Edit: Tiểu Bỉ Ngạn
"Không sao, ta có cách này." Khám Thâm nhìn bộ dáng thất vọng của cậu, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi dựa vào đây."
Hạ Nặc nghe lời dựa vào, sau đó một đôi tay hơi lạnh liền duỗi tới, giữ chặt lỗ tai cậu.
"A?" Hạ Nặc mở to hai mắt, lỗ tai mẫn cảm bị đụng chạm khiến hai bên má thoáng ửng đỏ, lí nhí: "Anh Khám Thâm, anh đang làm gì vậy?".
"Như vậy sẽ không nghe được âm thanh chứ?" Khám Thâm nhịn không được xoa xoa vành tai cậu.
Đôi tai của Hạ Nặc nhỏ nhắn mượt mà, thanh tú y như chủ nhân nó, sờ lên mềm mại rất đã tay.
Khám Thâm nhéo một chút, giống như là nghiện cảm giác này mà sau đó nhào nặn không ngừng.
Mặt Hạ Nặc sắp bốc cháy tới nơi, cậu vội vàng vươn tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, không cho hắn tiếp tục động tác, sau đó mềm nhũn từ chối nói: "Em, em có thể tự mình che được!".
Bàn tay của cậu rất nhỏ, lại thịt toàn thịt.
Lúc nắm trong tay có cảm giác rất tốt, Khám Thâm ngay từ đầu đã biết.
"Thật sao?" Hắn đem tay thiếu niên cầm xuống, đặt ở trước mắt cùng bàn tay của hắn so sánh, "Ngươi nhìn xem, tay của ta có phải so với ngươi lớn hơn rất nhiều đúng không?".
Hắn chậm rãi khép tay, đem tay cậu nắm chặt lại.
Hạ Nặc mơ mơ màng màng gật đầu, không hiểu ý của hắn.
Khám Thâm lắc lắc tay hai người đang nắm, lại nói: "Vậy ngươi nghĩ một chút, dùng tay của ta che lỗ tai để ngăn cách thanh âm có phải tốt hơn không?".
Tay to hơn thì che âm thanh tốt hơn? Vậy mà cũng được sao?
Hạ Nặc há miệng cứng lưỡi, không biết mình nên nói cái gì.
Đáng sợ hơn, cậu dường như đã bị thuyết phục bởi logic kì quặc của hắn, "Có vẻ là vậy, nhưng..."
Cảm giác dái tai bị vuốt ve vừa rồi vẫn còn đọng lại ở trong đầu, làm cho cậu vừa nghĩ đến liền cảm thấy cả mặt nóng hừng hực.
Cậu vội vàng lắc đầu, nói: "Em nghĩ lại rồi, che tai lại trong khi ca sĩ đang hát trên sân khấu cũng quá thiếu tôn trọng đi.
Và...và, anh không phải đã nói là Lý Tra Lý đang theo dõi chúng ta sao? Chúng ta phải ngồi nghe vở kịch này thôi."
"Ngươi nói đúng." Khám Thâm vui vẻ thưởng thức thiếu niên trước mắt, bộ dáng túng quẫn lại thẹn thùng, rốt cục cũng buông tha cho cậu.
Bất quá ở tay vịn chỗ ngồi, hai người vẫn nắm chặt tay nhau.
Nữ ca sĩ trên sân khấu vẫn đang cất tiếng hát ầm ĩ, Hạ Nặc vì muốn dời sự chú ý nên nhịn lại khó chịu, lắng nghe trong chốc lát.
Vở opera kể câu chuyện về một người phụ nữ xinh đẹp.
Nữ ca sĩ từ từ hát ra câu chuyện này với góc nhìn thứ nhất.
Nàng sinh ra vào mùa hè rực rỡ, khi sinh ra vừa lúc những bông hoa tường vi đua nhau nở rộ, cha mẹ vui mừng ôm nàng, đặt tên cho nàng là Sắc Vi.
Sắc Vi lên mười tám tuổi, vô cùng xinh đẹp.
Lại cùng anh trai thanh mai trúc mã hàng xóm yêu đương.
Tình yêu khi còn trẻ vừa ngây ngô vừa động lòng người, lại ngắn ngủi như mặt trời mọc...!Sau khi kết hôn, Sắc Vi phải đối mặt với gia cảnh nghèo khó, mỗi ngày vì kế sinh nhai mà lo lắng.
