mắt nhìn đồng hồ.
"Đợi em sốt cả ruột.
Tưởng em trốn rồi."
"Em cũng muốn trốn, mà sợ chị ám sát nên không dám đó ạ!"
Chị Khanh liếc An Nhiên bằng nửa con mắt.
Hai chị em tới chỗ tập trung đã thấy hội trường đông như kiến.
Ban tổ chức cuộc thi Hoa hậu đang phổ biến nội quy cho thí sinh.
An Nhiên biết mình không có thời gian như người ta nên chắc chắn không thể làm tốt được.
Nếu cô cứ chạy theo vậy rồi bệnh án của cô, các kỳ thi cuối tuần cô chết chắc.
An Nhiên định một lát đợi hết giờ ban tổ chức phổ biến, cô sẽ nói chuyện phải quấy với chị Khanh.
Cô không thể tham gia xuyên suốt nên bắt buộc phải từ bỏ ngay vòng đầu thôi.
Thật sự ban tổ chức nói gì cô không nghe, tâm trí cô đang bận ôn lại bài vừa rồi trong giờ huyết học.
Đôi chỗ chưa nhớ An Nhiên bèn lôi sách ra.
Đang nhìn chăm chú vô hình vẽ trong sách thì ai đó khều tay cô.
An Nhiên ngước lên thấy cô bạn xinh xắn chuẩn nàng thơ, cũng là thí sinh tham dự hoa hậu năm nay đang ngó vô sách cô một cách ngạc nhiên.
"Ồ bạn đang đọc sách hả? Sách này gì khó hiểu quá."
An Nhiên bèn khép sách lại.
"Mình đọc lung tung thôi."
"Bạn tên gì vậy?" Cô bạn tò mò.
"Mình tên Nhiên.
Còn bạn tên gì?" An Nhiên hỏi lại một cách xã giao.
"Mình là Thu Lan."
"Tên của bạn đẹp quá!" An Nhiên khen thật lòng.
"Bạn bao nhiêu tuổi?"
"Mình sắp bước qua hai mươi hai tuổi."
"Ồ vậy là chị lớn hơn em.
Em mới mười chín tuổi thôi." Cô bé mắt tròn xoe.
An Nhiên nghĩ chắc cô già nhất ở đây.
Thường mấy thí sinh dự thi Hoa hậu từ mười tám tới hai mươi tuổi là nhiều.
Hai mươi hai tuổi cỡ cô chắc hơi..
già.
"Vậy là em mới học năm nhất hả?" An Nhiên hỏi thăm bình thường, tự nhiên cô nàng ưỡn thẳng lưng lên, nói một cách tự hào.
"Em đang học năm nhất Học Viện Ngoại Giao đó chị."
"Em giỏi quá!"
Cô bé này vừa xinh đẹp, vừa giỏi như vậy, ứng cử viên hoa hậu sáng giá năm nay là đây chứ đâu.
An Nhiên ngước lên nhìn chung quanh các cô bạn khác cũng không kém.
Không khí toàn hoa thơm bát ngát.
Trên đời sao toàn người xinh thế này.
"Chị làm nghề gì?"
"À chị vẫn còn làm nghề học sinh như em."
"Chị học trường nào vậy?"
Cô bé vờ hỏi nhưng An Nhiên vẫn cảm nhận được trong giọng nói cô bé có sự tự kiêu rõ rệt.
Hỏi để biết và so sánh xem đối thủ của mình có giỏi bằng mình không.
An Nhiên không muốn nói nhiều về mình nên chỉ trả lời qua loa.
"Vậy chị học trường dược hả chị?"
"Ừm, đại khái là vậy đó em."
Cô bé thấy không còn gì lí thú nữa nên quay đầu nhìn lên.
Thế là An Nhiên có thể tiếp tục giở sách.
Bên trên ban tổ chức đang tiếp tục phổ biến quy chế cuộc thi.
Được một lúc thì giải tán.
An Nhiên vội vàng khép sách lại đi tìm chị Khanh.
Cô thấy chị ấy đang trao đổi với một anh đang cầm máy ảnh trên tay.
Thấy cô đi tới chị Khanh túm lấy tay cô.
"Nhiên, lại đây chị giới thiệu, đây là nhà báo Quốc Tuấn.
Em làm quen đi."
"Dạ chào anh!"
"An Nhiên đây phải không? Nãy giờ anh với chị Khanh đang thảo luận về em.
Tụi anh đang tính làm thế nào để hình ảnh của em được phủ sóng trong cuộc thi năm nay.
