Hiệp ước trò chơi mới ký kết được một tháng, tình yêu này có nguồn gốc sâu xa sao?
Lộ Nhâm bị lôi từ trong ra ngoài, linh hồn cậu bay tới bay lui trong bầu khí quyển.
Chẳng lẽ nam chính trong nguyên tác có nhiều nhân duyên như vậy...!Lộ Nhâm bỗng nhiên lắc lắc đầu, không thể nào?!
Lúc trước cậu tốt xấu gì cũng không bỏ qua chương nào rồi mới đọc tới chương mới nhất, nguyên chủ lúc trước hoàn toàn chưa xuất hiện, bia đỡ đạn do ông Phương Chi Trúc viết ra là để đáp lại độc giả, không liên quan gì đến nam chính!
...!Vậy mà ông già này lại là cha của nam chính?
Cốt truyện cũng chưa từng nói qua...!Lộ Nhâm hoàn toàn mơ hồ, hay là, bây giờ đã ra chương mới rồi?
Nghĩ đến cái này Lộ Nhâm rất bối rối.
Cậu không biết mình làm gì trong cốt truyện mới này, cuối cùng nhân vật này đóng vai trò gì.
Nhưng lúc này cậu chưa kịp nghĩ xong, ông cụ bên cạnh đã hít một hơi thật sâu, giơ cây quải trượng gỗ đàn hương lên!
Lộ Nhâm nhìn xong bỗng lấy lại tinh thần, trong lòng mắng “Đệt” một tiếng—— Cây quải trượng cao như vậy, không phải muốn dùng gia pháp hành hạ, đánh đập nam chính chứ!
Khá lắm, làm nhanh lên!
Lộ Nhâm vụng trộm co rụt lại phía sau Ân Bắc Lâm, trong lòng căm phẫn che miệng vừa bị nam chính hôn qua.
Đạp lên mông Ân Bắc Lâm một cước, tôi xem trọng anh bao nhiêu!
Có lẽ do sự kích động của anh quá rõ, tay trên eo rõ ràng nắm rất chặt, Lộ Nhâm cứng đờ, lập tức khôi phục vẻ mặt ngoan ngoãn, ngượng ngùng sáp lại bên cạnh người Ân Bắc Lâm, không đám động.
Một bên khác, ông lão giơ cây quải trượng lên nửa ngày, cuối cùng lại hạ xuống.
“Đứa nhỏ không nên thân này.” Ông cụ đột nhiên đứng lên nói, quải trượng chỉ vào Lộ Nhâm, vừa chấn động vừa tức giận: “Vì một người như vậy, mày không quan tâm đến thanh danh nhà họ n luôn?!”
Người như vậy đang bị quải trượng chỉ vào mũi, giống như chim cút nấp bên cạnh Ân Bắc Lâm.
“Cha quá lời rồi.” Ân Bắc Lâm bình tĩnh đáp: “Vốn dĩ lúc đầu con với nhà họ n cũng không liên quan gì, sao lại nói là không quan tâm đến thanh danh.”
...!Hả gì?
Lộ Nhâm vô thức nhìn Ân Bắc Lâm một lượt.
Lời này cũng đủ ác độc đấy.
Ông cụ đối diện hiển nhiên cũng bị làm cho tức giận đến độ sợi râu cũng nhếch lên, hung hăng nhìn Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm một lúc.
“Mày có biết mày đang làm cái gì không?! Về sau đừng có hối hận rồi tìm ta.”
Sợi râu của ông đang nằm yên bỗng rung kịch kiệt, Lộ Nhâm sợ ông cụ tức giận sẽ đẩy nó ra luôn.
Vừa quan sát ông cụ một hồi, cánh tay bỗng nhiên bị Ân Bắc Lâm kéo lại.
Mặt Lộ Nhâm hoang mang vì bị kéo đến phía trước.
Một giây sau, nam chính kéo lấy eo cậu, thản nhiên nói: “Lời đã nói ra, đương nhiên không hối hận.”
Ông cụ: “...”
Lộ Nhâm: “...”
Xem ra ông cụ sắp bị làm cho tức chết.
Ông vừa đứng lên, quải trượng đàn hương dường như không chặn được lửa giận, lại nặng nề đổ rạp xuống sô pha, quản gia Trương luôn miệng hét lên “Ông chủ”, giống như một con hồ ly, ánh mắt trừng Lộ Nhâm mang theo chút trách cứ.
Ý hận làm Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt.
Đại ca, anh đang cố ý à?
