Chỉ cần một cuộc gọi, Phi Phong liền lập tức lao như một cơn gió đến bên cạnh Giang Tư Tư, bất kể nóng, ho, đau họng khản cả giọng, hay đau nhức khắp người cũng không cản nổi bước chân cậu.
Lúc này, Giang Tư Tư cũng đã đứng chờ từ trước.
Vừa nhìn thấy Phi Phong tới, cô liền gấp gáp giải thích:
"Bảo bối, bên trong là người yêu cũ của chị.
Cho nên..."
"Em biết rồi! Anh ta có bắt nạt chị không?"
Không quan tâm lý do được gọi đến là gì, đối với cậu, chỉ cần là người mình yêu gọi thì sẽ tới.
Mà cậu như này, lại khiến Tư Tư cảm thấy chạnh lòng.
Cô khẽ lắc đầu, rồi đưa hai tay áp lên má cậu, song mới nói:
"Trông sắc mặt cậu kém quá, có phải đang không khỏe?"
Không khỏe mà vẫn vượt đường xa chạy tới để đổi được một chút cưng nựng này của cô thôi, thì Phi Phong cũng cảm thấy quá đủ rồi.
Nắm lấy tay cô, cậu mỉm cười, rồi ôn nhu nói:
"Gặp chị là khỏe rồi.
Đưa em vào gặp tên bạn trai cũ đó đi, để em xem gu thẩm mỹ của chị thế nào."
"Chắc chắn là không bằng cậu rồi." Nói xong, Giang Tư Tư đã trực tiếp ôm lấy cánh tay của người thanh niên, dắt cậu vào gặp Thẩm Nhựt.
"Lát nữa không cần gọi chị bằng chị."
"Chứ gọi bằng gì? Em yêu hay vợ tương lai?"
"Cái nào cậu thích ấy."
"Vậy em cũng phải gọi anh bằng anh!"
"Tất nhiên rồi, chứ chẳng lẽ chị xưng em, lại kêu cậu bằng cậu à? Vậy người ta sẽ nói mình ngớ ngẩn."
"Đúng rồi, một tình yêu ngớ ngẩn."
Cả hai vừa nắm tay nhau, vừa đi vừa nói, trông vô cùng tình tứ cho tới tận lúc đã đến trước mặt Thẩm Nhựt vẫn không tách nhau ra.
"Chào anh!" Gặp tình cũ của bạn gái, Phi Phong vẫn rất lịch sự bắt tay chào hỏi, nhưng hành động tử tế của cậu lại bị bỏ qua một cách hờ hững.
"Thằng nhóc mặt còn non choẹt này là bạn trai của em đó sao Tư Tư, gu người yêu của em ngày càng tệ nhỉ? Nhìn qua có vẻ chắc chưa nghề nghiệp gì đâu, đúng không?"
Vừa mở miệng đã châm biếm khó nghe vãi cả ra, đến Giang Tư Tư nghe xong còn phải nhíu mày, chỉ có Phi Phong vẫn đang hết sức bình thản đáp trả:
"Đúng là mắt nhìn người của Tư Tư kém thật, kém mới từng nhìn trúng một người bất lịch sự như anh."
"Tư à, anh thấy em nên về nhà đóng cửa dậy dỗ lại cậu người yêu nhỏ này đi, dạy cậu ấy cách nói chuyện dễ nghe hơn một chút."
"Nói chuyện với người không có phép lịch sự thì cần gì phải tử tế." Giang Tư Tư nhếch mép cười khinh.
Sau đó, cô ung dung nắm tay Phi Phong cùng cậu ngồi xuống ghế.
"Anh ăn gì không, em gọi?"
Ôi! Nghe mà mát lòng làm sao với cách xưng hô ngọt như mía lùi của Giang Tư Tư dành cho anh người yêu nhỏ của mình.
Cô cứ như này thì cậu lại chìm trong hũ mật mất.
"Em gọi cái gì, anh ăn cái đó." Cậu đáp trìu mến.
"Uống rượu được không, ba người chúng ta cùng uống vài ly đi." Sau khi lấy lại sắc mặt tự nhiên sau cú hắt nước lạnh vào mặt từ Giang Tư Tư, Thẩm Nhựt đã đưa ra đề nghị.
"Tôi không uống, bạn trai tôi cũng vậy.
Rượu bia không tốt cho sức khỏe, chưa nói đến uống say rồi còn phạm phải sai lầm không thể cứu vãn." Giang Tư Tư trả lời thì thôi đi, còn lằng nhằng thêm mấy câu sau, khiến Phi Phong nghe thấy lại bật cười.
Cậu thản nhiên ôm eo cô, tạo ra tư thế không khoảng cách giữa cả hai, rồi khẽ hỏi:
"Thế có hối hận sau cú sai lầm đó không, hửm?"
Nhắc tới chuyện cũ, là Giang Tư Tư không khỏi bẽn lẽn, ngại ngùng, nhưng có mặt tên bạn trai cũ ở đó, cô vẫn mạnh mẽ trả lời:
"Tất nhiên là không hối hận rồi."
"Hmm...! Giang Tư Tư, em đừng quên giữa chúng ta còn một bản hợp đồng chưa ký.
Chí ít cũng phải uống với anh vài ly để tỏ rõ thiện chí hợp tác chứ."
Thẩm Nhựt nói xong, thì ly rượu cũng được đưa tới.
Lúc đó, để cô không khó xử, Phi Phong đã trực tiếp đón lấy chiếc ly ấy.
"Tôi uống thay em ấy."
Lời vừa dứt, ly rượu cũng được cậu uống cạn.
Giang Tư Tư muốn cản, căn bản không cản kịp.
"Khá đó, uống được nữa không?"
"Được, tôi tiếp rượu, Tư Tư tiếp chuyện công việc.
Hy vọng anh sẽ là người công tư phân minh." Thẳng thắn nói xong, Phi Phong liền rót rượu.
"Bảo bối, anh không cần phải uống thay em đâu."
Thấy cô lo lắng, đó chẳng khác gì động lực to lớn giúp cậu càng hăng hái đối mặt với tên tình địch cũ này.
Từ uống rượu bàn công việc, cuối cùng lại chuyển hẳn qua đấu rượu, Phi Phong căn bản đã bỏ qua sức khỏe hiện tại của chính mình.
Uống một hồi, mặt mũi cậu đã đỏ như cà chua chín mọng.
Thấy vậy, Giang Tư Tư liền chốt gọn vấn đề.
"Giám đốc Thẩm, chi tiết về hợp đồng tôi đã phổ biến xong rồi, anh nghĩ sao về việc hợp tác giữa chúng ta?"
"Anh thấy chúng tôi vẫn phải uống thêm một chút nữa đã, cậu uống được nữa chứ?" Thẩm Nhựt giương ánh mắt thách thức nhìn Phi Phong.
"Dĩ nhiên." Cậu nhướng mày không chịu thua, mặc dù tầm mắt đã lờ đờ, say xỉn.
Thấy rượu lại được rót ra, Giang Tư Tư lập tức ngăn cản.
"Anh đừng uống nữa."
"Không sao, anh uống được, khụ khụ..."
Miệng bảo được, chứ hiện trạng thực tế đang đi ngược lại.
Biết cậu khó chịu rồi, cô càng kiên quyết ngăn cản hơn.
"Không cần uống nữa đâu.
Em ra gọi xe, chúng ta về."
Giang Tư Tư vừa đứng dậy, Thẩm Nhựt lập tức lên tiếng:
"Em không muốn ký hợp đồng nữa sao?"
"Bạn trai tôi mệt rồi, tôi phải đưa anh ấy về.
Còn hợp đồng, nếu không ký được cũng không sao, bất quá tôi lại tìm việc khác thôi." Giang Tư Tư dứt khoát đáp trả.
Sau đó cô kéo Phi Phong đứng dậy, ngang nhiên dìu cậu ra về.
Lúc này, quả thực cậu ấy đã rất mệt, nếu không có người đỡ, chưa chắc đã tự đi được.
"Tư Tư, anh xin lỗi!" Cậu khẽ thều thào.
"Đồ ngốc, cậu có lỗi gì mà xin chứ."
Cậu ư? Không có người đó, Giang Tư Tư liền thay đổi cách xưng hô, nghe thấy mà cậu cũng chỉ đành cười trừ cho qua.
Chẳng biết đến bao giờ, cậu mới có được tình yêu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...