Không muốn sống một cuộc sống khó khăn như vậy nữa, Sắc Vi quyết tâm tìm lối đi khác.
May mắn thay, nàng vốn xinh đẹp tự nhiên.
Được một khách hàng giàu có của chồng coi trọng, bỏ trốn với hắn ta, nhưng cuối cùng lại bị hắn bỏ rơi, chỉ có thể trở về cuộc sống nghèo khó trong tuyệt vọng.
Người chồng đã bỏ qua quá khứ trước đó và chấp nhận nàng một lần nữa, nhưng Sắc Vi vẫn không biết ơn.
Nàng đã chán ngấy người chồng vô dụng và cuộc sống phải khó khăn kiếm từng đồng.
Chẳng bao lâu, nàng bất ngờ làm quen với một người giàu có khác và rút kinh nghiệm, nàng nói dối rằng mình chưa kết hôn vì nếu không có chồng thì nàng sẽ được làm người tình của tên phú hào đó.
Nàng từng bước nịnh nọt, hư tình giả ý, lại có lắm tâm cơ thủ đoạn khiến tên phú hào cũng dần dần yêu nàng, muốn cùng nàng kết hôn.
Đáng tiếc giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, chồng nàng ngoài ý muốn biết được hết thảy, phẫn nộ tìm nàng chất vấn, thậm chí muốn đem chân tướng nói cho phú hào, đoạn tuyệt ý niệm trong đầu hắn.
Sắc Vi làm sao cam tâm kết quả thất bại trong phút chót.
Nàng liều mạng khuyên nhủ chồng nhưng đều không có kết quả.
Sau đó nhẫn tâm giết chết chồng, đốt sạch mọi chứng cớ để che dấu tội ác giết người của mình ——
Ngoài giọng hát dở tệ, câu chuyện thì vẫn tạm nghe được.
Hạ Nặc vô tình bị lôi cuốn, đợi đến khi nữ ca sĩ dừng lại, cậu còn có chút chưa thỏa mãn: "Tại sao không tiếp tục hát nữa? Kết thúc chưa? Sắc Vi cuối cùng thế nào rồi? Nàng ấy có bị trừng phạt không?"
Tuy nói câu chuyện này có chút cũ kỹ, giống như là cặn bã ném vợ bỏ con phiên bản nữ, nhưng bất quá dừng giữa chừng như này vẫn rất khiến người ta hồi hộp.
Cậu một hơi hỏi nhiều câu như vậy, Khám Thâm lại chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: "Còn chưa kết thúc, kế tiếp chính là phiên tòa xét xử tội nhân."
Xét xử? Vậy là sẽ có các nhân vật khác nữa à? Nhưng sân khấu trống không, thậm chí còn khá lộn xộn, thực sự không có vẻ sẽ có một nhân vật khác sắp xuất hiện.
Hạ Nặc đang nghĩ lung tung thì nữ ca sĩ trên sân khấu đã từng bước đi xuống.
Cô bước đi rất khó nhọc, khi đến gần, cậu lại nghe thấy tiếng "cạch" quen thuộc.
Đây cũng là một con rối do Lý Tra Lý tạo ra? Vậy là trong trường hợp này, không thể đổ lỗi cho giọng hát dở tệ và màn trình diễn không có cảm xúc của cô ấy rồi.
Con rối nhấc chân, và trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Sắc, con rối đi về phía Cốc Triệu Đông, người đang ngồi ở ngoài cùng bên phải.
Cô đứng trước mặt hắn, đôi mắt đen không chớp: "Anh nghĩ về em như thế nào?"
Cô ấy hỏi.
Này? Đây là hỏi ý kiến của khán giả à? Hạ Nặc sửng sốt một chút, nhanh chóng bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, chuẩn bị khen ngợi con rối.
Sau tất cả thì mọi người cũng đã làm việc chăm chỉ để biểu diễn, và khả năng kể chuyện của cô ấy thực sự rất tốt.
Trong mắt Cốc Triệu Đông, con rối đã biến thành người mẹ xinh đẹp của hắn - Diệp Sắc.
Hắn muốn nói mấy câu tốt đẹp để lấy lòng nàng, nhưng vừa mở miệng liền biến thành: "Chỉ là một bà già ngu ngốc.
Nói không chừng sau này nhất định tao sẽ được kế thừa di sản của cha.
Mà mày đừng quên tình cảm giữa chúng ta, mày phải đối xử tốt với tao.
Hehe, chỉ là một bà già thôi, còn mong tao có lòng tốt với mày à? Mày nghĩ tao ngu như chồng mày sao? Nếu không phải là để làm vui lòng cha thì tao cũng lười đối phó với mày".
Nói mới nhớ, thật ra lúc đầu Diệp Sắc không ở với Cốc Bá Tây mà là Cốc Triệu Đông, mà hắn ta lúc đó chỉ có một ít tiền nhỏ, người giàu có thật sự chính là cha của hắn-Cốc Bá Tây.
Diệp Sắc biết được điều này, vì vậy cô đã thuyết phục Cốc Triệu Đông bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, để hắn giới thiệu cô với cha mình và hứa rằng với sự giúp đỡ của cô thì Cốc Triệu Đông sẽ nhanh có quyền thừa kế.
Sau đó thì họ sẽ lại ở với nhau một cách công khai.
Cốc Triệu Đông có tin không? Dĩ nhiên là không, sở dĩ hắn sẵn sàng giúp đỡ Diệp Sắc là vì hắn sớm nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nên mới không sợ cô đâm sau lưng.
Thực ra Diệp Sắc là một người phụ nữ rất can đảm, hắn đã từng nói chỉ có người chết mới giữ được bí mật mới khiến cô giết chồng mình, sự tàn nhẫn này khiến hắn phải khâm phục, vậy nên hắn luôn đề phòng cô.
"Cốc Triệu Đông, ngươi có mối quan hệ loạn luân với một người phụ nữ đã có gia đình, kích động Diệp Sắc giết chồng cô ta và che đậy bằng chứng cho cô ta.
Còn cố ý gây ra một vụ tai nạn xe hơi để giết vợ cả và con trai của cô ta.
Ngươi có nhận tội không?"
Trong lòng hắn không cảm thấy tội lỗi gì, nhưng miệng không tự chủ nói:"Đúng, tôi thừa nhận tội lỗi của mình."
"Rắc——"
m thanh của thứ gì đó vỡ vụn vang lên, Cốc Triệu Đông cảm thấy xương trong cơ thể mình như vỡ vụn ra từng chút một.
Cứ như bị một chiếc ô tô cán qua.
Hắn không thể không hét lên vì đau đớn nhưng vẫn không thể cử động được, hắn chỉ có thể đứng nhìn như có vật gì đó bằng gỗ từ từ leo lên mắt cá chân và lan lên mặt hắn chỉ trong vài giây.
Trong vài giây cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời hắn, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy thứ trước mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc với hắn, bề ngoài bằng gỗ cư nhiên nổi lên một tầng sáng bóng nhu hòa, giống như đột nhiên sinh ra một làn da mềm mại của con người.
Cốc Triệu Đông chết, thân thể hắn ngã xuống đất, vỡ vụn thành từng khối gỗ.
Ánh mắt hắn còn trợn tròn, bên trong tràn đầy sợ hãi cùng nghi hoặc, đến chết cũng không biết mình mất đi tính mạng như thế nào.
Sau đó con rối đến trước Cốc Bá Tây: "Ngươi nghĩ gì về ta?"
Đôi mắt già nua và đục ngầu của Cốc Bá Tây hơi híp lại, ông ta nhìn thấy người đã chết đứng ở trước mặt: "A Tinh à, là tôi có lỗi với anh.
Nhưng anh đã lớn tuổi, lại già yếu, còn thường xuyên đối xử với tôi rất tệ, những thứ này tôi đều có thể chịu đựng được.
Nhưng anh không nên lúc nào cũng nói trước mặt tôi rằng tài sản của tôi là do bố anh tài trợ.
Tôi vốn là con rể của anh, thậm chí còn muốn tôi lập di chúc, để đem toàn bộ di sản lưu lại cho con trai anh.
Anh nói như vậy không phải là nguyền rủa tôi chết sớm sao?"
Ông thở dài: "Nhưng anh đã ra đi trước cả tôi.
Thành thật mà nói, cái chết của vợ và con trai anh thực sự chỉ là một tai nạn.
Tôi chỉ muốn cảnh báo một chút, nhưng ai biết được phanh xe đột nhiên bị hỏng? Tôi chỉ muốn nói, đây là số phận!"
