Ngoài dự đoán, hơn chín giờ tối trời đổ mưa.
Bên ngoài trời mưa ào ào như trút nước, lâu lâu lại kèm thêm tiếng sấm chớp vang vọng, chiếu sáng cảnh sắc xung quanh trong vài giây ngắn ngủi rồi vội vã vụt tắt.
Tô Gia Yến rất thích trời mưa, thoải mái khi nghe tiếng nước rơi lộp bộp hòa cùng cảm giác se se lạnh mát mẻ, thời tiết này làm ổ trong chăn đánh một giấc thì thật tuyệt.
Nghĩ vậy cậu gấp lại quyển sách đang đọc dở trên tay định bụng đi ngủ sớm.
Đột nhiên tất cả đèn trong biệt thự vụt tắt, căn phòng tối đen như mực.
Yên tĩnh càng khiến cho tiếng mưa rơi bên ngoài rõ ràng hơn.
Cậu vơ vội điện thoại trên bàn bật đèn, nghi hoặc lẩm bẩm nghĩ, biệt thự cũng có thể mất điện đột ngột như vậy sao ?
Thiếu niên không quá để tâm, cậu soi đèn tiến về phía giường.
Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, kết hợp với không khí âm u khi trời mưa tạo nên một cảm giác quỷ dị.
Tô Gia Yến giật mình hoảng sợ.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói từ tính của nam nhân: "Tô Gia Yến, em ngủ chưa vậy ?"
Thiếu niên trong phòng lục đục xỏ dép, ló đầu ra khỏi khe cửa nhỏ: "Có chuyện gì sao chủ tịch ?"
"Mạch điện trong nhà đột ngột bị chập nên sẽ mất điện tạm thời, không ảnh hưởng gì đến em chứ ?"
Tô Gia Yến ngáp một hơi trả lời: "Không sao đâu, em cũng chuẩn bị ngủ rồi !"
Cố Sâm tiếc nuối à một tiếng, không đầu không đuôi nói tiếp: "Dự báo rằng trời sẽ mưa đến nửa đêm...."
Tô Gia Yến ngó cửa sổ trong phòng mình tỉnh bơ đáp: "Em có đóng cửa sổ rồi !"
Cố Sâm tri kỷ bồi thêm: "Nghe nói sẽ có sấm chớp, tiếng rất to...."
Tô Gia Yến chớp mắt hồn nhiên: "Thì có từ hồi nãy rồi mà, sao vậy chủ tịch...."
Cố Sâm nghiến răng huỵch toẹt ra: "Em không sợ sao ?"
Bạn nhỏ thành thật lắc đầu, cũng không phải mới nghe lần đầu có gì đâu mà sợ.
Mọi thứ vượt ngoài dự đoán của hắn, Cố Sâm trong lòng âm thầm phun tào nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Như thế này sao có thể ngủ với bạn nhỏ đây ??
Tô Gia Yến chậm rãi quan sát gương mặt đẹp đẽ của Cố Sâm dưới ánh đèn mờ, quan tâm: "Sao vậy, chẳng lẽ ngài sợ sao ?"
Nói bậy, sao hắn có thể sợ thứ âm thanh ồn ào này được chứ ? Nhưng nghĩ đến viễn cảnh được ngủ cùng bạn nhỏ, Cố Sâm nghiến răng ken két: ".....Tôi sợ !"
Nhân lúc Tô Gia Yến còn đang ngơ ngác vì câu trả lời này của mình, Cố Sâm bồi thêm: "Em cho tôi ngủ nhờ một đêm được chứ ?"
Thiếu niên ngơ ngác định từ chối, sấm sét hôm nay cũng không quá lớn mà ?
Nhưng đây là biệt thự của Cố Sâm, phòng cậu đang ở cũng là của Cố Sâm, Tô Gia Yến không còn cách nào khác đành miễn cưỡng tránh đường cho hắn vào trong.
Đạt được mục đích, khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên trong không gian u tối.
Nhưng mà mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở việc ngủ đơn thuần, bạn nhỏ ngốc nghếch lên giường trước, thấy Cố Sâm vẫn còn ngây người đứng đó liền vỗ vỗ nửa giường bên kia gọi.
"Chủ tịch, muộn rồi chúng ta ngủ thôi !"
Cố Sâm lên giường vén chăn, cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ vẫn chưa đủ gần.
Hắn bực bội, sớm biết có chuyện tốt như vậy xảy ra hắn sẽ đổi hết giường trong biệt thự thành giường đơn để cả hai phải chen chúc, chứ không phải chiếc giường king size lăn vài vòng cũng không tới này.
Tiếp đó Cố Sâm lại càng tức tối hơn khi nhìn thấy Tô Gia Yến để một cái gối ôm ngăn cách giữa hai người.
Làm xong hết thảy, Tô Gia Yến ngáp một cái nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ, bên tai hình như còn nghe vài câu mắng chửi không rõ của chủ tịch.
Quên đi, bây giờ cậu chỉ muốn đi gặp chu công thôi !
Cố Sâm gác tay lên cái trán đang nhăn nhó của mình, giận dữ nhìn trần nhà đen sì, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trong cơn tức của chính mình.
________
Trời sáng, mưa cũng tạnh từ rất lâu rồi.
Ánh sáng chói mắt của buổi sớm tràn vào khắp ngõ ngách khiến mi tâm cậu nhíu lại.
Tô Gia Yến hừ hừ vài âm mũi định cử động thì đột nhiên cứng người lại.
Chỉ thấy cả người cậu nằm gọn trong vòng tay của ai đó, lưng dán vào lồng ngực ấm nóng cường tráng.
Đáng sợ hơn nữa là có một bàn tay to lớn đang áp sát vào mông cậu.
Tô Gia Yến tỉnh cả người, lập tức mở mắt ra.
Nhìn xa hơn chút là rèm cửa trang nhã đang lay động trong gió, nhìn gần thì thấy bên giường tối qua cậu nằm trống không, ở giữa vẫn còn chiếc gối ôm ngăn cách.
Tô Gia Yến ôm mặt xấu hổ, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ tối qua cậu lăn qua đây tự chui vào ngực chủ tịch hay sao ?
Bạn nhỏ còn đang suy nghĩ thì bàn tay đang đặt ở mông cậu bắt đầu không yên phận, dường như nghi ngại có lớp vải ngăn cách sờ không sướng, nên đưa tay vào trong quần lót của cậu thả dê.
Ngay khi bàn tay to lớn vừa kịp chạm vào da thịt cậu, Tô Gia Yến giật thót suýt kêu ra tiếng.
Cậu chỉ đành lấy tay bịt mồm mình lại, ngăn không phát ra thứ âm thanh xấu hổ.
Tô Gia Yến trợn tròn mắt, sao mọi việc có thể diễn ra một cách xấu hổ như vậy được chứ ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...