Quản gia Trương đỡ ông cụ, cau mày nói: “Cậu chủ, ông chủ vượt ngàn dặm xa xuôi trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi ngày nào đã lập tức chờ cậu, sao cậu có thể nói mấy lời phản nghịch như thế——”
“Đi!”
Ông cụ gầm lên một tiếng, quản gia Trương lập tức im lặng.
Ông ngồi ở trên nền đất, hít sâu chống quải trượng nửa ngày, tốt xấu gì cũng đã tỉnh táo lại.
Lại đứng lên một lần nữa, quản gia Trương nhắm mắt đuổi theo đi bên cạnh ông, thận trọng dìu ông.
Nhớ “Nhiều lời với anh cũng vô ích”, ông cụ đen mặt trầm giọng nói, âm thanh cười lạnh truyền ra từ trong cánh mũi: “Không hối hận đúng không, cứ đợi đi.”
Nói xong câu, ông cụ nặng nề chà chà quải trượng, cuối cùng quản gia Trương nhíu chặt mày rồi cũng rời đi.
“Rầm!”
Theo tiếng đóng cửa vang vọng, tất cả lại lần nữa trở về vẻ yên tĩnh.
Lộ Nhâm cứng họng nhìn dư chấn mà cánh cổng để lại, một giây sau, tay trên eo bỗng nhiên buông lỏng.
Lộ Nhâm đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn Ân Bắc Lâm đi vòng qua cậu, đi đến bên tường, gọi điện thoại đến phòng quản lý tài sản.
“Tiên sinh n, vâng vâng, việc này là do chúng tôi thất trách—— Thật xin lỗi, cấp trên vừa mới thông báo cho chúng tôi...”
“Đổi khóa cửa đi.” Giọng nói của Ân Bắc Lâm không phân biệt được buồn vui: “Lần sau để người thông báo trực tiếp tới tìm tôi.”
“...!Vâng, vâng ạ!”
Cách màn hình, cậu cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của người mặc đồ tây đối diện.
Người đối diện cúi đầu khom lưng xin lỗi, Lộ Nhâm thấy thế cũng có chút đồng tình.
Không còn cách nào, hào quang của nam chính đang tỏa sáng, khí chất kinh người như vậy mà!
Thê thảm thật.
Cũng là một giai cấp vô sản bị áp bức, Lộ Nhâm nhịn không được mặc niệm hai giây cho phòng quản lý tài sản này.
“Cậu nói gì.”
Bỗng nhiên có một bóng người chắn trước mắt cậu, Ân Bắc Lâm khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cậu.
Lộ Nhâm sững sờ, giờ mới phát hiện mình đã đem lời trong lòng thì thầm nói ra rồi.
Cậu bị chững lại một lúc, sau đó mới yếu ớt nói: “Đó không phải là do cha của anh...”
...!Nếu ông muốn mở cổng cho con trai, người khác có thể làm gì.
Ân Bắc Lâm từ chối cho ý kiến nói: “Thế thì sao.”
Khóe miệng Lộ Nhâm co quắp, xem ra quan hệ của nam chính với cha mình không được tốt cho lắm.
Không phải nam chính ngay từ đầu đã phải giả vờ tức giận đó chứ…
Nghĩ tới đây, Lộ Nhâm bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Nơi vừa bị hôn qua giờ vẫn còn giữ được sự thân mật mềm mại, Lộ Nhâm vô ý sờ lên, bỗng nhiên bên tai vang lên hai giọng nói với ngữ điệu nghiêm túc.
“...!Này, gian phòng đang chấn động.”
“Cậu đi đâu với anh ấy?”
Uy lực của hai người Trần Tư Vũ và ông cụ kia đồng thời hợp lại một thể, Lộ Nhâm “Bùm” một cái đỏ mặt, nhịn không được hỏi: “Anh...!Vừa nãy anh nói với ông cụ như vậy, về sau, về sao phải làm sao bây giờ?”
Nói đến đây, Lộ Nhâm lập tức khóc không ra nước mắt nói tiếp: “Mà vừa nãy em vẫn chưa kịp nói, hôm nay Tư Vũ cũng hiểu lầm.”
Nhắc lại đoạn chat nói chuyện phiếm với Trần Tư Vũ, Lộ Nhâm ngượng ngùng không còn chút mặt mũi nào: “Anh ta, hiện tại anh cho rằng hai chúng ta là một đôi.”
Ân Bắc Lâm trầm ngâm hai giây: “Đây không phải là chuyện tốt sao.”
Tốt cái gì mà tốt??!
Phút chốc Lộ Nhâm ngẩng đầu lên, không tin được trừng Ân Bắc Lâm một cái.
