Yêu Em 59 Miễu

Lúc 11 giờ Vũ Hàm Anh
đúng giờ logout. Lại nói hôm nay cậu cũng khốn khổ vô cùng, hì hục súc
miệng, sau đó bò lên giường tiến ổ chăn ngủ. Hôm nay mặc dù rất vui vẻ,
cũng có chút chút hưng phấn, trêu chọc Yêu em 59 giây nửa ngày, nhưng
hôm qua cậu không ngủ được mấy tiếng, lại dậy thật ‘sớm’, nên lúc này
đầu vừa dính gối liền mộng Chu Công.

Còn Yêu em 59 giây tại sao
biết cậu là người Bắc Kinh, thậm chí ngay cả trường cậu học cũng biết,
Vũ Hàm Anh quả thật mới đầu trăm tư khó giải, chỉ là chọc ghẹo Yêu em 59 giây một trận, chủ đề… rất tự nhiên liền chuyển hướng, bị cậu vô tâm vô phế xem nhẹ.

Mà khi Hạ Thần biết Tiểu Vũ ở trường này, trong lòng cũng có chút dao động, có thể nói là ‘hưng phấn’, thật ngạc nhiên, hóa ra thế giới có đôi khi rất nhỏ, xoay người đã có thể thấy rõ một
mặt.

Nhìn cái tên đã biến xám, Hạ Thần không thể không nói, có
một khắc thật sự rất muốn biết Tiểu Vũ rốt cuộc là ai, con người khác mà anh không biết, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười trừ, cái gì cũng không
làm.

Đôi khi cảm giác mông mông lung lung, so với sau khi rõ ràng tốt hơn. Nếu Tiểu Vũ thật sự là học trò của anh, có lẽ không chừng đối
phương sợ anh còn không kịp.

Nhưng có đôi khi, cố ý và vô ý cũng phải cần một cơ hội ngẫu nhiên…

Mấy ngày nay Vũ Hàm Anh bận muốn chết, bài tập cuối kỳ ngâm rồi lại ngâm,
cuối cùng ngâm đến lúc không thể không làm, thật sự đã chồng chất một
đống rất nhiều, hoàn thành cũng hết mấy ngày, hầu như cả thời gian ngủ
cũng không có, đừng nói chi chơi game. Ngoài ra cậu còn gửi mấy phần sơ
yếu lý lịch, dự định kỳ nghỉ ra ngoài thực tập.

Thời điểm cuối
kỳ, Hạ Thần không bận bịu gì, game vẫn cứ như thường log, chỉ có điều
Yêu em 59 giây như trước vẫn cấp 90, một cấp cũng không tăng. Người
trong bang hay nói giỡn, nếu TLBB có thể giáng cấp, tám phần anh đại đã
thành số âm.

Thật ra acc Tiểu Vũ cũng đã cấp 90, tuy còn chưa kịp đập đá kiếm trang bị, nhưng đều là Hạ Thần tự thân động thủ luyện lên.

Quân Triết gọi điện thoại hay trêu chọc Hạ Thần, acc của mình đều là thuê
luyện, ngược lại đi thăng cấp cho người khác, không phải là thích người
ta thì còn có thể là gì a.

Có điều Hạ Thần cũng chỉ cười không để ý đến. Nếu bạn hỏi anh có thích Tiểu Vũ không, Hạ Thần cũng không tìm
được lời nào. Thích? Hay không thích? Nhiều hơn là không biết. Có lẽ như Quân Triết nói, IQ rất cao, EQ cực thấp, bản thân cũng không hiểu cảm
giác đối với Tiểu Vũ là gì.

Nhưng lại nói tiếp, mấy ngày nay Tiểu Vũ không onl, Yêu em 59 giây cũng cứ như bình thường trôi qua, chơi
game như bình thường, ăn xong log game, 1,2 giờ tối thì out. Song mấy
đứa Nho nho nhỏ nói, khi chị dâu đi vắng không nên trêu anh đại, không
nhìn thấy áp khí anh đại nơi đó bất thường sao, ngoài tám trăm dặm còn

chết cóng người. Ngoại trừ mở hai acc mang theo chị dâu đi thăng cấp thì là thăng cấp, so với mấy bạn cày thuê còn tốc độ hơn.