Tất nhiên không thể làm quá lộ liễu."
Ồ thì ra có trò lăng xê trước khi bắt đầu vào cuộc thi, như vậy ai có tiền có thể bỏ ra tự lăng xê, báo đài viết nhiều về bạn, bạn có thể được công chúng chú ý.
Cái công nghệ lăng xê này hay thật, giờ cô mới biết nha.
"Dạ cám ơn anh!"
An Nhiên đâu có muốn thế, cô bèn quay sang chị Khanh: "Chị ơi em có thể trao đổi với chị một chút được không?"
"Có gì em nói ngay đây luôn đi."
"Chị không giận chứ?"
"Ngoài chuyện em không bỏ thi thì chị chẳng việc gì phải giận." Chị Khanh chặn đầu trước.
"Thật ra chị đoán đúng ạ.
Em không có thời gian nên em muốn rút."
"Chị biết ngay mà.
Coi như chị xin em giúp chị đi Nhiên.
Giờ em bỏ ngang thì hình ảnh của chị sẽ bị ảnh hưởng.
Em đi thi giúp chị với.
Em không hiểu chứ trong giới này, mỗi thí sinh đi thi đều đại diện cho một ông bầu nào đó.
Em đại diện cho nhãn hàng thời trang của chị.
Giờ em bỏ ngang là chị mất uy tín lắm." Chị Khanh buồn buồn.
"Sao cô bé không muốn thi?" Quốc Tuấn ngạc nhiên.
"Dạ tại em bận học.
Em sợ mình không theo sát được cuộc thi ạ!"
"Xin lỗi anh tò mò.
Em đang học trường gì? Anh tưởng chị Khanh nói em hai mươi hai tuổi năm thứ tư chương trình cũng không nặng lắm mà."
"Bên em học căng lắm anh ạ!"
"Chị Khanh bảo em học y dược hả?"
"Dạ đúng.
Bây giờ em đang chạy nước rút, em sợ mình không hoàn thành nhiệm vụ chị Khanh giao."
"Cô bé giỏi quá!"
Quốc Tuấn tự nhiên thấy có cảm tình với cô bé này.
Đâu phải thí sinh hoa hậu nào cũng có thành tích học hành ngon lành đâu.
Cô bé này chẳng những giỏi mà còn nói năng lễ phép.
Sinh viên y khoa đâu phải tầm thường.
Nói ra không phải kể xấu nhưng Quốc Tuấn đã từng chụp hình, viết bài cho nhiều cô hoa hậu, người mẫu, diễn viên, anh quá hiểu các cô ấy đều có mục đích khi tham dự các cuộc thi nhan sắc.
Họ muốn có một giải thưởng gì đó để nâng cao giá trị của bản thân, để có lợi cho họ trong cuộc sống và những góc khuất phía sau ánh hào quang, anh không muốn kể ra đây.
Cô bé An Nhiên này mặt mũi xinh đẹp, làn da trắng hồng.
Chiều cao thì khỏi phải bàn.
Bằng con mắt nhà nghề, anh cảm thấy An Nhiên là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị năm nay.
Nếu bỏ ngang thì tiếc quá.
"Hay là em suy nghĩ lại đi, để chị Khanh sắp xếp.
Anh nghĩ là không tốn thời gian lắm đâu."
"Cuộc thi có nhiều vòng rồi còn tập luyện, em rất tiếc em không thể tập trung như các bạn ở đây."
"Chị Khanh có cao kiến gì không?"
"Chị nghĩ có thể sắp xếp được.
Em cứ tham dự đi.
Dù sao thì cuộc thi có ba vòng.
Cái nào cắt được không quan trọng chị sẽ sắp xếp đặc biệt cho em."
Chị Khanh đã nói tới mức này nếu cô từ chối nữa thì không phải phép.
An Nhiên đành im lặng nhưng trong bụng thấy buồn bực gì đâu.
"Vậy giờ để anh chụp cho em vài tấm, anh sẽ viết một bài giới thiệu em, như là một sự tình cờ."
An Nhiên nhìn đồng hồ: "Dạ em xin lỗi, chắc giờ em phải về trường, không chụp hình được đâu ạ.
Anh khỏi cần giới thiệu, hay viết bài về em.
Em muốn để nó tự nhiên được không ạ?"
An Nhiên ghét cái kiểu giả tạo, thuê người chụp hình tự lăng xê.
Cô thà để tự nhiên, rớt ngay vòng đầu luôn cũng được.
Chị Khanh sẽ không giận cô, vì cô đã cố gắng rồi mà thất bại.
"Để anh Tuấn chụp cho, phải tự quảng bá hình ảnh, nếu không chẳng ai chú ý tới em."
An Nhiên xua tay: "Em muốn mọi chuyện tự nhiên, với lại bây giờ em phải chạy vô trường liền.
Chị Khanh với anh Tuấn thông cảm cho em nha."
"Anh chưa thấy thí sinh hoa hậu nào thờ ơ với cuộc thi như Nhiên luôn đấy." Anh Tuấn lắc đầu quay sang chị Khanh: "Gà nhà chị, chị..
giáo huấn đi."
"Chị đành nhượng bộ em.
Kiểu này chị chẳng mong gì quảng cáo được tên tuổi nhãn thời trang của chị rồi."
Mặc cho chị Khanh ca cẩm, An Nhiên vội chào chị ấy và Quốc Tuấn rồi chạy ra đường, bắt taxi tới trường.
Sau lưng còn loáng thoáng tiếng chị Khanh càu nhàu.
"Cô bé hay đó chị Khanh nhỉ? Có vẻ không thích được nổi tiếng.
Lần đầu tiên em tiếp xúc với một thí sinh hoa hậu kỳ lạ như vậy." Quốc Tuấn vừa nói vừa lắc đầu.
"Con bé khối cái hay, mỗi tội nó cứ thờ ơ với giới giải trí.
Mặc dù nghề này có cơ hội kiếm thu nhập cao." Chị Khanh ngước nhìn anh: "Cậu có cách nào viết bài về con bé mà không quá lộ liễu không?"
"Thôi em chịu, cô nàng còn chẳng cho em chụp một cái hình nào, em viết kiểu gì bây giờ?"
"Cũng phải, coi như năm nay gà chị chọn là thua rồi." Chị Khanh khổ não khiến Quốc Tuấn phải phì cười.
"Mà tôi nói thật, cho dù cô bé An Nhiên có chịu cho tôi chụp và quảng bá hình ảnh thì chiếc vương miện năm nay cũng không về tay gà nhà chị đâu."
"Ồ cậu nghe được cái gì rồi?"
"Năm nay tôi nghe hình như sẽ để gà bên bầu Thiên Hương vào chung kết, sau đó là tiến thẳng tới ngôi vị hoa hậu."
"Tôi cũng có nghe phong phanh, năm nay nhà tài trợ lớn nhất là đại gia Đinh Thế.
Cái cô người mẫu vòng eo 56cm gì đó hình như là được Đinh Thế chống lưng."
"Ừm, chị nghe chính xác rồi ấy.
Cô nàng đó thân hình bốc lửa, chuẩn ba vòng tạo hóa ban.
Tay Đinh Thế đang mê cô nàng như điếu đổ.
Ông ta tài trợ cuộc thi này cũng là một hình thức tặng quà cho người đẹp bằng cách cho cô nàng giải thưởng cao nhất."
"Nhưng tôi nghĩ ông ta và Ban tổ chức cũng không dám lộ liễu quá đâu."
"Xì làm như chị mới vào nghề không bằng.
Kiểu gì họ chẳng sắp xếp được.
Cho dù không hợp lí cũng thành hợp lí thôi."
"Mọi năm, tay Philip cũng tham gia tài trợ để kiếm mấy cô bồ Hoa hậu.
Năm nay hình như hơi im lặng."
"Tay đấy cũng tài trợ đó, nhưng nghe đâu năm nay lão Thế muốn kết quả cao nhất nên chịu chơi hết mình.
Chi số tiến vô cùng lớn cho cuộc thi này."
"Cậu nói vậy làm tôi chùng bước quá, chắc tôi đồng ý cho An Nhiên bỏ cuộc."
"Chị cứ để cô bé thi đi.
Mặt mũi thế này bỏ thì tiếc quá.
Công nhận mặt cô bé đẹp thật, dáng đó không được lên sân khấu thì tiếc.
Tự nhiên tôi tò mò muốn xem cô bé vô tới vòng nào.
Dù sao chúng ta đã biết trước kết quả ngôi vị Hoa hậu.
Chúng ta cứ để cô bé thi tự nhiên, xem như là chơi cho vui vậy mà."
"Nhưng con bé không có thời gian để chơi, tôi thấy ép nó quá cũng tội."
"Tập luyện chắc không tốn thời gian lắm đâu.
Ngày thi bán kết và chung kết cũng diễn ra buổi tối.
Tôi tin là sẽ sắp xếp được."
"Để xem, tới đâu tính tới đó vậy."
* * *
An Nhiên tới với cuộc thi vô cùng kỳ cục, và vận mệnh cũng vô cùng lạ lùng.
Cái gì mình không mong đợi thì nó lại tới trong cuộc đời.
Cô tham gia cuộc thi chỉ vì chiều lòng chị Khanh và lúc nào cô cũng mong mình sẽ rớt ngay vòng đầu.
Cô chẳng có thời gian để quảng bá hình ảnh, chụp ngang chụp dọc như các thí sính khác.
Họ phủ sóng trên khắp các trang báo đài, báo mạng.
Năm nay nổi bật là bảy bạn thí sinh được nhắc tới nhiều nhất.
An Nhiên cũng nằm trong số đó.
Mà cái sự ăn theo của An Nhiên vô cùng hài hước.
Trưa hôm kia, cô vừa từ trường chạy tới chỗ tập catwalk để chuẩn bị biểu diễn.
Trong lúc chờ tới lượt mình, An Nhiên tranh thủ trốn vào góc hành lang, giở sách ra đọc lại.
Tình cờ có một chú nhà báo đi ngang.
Lúc đầu cô cũng không biết chú đó là nhà báo.
Thấy chú ấy đi qua, cô chỉ ngước lên rồi cúi xuống.
Vậy mà chú đó lén chụp hình cô, rồi tung ảnh lên các trang báo.
Chú phóng viên này được yêu cầu lấy tin và viết bài về cuộc thi hoa hậu năm nay.
Vậy đó, tình cờ An Nhiên được lên báo.
Dòng tít hoành tráng, thí sinh hoa hậu ham học nhất Việt Nam.
Lúc tập dợt cũng tranh thủ học bài.
Thế là các anh hùng bàn phím được dịp trổ tài tâng cô lên tận mây xanh.
Nào là cuộc thi năm nay chắc chất lượng, có vẻ các bạn thí sinh năm nay có trình độ chứ không phải thí sinh ở các giải ao làng.
Hình ảnh của An Nhiên bất ngờ được dân mạng truyền nhau rầm rộ.
Dân mạng bình chọn và ưa thích với bức ảnh của cô ở góc chụp nghiêng, đầu cúi xuống trang sách, môi mím chặt, hoàn toàn tập trung vào trang sách mà không để ý chung quanh.
Kiểu của cô sao giống buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tự nhiên không bỏ tiền ra lăng xê mà may mắn từ trên trời rơi xuống.
Chỉ một bức chụp lén, vô tình cô được nổi tiếng.
Chuyện chưa dừng lại ở đó.
Lần khác cô ăn may được lên hot search lại.
Trưa thứ sáu cô phải tranh thủ giờ nghỉ để chạy lui chạy tới tập dợt.
Buổi tối cô sẽ thức khuya để học bù.
Thời gian này An Nhiên cứ di chuyển liên tục giữa ba điểm: Trường học, bệnh viện và sân tập.
Lúc đi tập cũng không dám lơ là sách, ròng rã một tháng cô mệt đến mức muốn bỏ cuộc.
Chị Khanh không chấp nhận, bởi vậy có những trưa khi các thí sinh khác lượn qua lượn lại chụp ảnh, tự sướng và tung lên mạng câu like, An Nhiên mệt mỏi quá dựa vô tường, úp sách lên mặt, chợp mắt một tí.
Nhưng do mệt quá độ, sách rớt xuống ngực, cô cũng không buồn nhặt lên.
Nhắm tịt mắt bất cần chung quanh.
Mệt quá rồi cần chi hình tượng.
Ai đó chơi ác muốn dìm hàng cô, thế là chụp hình và tung lên mạng.
Nhưng khổ nổi ý định của họ không thành vì dân mạng thích bị ngược.
An Nhiên trong trạng thái bị dìm hàng thế này mà lại được khen rần rần.
Số phiếu bầu chọn cho cô bắt đầu cao, sắp vượt qua Thùy Linh, ứng cử viên sáng giá nhất năm nay với nhiều hình ảnh đang phủ trên tất cả các phương tiện đại chúng.
Từ bức hình chụp lén, dân mạng không tiếc lời khen ngợi An Nhiên, nào là tại người ta học mệt nên ngủ thôi.
Mà ngủ sao nhìn cũng đẹp lung linh.
Ước gì là quyển sách trên tay nàng.
Con người ta đẹp, đến ngủ cũng đẹp.
Sao ông trời ưu ái người ta vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...