Con rối im lặng nghe xong: "Cốc Bá Tây, ngươi chiếm đoạt tài sản của bố, mẹ vợ.
Sau đó lại hạ độc bọn họ, ngươi có nhận tội không? Giúp đỡ người khác giết vợ con mình, bao che hung thủ thật, ngươi có nhận tội không?"
"Vâng, tôi có tội." Cốc Bá Tây nói thẳng, "Nhưng người không vì bản thân mà giết cả thế giới, tôi bất quá chỉ là làm theo ham muốn của mình mà thôi.
"
Vừa dứt lời, cổ họng ông ta liền cồn cào, cảm giác nóng ra chạy khắp cơ thể, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đen.
Trong mười phút bị nhiễm độc cho đến khi ông ta qua đời, nỗi đau đớn đến nỗi ông không thể khóc, còn mong con rối cho ông ta ra đi thanh thản.
Nhưng cũng giống như ông đã làm với bố mẹ vợ, con rối đã chọn đứng yên cho đến khi ông ta chết trong đau đớn.
Lần này, đôi mắt con rối bỗng linh hoạt.
Sau đó liền đến phiên Hà Chính Vĩ.
Hắn chứng kiến cái chết của Cốc Triệu Đông và Cốc Bá Tây.
Biết người tiếp theo là mình, nội tâm hắn trở nên sợ hãi bất an, quần áo đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhưng bất ngờ, con rối đi thẳng qua trước mặt hắn, như thể không nhìn thấy hắn ta, và không tiến hành 'phán xét'.
"......"
Hà Chính Vĩ đầu tiên là không dám tin, sau đó liền mừng như điên —— hắn đây là thoát khỏi một kiếp sao?
Sau đó hắn liền nhìn thấy Hà Vân bên cạnh đứng lên, ý cười trong suốt đi tới đứng trước mặt hắn: "Xin lỗi, người phụ trách phán xét ngươi —— là ta nha."
......
"Diệp Sắc." Con rối đứng trước mặt cô, vén tấm màn che, lộ ra một khuôn mặt giống hệt cô.
Diệp Sắc lạnh lùng nhìn nó: "Là Lý Căn Sinh bảo cô tới sao? "
Cô hừ lạnh một tiếng: "Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến, người đàn ông đó sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Cũng chỉ có hắn sẽ làm ra những thứ kỳ quái này.
Tôi không muốn nói chuyện với cô, để Lý Căn Sinh ra đây."
Con rối cũng lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên lộ ra một nụ cười đùa cợt: "Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ dễ nói chuyện như trước đây? Chỉ cần ngươi khóc một vài tiếng, nói một vài lời xin lỗi liền sẽ tha thứ cho ngươi? Mơ thì cũng đừng mơ đẹp vậy chứ?".
"Tôi nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến cô?" Diệp Sắc bị con chọc thủng tính toán trong lòng, không khỏi có chút tức giận.
"Dù như thế nào thì đây cũng là chuyện giữa tôi và anh ta! Không có gì để làm với một khúc gỗ xấu xí là cô cả!"
"Vậy thật đúng là ngượng ngùng a, khúc gỗ xấu xí này của ta, hôm nay sẽ thay thế ngươi." Con rối không hề tức giận, ngược lại cười vui vẻ hơn.
Diệp Sắc không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng hô: "Lý Căn Sinh, ngươi là một tên hèn nhát, khốn kiếp vô dụng! Đừng giả vờ không có ở đây, mau ra ngoài và nói rõ ràng! Thay thế tôi có nghĩa là gì?!"
Cô nhìn con rối giống cô như đúc, nhưng so với cô càng tinh xảo hơn, gương mặt trẻ tuổi hơn, từng đợt khủng hoảng dần tràn ngập trong lòng.
Cô vẫn biết mình ở trong lòng Lý Căn Sinh là đặc biệt, vô luận mình làm sai cái gì hắn đều sẽ bao dung tha thứ, cho nên cô càng lúc càng không sợ hãi, ỷ vào phần bao dung này làm càn.
Nhưng nếu như mình không còn độc nhất vô nhị, phần bao dung này còn có thể tồn tại sao?
Thật ra hồi tưởng lại, cô cũng thật lòng yêu hắn, cũng từng hứa hẹn ở bên nhau đến bạc đầu.
Nhưng sau đó phản bội, suy cho cùng cũng không phải lỗi của cô! Muốn trách thì trách người đàn ông này quá vô dụng!
Cô bất lực nhìn những người bạn còn không bằng mình về ngoại hình hay kiến thức nhưng vẫn tìm được những người chồng có gia cảnh khá giả, cơm áo không lo.
Nhưng cô lại lấy một anh thợ mộc, sống một cuộc sống nghèo khó, lo mưu sinh và bị chê cười bởi những người kém hơn cô trước đây!
"Câm miệng!" Con rối tiến lên, hung hăng nhéo cổ cô, "Ai cho phép cô mắng người như vậy!
Tay của con rối quá mạnh khiến Diệp Sắc cảm thấy cổ họng mình bị mắc kẹt nghiêm trọng, cô dần dần hụt hơi, không kìm được mà vươn tay về phía người thanh niên bên cạnh khó khăn phun ra một chữ: "Cứu..."
Đột nhiên nhận được lời cầu cứu, Hạ Nặc còn có chút sững sờ: "Đây không phải là một phần của vở kịch sao?"
Nhưng nhìn người phụ nữ bên cạnh dường như đang bị bóp cổ đến chết, đây không phải là đang làm thật sao?
Cậu vừa muốn đưa tay ra, nhưng do dự một lúc, quay đầu lại hỏi Khám Thâm, "Tôi có nên cứu cô ấy không?"
Nếu chuyện này xảy ra ở thế giới thực, cậu chắc chắn sẽ lao vào cứu người không chút do dự.
Nhưng trong thế giới game thì cậu không thể làm được, bởi vì không biết hậu quả sẽ như thế nào và liệu nó có mang lại rắc rối cho Khám Thâm hay không.
Và nếu người phụ nữ này là Sắc Vi trong vở opera, thì cô ấy không vô tội chút nào.
"Đừng lo lắng cho cô ấy.
Đây là nhân quả giữa bọn họ, chúng ta không thể xen vào." Khám Thâm sờ sờ đầu cậu nói.
"Ồ." Hạ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Vì anh Khám Thâm đã nói như vậy nên cậu xem như mình không thấy gì.
Người thanh niên này vậy mà thấy chết không cứu khiến cô không khỏi đau lòng cùng oán hận.
Cô vùng vẫy khó khăn, cào vào con rối, cố gắng đẩy nó ra.
Sức lực của cô không gây chút tổn hại đối với con rối, nó chế nhạo cô và từ từ siết chặt các ngón tay.
Việc thiếu dưỡng khí khiến mắt Diệp Sắc trở nên tối đi.
Trong lòng cô tuyệt vọng hét lên: Tôi không muốn chết! Có nhiều tội nhân hơn tôi trên thế giới! Tại sao tôi lại là người phải chết!
Trong tuyệt vọng, cô thậm chí còn bắt đầu hận Lý Căn Sinh, tại sao anh ta lại muốn cưới cô; hận Cốc Triệu Đông, hận anh ta đã quyến rũ cô; ghét con rối trước mặt cô, ghét nó vì đã lấy đi mạng sống của cô; hận người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, hận anh ta nhìn thấy cô sắp chết mà không thèm cứu--!!!
Khi vùng vẫy, cô dường như đã xuyên thủng một thứ gì đó và nắm lấy được một khối ấm áp và tròn trịa.
Ngón tay trên cổ cô cũng đột nhiên buông lỏng, hai thân ảnh đồng thời ngã xuống đất.
"Ấy? Họ xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Nặc kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy cảnh này.
"Đừng nhúc nhích, ta đi xem một chút." Khám Thâm đứng dậy đi về phía Diệp Sắc trên mặt đất.
Hắn vươn tay kiểm tra hơi thở của cô, lúc sau kết luận cô đã chết.
Nhìn sang con rối đang nằm, hắn lại cảm thấy một luồng gió thổi xung quanh mình, và sau đó nghe thấy tiếng hét của Hạ Nặc.
—— Con rối vốn đang nằm dưới đất bỗng bò lên, đột nhiên lao thẳng về phía Hạ Nặc khiến cậu bị ngã từ trên ghế xuống đất, thân thể va chạm với mặt đất phát ra âm thanh chói tai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...