Buổi tối
thứ năm, Hạ Thần theo lệ thường log game mang Tiểu Vũ đi thăng cấp, mở
hai cửa sổ TLBB, tìm một chỗ bật auto đánh quái. Bản thân thì mở web
nhận mail, xử lý một ít chuyện trong công ty kia.

Mấy ngày nay
Tiểu Vũ không online, Thích Duyệt Vi cũng không onl, người trong bang có lẽ cũng đã quên cô ta. Hạ Thần cũng không nhắc đến, chẳng qua đối
phương không phải tự dưng biến mất, bị người âm thầm ngáng chân, bận tối mày tối mặt, ở đâu mà còn lo lắng chuyện chơi hay không chơi.

Hạ Thần nhìn tập tài liệu, có chút đau đầu, có lẽ kế hoạch thay đổi quá
mức máy móc, cũng khiến bản thân có phần bị động. Nhận một cái SMS, rồi
bắt đầu xem mail.

Chỉ có điều vừa xem mấy cái, tay nắm chuột liền ngừng lại. Anh còn nhớ rõ cùng Tiểu Vũ gửi mấy cái mail, địa chỉ người
gửi anh cũng vẫn nhớ rõ. Nhưng lúc ấy anh không phải dùng hòm mail này
mà thôi.

Đến đăng ký làm thực tập sinh? Hạ Thần nhìn rồi mỉm
cười, mấy hôm trước mới vừa phát hiện hai người ở cùng một trường, hôm
nay ngay cả mail cũng đã gửi tới, này có tính đối phương đang dụ dỗ mình không?

Mở mail, sơ yếu lý lịch trực tiếp viết bên trong, không
kèm theo văn kiện. Hạ Thần kéo xuống lướt qua một chút, khi thấy được họ tên ba chữ ở phía dưới, không thể không nói có chút kinh ngạc.

Vũ Hàm Anh…

Nói có bao nhiêu kinh ngạc, kỳ thật cũng không có gì kinh ngạc. Hạ Thần
nhìn ba chữ ‘Vũ Hàm Anh’, quả nhiên rất phù hợp cảm giác ‘Tiểu Vũ’, ngay cả tên cũng rất phù hợp.

Buổi tối hơn 9 giờ, Vũ Hàm Anh chạy
xuống lầu mua hamburger lót dạ, nhân tiện lấy nước vào bình, vừa muốn
lên lầu di động liền vang lên. Móc ra, số lạ, không biết. Cúp điện thoại hưng phấn một trận, là nơi cậu đăng ký thực tập gọi điện tới, buổi sáng chủ nhật đi phỏng vấn.

Vũ Hàm Anh chạy lên lầu, mới nhớ tới, chủ nhật phải đi phỏng vấn, cậu còn chưa có chính trang, thứ bảy nhất định
phải đi mua. Nơi đăng ký cách nhà không xa, hay là thứ sáu về nhà trước, tránh sáng chủ nhật đến trễ. Vậy cuối tuần này không có biện pháp log
game.

Lên QQ, ‘Vợ yêu’ đang online. Ảnh đại diện của Yêu em 59
giây và cậu giống nhau, mặc dù không dùng ảnh đại diện mặc định của QQ,
nhưng kinh nghiệm một mảnh trắng, cái gì cũng không có. Lần đầu Vũ Hàm
Anh còn tưởng do mạng ở chỗ mình quá kém, cả ảnh đại diện cũng không
hiển thị được…

.

Tiểu Vũ 21:17:11


Có đó không?

Vợ yêu 21:11:34



Tiểu Vũ 21:18:30

Chủ nhật chồng phải đi phỏng vấn, chắc lại không thể log game

Vợ yêu 21:18:41



Vợ yêu 21:18:56

Tôi giúp cậu thăng cấp, không sao

Tiểu Vũ 21:19:11

Vợ yêu vợ thật tốt xD

Vợ yêu 21:19:13

……

Vợ yêu 21:19:21

Ôn tập tốt đi

Tiểu Vũ 21:19:28

Vợ yêu thật quan tâm xD

.

Vũ Hàm Anh cùng Yêu em 59 giây tán gẫu một hồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi
xem lại bài, bài tập hoàn thành xong rồi vẫn phải đọc sách, dù sao còn
có kỳ thi đề đóng.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặc dù buổi sáng không
có lớp, mọi người vẫn dậy thật sớm, dọn dẹp ký túc xá, thu dọn ba lô,
chuẩn bị buổi chiều học xong trực tiếp về nhà, tránh phải chạy thêm một
chuyến 6 tầng.


