Cố Sâm nghe đến đây thầm mặc niệm trong lòng, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi !!!
Quả nhiên Liễu Ly vừa híp mắt mỉm cười đầy cưng sủng xoa tóc Tô Gia Yến, quay mặt nhìn Cố Sâm liền thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo đầy hàn ý, tốc độ lật mặt cũng nhanh thật !
Đại não Cố Sâm không ngừng tái hiện lại những phân cảnh ông bô nhà mình nếm trái đắng, không có hình phạt nào là nhẹ nhàng cả.
Hắn rùng mình, tinh thần bị giày vò một cách khổ sở.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy đồng cảm thay vì cười nhạo ba mình, ánh mắt nhìn Liễu Ly cũng dè chừng hơn đôi phần.
Liễu Ly ngắm nghía bộ móng sáng bóng của mình, tùy ý thổi thổi vài cái chậm rãi mở miệng.
"Quỳ bằng đấy thời gian, anh cũng biết mình phạm bao nhiêu tội rồi nhỉ ? Có cần tôi liệt kê ra giúp anh không ?"
Nhờ có người ba "quý hóa" dung túng nên ở Cố gia quyền lực của Liễu Ly được tính là cao nhất, lời bà nói người khác cũng phải nể nang mất phần, ngay cả ba hắn cũng từng hiền dịu thương lượng với hắn đừng nên chống đối lại mẹ mình.
Ngẫm lại cái gật đầu ngu ngốc ngày đó, Cố Sâm thật muốn đấm vào mặt mình cho tỉnh mộng.
Đáng lẽ phải vạch trần: Ba dung túng mẹ quá mức rồi đó !!
Thấy con trai im lặng không nói gì, Liễu Ly ngạo nghễ cao hứng kể tội.
"Tội thứ nhất, anh làm con dâu tôi khóc, nước mắt của nó quý như vàng như bạc, anh nỡ lòng nào để nó khóc sưng hết mắt hả ??"
Lúc này Cố Sâm mới bất ngờ nhìn vội sang bạn nhỏ đang ngồi phía sau mẹ mình, vành mắt cậu đỏ ửng đáng thương cực kì, nước mắt lăn dài trên má cũng đã khô lại, cả mặt căng dính khó chịu.
"Tội thứ hai, anh tay thô lực lớn, vậy mà có thể xuống tay véo má thằng bé được hả ?? Con dâu tôi sinh ra mềm mại đáng yêu như vậy, không phải để cho anh véo..."
Cố Sâm đầy tội lỗi cúi đầu.
Kì thực lúc đó giận dữ cắn nuốt lí trí, nghe cậu muốn đổi bạn trai mới không kiềm lòng được mà xuống tay...
Một cú đánh không ngần ngại mà giáng xuống người hắn, vang lên một tiếng rõ to.
Liễu Ly thổi thổi bàn tay mình, hừ lạnh.
"Sao tôi lại sinh ra một đứa con khốn nạn như anh, suốt ngày chỉ biết bày trò bắt nạt vợ mình, biết trước tôi sinh ra quả trứng luộc ăn còn có ích hơn anh..."
Mẹ Cố không ngừng liến thoắng, thật ra những lời này Cố Sâm nghe cũng quen rồi, không có tính sát thương với hắn, chỉ là mãng nhĩ hơi đau nhức một chút thôi.
Nhưng bạn nhỏ từ trước tới nay có lẽ là lần đầu nghe được lời lẽ cay nghiệt như vậy, cậu há hốc mồm lo lắng nhìn hắn, cho rằng quan hệ hai mẹ con hắn trở nên tệ như vậy là do mình.
Tô Gia Yến quay qua Liễu Ly cầu xin, biết bà thích nghe gọi mẹ, trước khi mở miệng còn không quên gọi mẹ mềm nhũn.
"Mẹ, người đừng mắng anh ấy, con thật sự không sao cả..."
Con dâu tương lai của mình thật đức hạnh, Liễu Ly thầm ngợi ca cậu trong lòng, ánh mắt nhìn con trai cũng đầy chán ghét.
"Hừ, con đừng lo cho nó ! Cũng chỉ đơn giản là mắng chửi vài lời, cũng chưa đánh đập thậm tệ...!Con cứ nhân nhượng với nó, nó được đà lấn tới càng bắt nạt con thêm..."
Biết rằng không thể trực tiếp khiến bà ngừng ngay việc "trừng phạt" này lại, Tô Gia Yến chỉ đành dùng kế khác.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn đóng vai dâu hiền gật đầu đồng tình với mẹ Cố, vuốt ngực thuận khí cho bà, còn không quên vuốt mông ngựa.
"Mẹ đừng hiểu lầm, con nào lo cho anh ấy ! Con chỉ lo mẹ giận quá hại đến sức khỏe thôi..."
Liễu Ly nhận lấy tách trà mà Tô Gia Yến rót ra, bà ngửi hương trà thoang thoảng rồi nhấp một ngụm, cảm thấy lời con dâu rất đúng, bà không nên tốn công phí sức mắng mỏ, chỉ tổ hại cái thân già này.
"Hừ, anh xem vợ anh chu đáo biết bao, còn anh thì chẳng tinh ý chút nào..."
Cố Sâm cũng học theo cách vuốt mông ngựa của bạn nhỏ, nhanh nhảu đáp.
"Khụ...!lời mẹ nói chí phải, lần sau con sẽ chú ý hơn..."
Mẹ Cố xua tay.
"Không dám, chờ anh lần sau không biết đến bao giờ..."
Bà cưng chiều nhìn con dâu nhỏ của mình.
"Cũng muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi..."
Tô Gia Yến gật đầu, nhanh nhẹn đi theo sau bà.
Mắt thấy con trai định đứng dậy theo sau vợ mình, Liễu Ly lạnh mặt bổ sung.
"Tối nay anh ngủ sofa đi, cấm anh bén mảng lại gần phòng con dâu tôi..."
Cố Sâm mở to mắt không chịu.
"Mẹ, người đừng vô lí, chúng con là vợ chồng son mà mẹ nói tách là tách..."
Liễu Ly lạnh giọng.
"Cấm cãi !!"
Lại quay sang Tô Gia Yến mỉm cười.
"Mặc kệ nó, chúng ta đi thôi !!"
Tô Gia Yến mím môi nhìn Cố Sâm, không còn cách nào đành phải quay người rời đi, mặc do ánh mắt của hắn vẫn dính chặt trên tấm lưng mảnh khảnh của mình.
Chờ người đi hết, nam nhân mới cả giận đấm mạnh lên bàn trà, bực bội lôi điện thoại gọi cho một dãy số.
Đợi thật lâu bẻn kia mới nhận máy, kèm theo một giọng đàn ông trung niên tràn đầy tinh thần.
"Gọi ba có chuyện gì ?"
"Ba cũng nhàn nhã quá nhỉ, còn con đang rất mệt mỏi đây.
Làm mọi cách đưa mẹ về nhà chính đi, con hết chịu nổi rồi !!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...