Người đối diện cũng đang nhìn cậu, đôi lông mày đậm hơi nhíu lại.
Cái nhíu mày này chỉ trong chớp mắt, hình ảnh Ân Bắc Lâm trước mắt và hình ảnh lúc anh nói “Ngoan” là trùng khớp hợp làm một thể.
Mặt tái đi, Lộ Nhâm không khỏi nghẹn lại, không hiểu sao trên vành tai lại nóng bừng lên.
Cậu lắc lắc đầu, rồi tự nhiên đập lên mặt mình hai cái.
Cứu mạng, mình đang suy nghĩ cái gì đây!
Nếu, nếu không nói, đợi chút nữa khắp thế giới đều nghĩ bọn họ là một cặp với nhau.
Đè nép nội tâm đang gào thét, Lộ Nhâm cúi đầu, đỏ mặt nói: “Nhưng anh à, chúng ta không phải đang nói về——”
“Ngẩng đầu.” Giọng điệu không thể phản bác.
Lời nói với tư thế này giống ông cụ vừa rồi như đúc.
Lộ Nhâm cứng đờ, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.
Nhưng ánh mắt của cậu lại xẹt qua một tia hỗn độn, đặc biệt không dám nhìn vào môi người đối diện.
Ân Bắc Lâm nhìn vào đôi mắt rung động của Lộ Nhâm, nhếch khóe môi một cái, nhưng lại nhanh chóng bị giấu xuống.
Anh cười như không cười nhìn Lộ Nhâm một lúc: “Tôi nhớ nửa tháng trước tôi có nói rồi, tôi là bạn trai cậu.”
Lộ Nhâm: “...?”
Lần ở trên xe kia?
Lộ Nhâm kinh hãi nói: “Chuyện đó, vậy không phải là nói chơi thôi à?”
...!Trọng điểm không phải là đồng ý vô điều kiện với lời nói của anh, sau đó trở thành lá chắn của Hứa Thanh Thanh gì đó sao.
Vả lại, vả lại...
Con mẹ nó, ngoại trừ việc giúp đỡ nam chính anh ra, còn có chỗ nào giống bạn trai à!
Nhìn thấy một bộ dáng vẻ không thể tin được của Lộ Nhâm, mắt phượng của Ân Bắc Lâm híp lại một chút, không mặn không nhạt nhìn cậu.
“Cậu cho rằng tôi nói chơi.” Ân Bắc Lâm nói: “Tôi rảnh rỗi như vậy à?”
Lộ Nhâm bị cái nhìn này làm cho chột dạ.
Trong lòng cậu yếu ớt nghĩ, không phải anh rất rảnh rỗi hay sao?
… Mỗi ngày đều phải nghe truyện cổ tích, một quyển sách dày như vậy, anh đã nghe được một nửa rồi.
Ân Bắc Lâm nhìn chằm chằm cậu hai giây, bỗng nhiên tiến tới hai bước.
Lộ Nhâm sững sờ, lập tức nhìn thấy anh cầm tập tài liệu từ sô pha phía sau bàn đọc sách, ném qua chỗ cậu.
Lộ Nhâm cuống quýt đón lấy.
Ân Bắc Lâm thản nhiên nói: "Lớn như vậy rồi mà còn bị bệnh hay quên, tự mình nhìn lại một lần cho tốt đi."
Tay Lộ Nhâm run run lật ra.
Đầu đề trang giấy, vẫn là giấy trắng mực đen 《 Hợp đồng đồ chơi 》.
Bắt đầu từ trang thứ hai, phía trên ghi các điều khoản đơn giản mà rõ ràng.
Điều thứ nhất: Bên B có nghĩa vụ diễn vai người yêu với bên A.
Điều thứ hai: Hiệp ước có thời hạn một năm.
…
Điều thứ chín: Bên B có nghĩa vụ thực hiện chức trách của bạn trai, tùy vào tình huống, tiếp xúc chân tay có thể ghi nợ.
Ôm một lần: Năm vạn.
Hôn một lần: Mười vạn.
Còn tiếp xúc thân mật khác: Xem tình huống mà định giá.
Điều thứ mười: Giữ bí mật hiệp ước, nếu bên B để người thứ ba biết được, coi như bên B làm trái với hiệp ước.
Lộ Nhâm: "..."
Lộ Nhâm nhìn thấy mình đã ký tên tại bên B, hai mắt tối sầm.
Cái quái gì thế này!
Cái này mà là hiệp ước trò chơi à, rõ ràng là phiên bản nâng cấp hiệp ước hôn nhân của Nhiêu Manh Manh mà!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...