Tuần này Vũ Hàm Anh cũng phải về, nghĩ nghĩ vẫn
nên mang laptop theo, mặc dù rất nặng, nhưng vạn nhất công ty thực tập
phát thêm mail gì, cậu không nhận được sẽ không tốt.

Buổi chiều
lúc tan học cũng vừa lúc trường tiểu học bên cạnh tan học, chờ xe rất
nhiều người. Vũ Hàm Anh lúc đầu định theo bọn Giang Đàm cùng ngồi xe về. Nhưng vừa đi qua bãi đỗ xe trong trường thì nghe có người gọi cậu, vốn
còn tưởng mình nghe nhầm.

Ngẩng đầu liền thấy người đang đứng
phía trước, áo khoác màu đen, cặp kính không gọng, ngoại trừ Hạ Thần
cũng không thể là người khác.

“Thầy Hạ…?” Vũ Hàm Anh không kịp phản ứng.

“Cậu muốn về nhà à, lên xe.” Hạ Thần không nói nhiều, chỉ chỉ xe bên cạnh, ý bảo cậu lên.

Vũ Hàm Anh càng lờ mờ, há to miệng không biết nên nói gì. Hạ Thần có chút
buồn cười, đêm qua còn ha ha trêu chọc anh, lúc này nhìn trái lại lơ mơ
ngơ ngác.

“Tiện đường đưa cậu về.” Hạ Thần vươn tay kéo bả vai cậu, mở cửa phó lái, đẩy cậu vào đóng lại, mới xoay người về chỗ.

Vũ Hàm Anh ngồi ghế phó lái, ngón tay đã sắp cứng đờ… có chút căng thẳng.
Vốn muốn nói không phiền thầy Hạ, mình có thể ngồi xe về.

Nhưng… giờ đã khởi động xe, chẳng lẽ muốn cậu nói xong thì nhảy ra…

“Cảm ơn thầy Hạ.” Vũ Hàm Anh một bộ mặt cứng ngắc. Lại nói tuy cũng đã ngồi
qua xe Hạ Thần, nhưng 2 lần đó đều ngồi ở phía sau, hơn nữa một lần còn
có Tiểu Thương ngồi cùng, mặc khác lần còn lại căn bản là ngủ, cái gì
cũng không biết…

“Nếu cậu muốn ngủ, lấy áo đắp lên.”

“Vâng…” Vũ Hàm Anh trả lời, Hạ Thần lúc vào xe đã cởi áo khoác khoát lên phía
sau ghế. Vừa liếc mắt thấy cái áo khoác màu đen, không vươn tay lấy, làm sao mà có thể ngủ được a. Ngồi bên cạnh, người ta lái xe, mình ngáy o
o, quá không có ý tứ. Nếu như lần này cậu vẫn ngồi ở phía sau, chắc chắn sẽ ngủ giả chết…

Trong xe rất im lặng, Hạ Thần không nói lời
nào, cũng không có thói quen bật nhạc. Vũ Hàm Anh không biết nói gì cho
phải, mới đầu còn trái nhìn phải nhìn, sau đó cũng không biết nên làm gì mới tốt, lúng túng cầm di động ấn loạn một trận.

Chợt nhớ tới, tuần này về nhà còn chưa gọi điện thông báo. Lát nữa về không biết có cơm tối cho cậu hay không.

“Em gọi điện.”

Vũ Hàm Anh thấy Hạ Thần khẽ gật đầu, lúc này mới gọi điện về nhà. Chuông
vang lên mấy lần cũng không có người tiếp, còn tưởng không ai ở nhà, vừa muốn cúp, trên điện thoại hiển thị đang kết nối.

Hạ Thần lái xe, chợt nghe bên cạnh Tiểu Vũ nói một câu “Lát nữa về đến nhà”. Người nghe điện thoại bên kia hình như là một phụ nữ, giọng còn rất lớn, nói cái
gì, tại sao không báo trước một tiếng đã về a, bà nội của cháu về quê
thăm gia đình, cuối tuần mới lên lại. Thím và chú cháu muốn dẫn em cháu
ra ngoài…

Vũ Hàm Anh sờ túi áo, “Cháu không mang chìa khóa, lập tức tới Phụ Thành Môn, cháu về tới ngay.”


“Phụ Thành Môn không phải đang kẹt xe sao, nhanh nữa cũng 1 giờ. Chúng ta đã hẹn người ta rồi, để người ta chờ cũng không được a. Sao cháu ra ngoài
không mang theo chìa khóa a.”

Vũ Hàm Anh nhíu nhíu mày, lại nói
cái gì nữa không biết, lần trước cậu ra ngoài quên mang theo chìa khóa,
bằng không cuối tuần ở nhà một mình mới là yên tĩnh khó có được.

“Chúng ta chắc ở ngoài ăn cơm phải đến 10 giờ hơn mới về. Cháu ở McDonald’s ngồi một lát đi. Được rồi, cúp a.”

Vũ Hàm Anh không nói gì nữa, trực tiếp cúp. Nhìn bên ngoài trời đã có chút tối, cũng không xác định thật sự muốn đợi ở đâu đó đến 10 giờ hay thế
nào.

“Thầy Hạ, thầy dừng ở chỗ nào đó được không, em muốn về lại
trường.” Vũ Hàm Anh nắm nắm di động, vẫn nên về trường đi, chủ nhật dậy
sớm chút cũng sẽ không kẹt xe.

“Trong nhà em không có ai?” Hạ Thần không dừng xe, cách quãng cũng nghe được đại khái.

“Vâng.” Vũ Hàm Anh không ý tứ sờ sờ mũi, “Lúc ra ngoài em quên mang chìa khóa, có lẽ nên về trường…”

“Đến nhà tôi đi, cách nhà cậu không xa, đợi nhà cậu có người thì đưa cậu về.” Hạ Thần không đợi cậu nói xong chen vào.

“A… ?!” Vũ Hàm Anh không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn vào mắt Hạ Thần, “Không tốt lắm… quá phiền thầy Hạ.”

“Không sao, nhà chỉ có mình tôi.” Giọng Hạ Thần luôn vô cùng bình tĩnh, cũng
luôn bá đạo như vậy, không có một chút cảm giác thương lượng, trực tiếp
lái về nhà mình.

Vũ Hàm Anh nhận ra nơi này, quả nhiên chỗ ở của
Hạ Thần cách nhà mình không xa, một con phố. Nhưng là khu mới xây, nhà
còn rất mới.

Vốn nhìn xe Hạ Thần, cảm giác thấy nhà thầy cũng
nhất định đặc biệt xa hoa, nhà hai tầng gì đó. Nhưng khi bước vào cổng
thì nhẹ nhàng thở ra, một căn nhà hình tháp bình thường.

Tầng
trệt rất cao, trong phòng cũng không lớn, không tới 60 . Hai phòng và
một phòng khách, một phòng là phòng ngủ, một phòng khác làm thư phòng.

Vũ Hàm Anh ngồi trên ghế sô pha, trái lại không căng thẳng như vừa rồi,
may mắn không phải nhà xa hoa mấy trăm thước vuông, bằng không cậu cả
bàn chân nên đặt đâu cũng không biết.

Trong nhà Hạ Thần đồ rất
ít, rất đơn giản, đủ đồ dùng, cũng rất có cảm giác một căn nhà, rất ngăn nắp. Có chút giồng như bản thân thầy vậy, cẩn thận kỹ lưỡng.

“Kêu đồ bên ngoài hay ăn tạm gì đó?” Hạ Thần nhìn Vũ Hàm Anh thẳng cán bút ngồi trên ghế sô pha, cười cười.

“Ăn tạm gì đó là được ạ.” Vũ Hàm Anh vội vàng khoát khoát tay, cậu liếc mắt nhìn tờ thức ăn nhanh trên bàn trà bên cạnh, đắt tiền quá, cả tên cậu
cũng chưa từng nghe qua.

“Vậy làm cơm chiên? Cũng không có gì ăn sẵn.” Hạ Thần gật đầu, vào nhà bếp nhìn nhìn, ra hành lang lấy một chén gạo.

Vũ Hàm Anh nhìn Hạ Thần xoay xoay trở lại nhà bếp, mới phản ứng, thầy Hạ là đang muốn… nấu cơm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận