Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn


〈Bản tin ngắn: Để đối phó với thảm họa trăn rắn ở khu vực Nasuru, Nữ hoàng bệ hạ đã quyết định cử năm người dũng cảm đi giải quyết vấn nạn.

Năm vị dũng sĩ lần lượt là: Thợ săn quái vật Royne, Ma pháp sư Tuyết Lê, Mục sư Ánh sáng Trường An, Kỵ sĩ Karl và Kỵ sĩ Khuê Khắc〉
Chuyến tàu cao tốc chạy trên vùng hoang dã, ánh nắng buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể thấy những hạt bụi mịn bay bay trong tia sáng.
Vì nơi đến quá xa xôi nên trên tàu cũng không có bao nhiêu người, một vài hành khách ngồi trên ghế nhàm chán lật lật tờ báo trên tay.
"Nasuru?" Đọc xong, vị khách ban đầu đang buồn ngủ cũng phất lại tinh thần.
Ông ngẩng đầu lên, chia sẻ tin tức với cháu trai của mình.
Khu vực Nasuru ban đầu chỉ là một khu rừng hoang vắng, nằm ở cuối vùng hoang dã, dân cư thưa thớt.

Một vùng đất rộng lớn như vậy mà dân số thường trú chưa đến ba trăm người.
Tuy nhiên chỉ năm năm trước ở khu vực Nasuru đột nhiên khai thác ra quặng ma pháp quý hiếm, tình cảnh của nó trở nên khác hoàn toàn.
"Arrow, con đang nhìn cái gì vậy?" Vị khách nhìn đứa cháu trai mình đang xuất thần, ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của nó liền thấy một thiếu niên đang ngủ ngon dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên ngồi gần cửa sổ xe, dựa vào tay vịn của ghế đầu gục xuống, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu làm làn da trắng nõn gần như trong suốt, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ bé trên mặt cậu.
Nhìn lại dung mạo thiếu niên một cái, ông bỗng nhiên có thể hiểu được vì sao Arrow lại nhìn đến xuất thần, dù sao thì ai cũng có một niềm yêu thích với cái đẹp.

Thiếu niên lớn lên xinh đẹp như vậy, hấp dẫn được mấy tên thanh niên như cháu trai ông cũng không phải chuyện kỳ lạ.
"Hoàn hồn." Ông gõ gõ cái bàn trước mặt, nở nụ cười nhìn Arrow đang sửng sốt: "Thế nào? Thích người ta à?"
"Ông, ông đang nói cái gì vậy?" Arrow đỏ mặt phản bác, lại không tự giác hạ thấp thanh âm, "Con chỉ là thấy tư thế ngủ của cậu ta quá tệ..."
Nhưng tư thế ngủ thế kia cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của thiếu niên, cậu chìm vào giấc ngủ thật sâu, hai má đè lên mặt ghế thô ráp in ra một vết đỏ mờ mờ.
Tư thế tệ như vậy nhưng lại ngủ rất ngon, vị khách nhìn lồng ngực phập phồng đều đặn của cậu không khỏi tấm tắc cảm khái.
Nhưng điều đó không ngăn cản việc ông cười cháu trai của mình: "Được rồi, ta còn không hiểu con ư? Từ nhỏ đến lớn, có khi nào con quan tâm đến một người lạ?"
Sau khi nói Arrow á khẩu ông khép lại tờ báo, dùng một loại tư thế người từng trải nói: "Cũng không cần ngại, thích thì theo đuổi thôi.

Có thể đi cùng một chuyến tàu, ngồi trong cùng một toa, không phải xem như có duyên sao?"
Ông và cháu trai đi đến một ngôi làng có tên được đặt theo tên ông để thăm họ hàng.


Chuyến tàu đi Nasuru ba ngày mới có một chiếc, hành khách lại ít như vậy, có thể gặp nhau ở chỗ này không phải duyên phận thì là cái gì?
Arrow: "..."
May mắn thay, đài phát thanh của tàu vang lên: "Hành khách thân mến, tàu đã đến nhà ga.

Xin vui lòng lấy hành lý của bạn và sẵn sàng xuống tàu."
Loa phát thông báo ba lần nhưng thiếu niên không hề phản ứng, vẫn ngủ ngon lành.

Đến khi tàu phát ra tiếng còi dài báo hiệu đã tiến vào ga, cậu vẫn không có dấu hiệu sẽ thức.
Lần này Arrow ngồi không yên, hắn né tránh ánh mắt trêu chọc của ông mà bước tới gần thiếu niên.

Đến gần, nhìn dung mạo thiếu niên càng lúc càng tinh xảo, lông mi thật dài giống như quạt nhỏ gấp lại phủ xuống một mảnh bóng tối.
Arrow bất giác nín thở.
"Cái kia..." Hắn vươn tay nhưng dừng ở giữa không trung, nhìn bả vai mỏng manh của thiếu niên do dự nửa ngày rốt cuộc vẫn không đặt lên, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tỉnh lại, tàu đã đến ga."
Đương nhiên thanh âm này so với tiếng muỗi vỗ cánh không lớn hơn bao nhiêu, không đánh thức được thiếu niên.
Ông của hắn hết lần này tới lần khác nhìn thấy hắn một bộ dáng thật cẩn thận do dự không tiến lên, ở sau lưng hắn phát ra một tiếng cười nhạo.
Arrow tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông một cái.

Bất quá hắn cũng phát giác nếu cứ tiếp tục như vậy thiếu niên cũng sẽ không tỉnh.
Hắn bình tĩnh lại, lần nữa vươn tay ra.
"Graaa————" Đột nhiên có tiếng chim kêu lớn khiến Arrow hoảng sợ.
Một con quạ lông vũ ánh đen đứng trên lưng ghế cao, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm hắn ta.
Con quạ từ đâu ra vậy?
Cửa toa được đóng lại, cửa sổ cũng không mở, hắn cũng không nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, con quạ này xuất hiện như thế nào? Nó ở đây ngay từ đầu?
Nhưng Arrow cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nhớ rõ mình đã không hề nhìn thấy con quạ nào trên lưng ghế.


Nó lặng yên quỷ dị không một tiếng động xuất hiện trước mắt hắn, nếu như không phải nó phát ra tiếng kêu thì chỉ sợ hắn cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của con quạ, Arrow nhịn không được rùng mình một cái.
"Hả..."
Hạ Nặc dụi mắt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng ở trước mặt cậu, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi.

Bạn‎ đang‎ đọc‎ t????????yện‎ tại‎ ﹙‎ ????????????m????????????ye‎ n.vn‎ ﹚
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cậu không thể không mở to đôi mắt của mình và nhìn lại: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Có tai nạn tàu hỏa? Toa tàu bốc cháy à? Hay gặp cướp?
Vừa dứt lời bả vai cậu chùn xuống, con quạ đen kia thu lại cánh đậu vào trên vai cậu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Arrow rỉa lông.
"......!Không có gì." Arrow bị nghẹn nửa ngày sau mới mở miệng: "Tôi chỉ muốn nói rằng tàu đã đến ga."
"Đây là thú cưng của cậu à?" Hắn vẻ mặt phức tạp hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Nặc sờ sờ lông vũ trơn bóng mà nó vừa chải chuốt, thuận tiện nói cảm ơn.

"Với lại cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Con quạ này chính là đạo cụ cấp S "Mắt quạ đen" mà cậu có được từ thế giới trước - Trang viên quạ đen.

Số lần sử dụng không giới hạn, sau khi phát động đạo cụ, một con quạ đen đột nhiên xuất hiện làm bạn bên cạnh cậu.
Các công năng của nó được nêu rõ trên bảng điều khiển:
Cảnh báo: Trong phạm vi 50 mét quanh BOSS có 50% cơ hội cảnh báo.
Tìm kiếm: Trong phạm vi 50 mét quanh đạo cụ có 50% cơ hội nhắc nhở và hiển thị vị trí.
Lưu trữ: Có một mét khối không gian để lưu trữ các đạo cụ / manh mối quan trọng.
Tấn công: Theo lệnh của chủ sở hữu để phát động một cuộc tấn công, tăng thêm thiệt hại cho linh thể.

Bảo vệ: Có 50% cơ hội bảo vệ chủ sở hữu khi họ bị tấn công.
Các tính năng còn lại vui lòng tự khám phá.
Sau khi xem xong, Hạ Nặc chỉ có thể cảm khái, không hổ là đạo cụ cấp S, cũng quá lợi hại rồi?
Nói đến cũng kỳ lạ, nếu lúc trước Hạ Nặc nhìn thấy một con quạ đen lớn như vậy, nếu chưa nói đến sợ hãi thì cũng là không dám tới gần.

Nhưng mà bây giờ không cần biết có phải là đạo cụ hay không, Hạ Nặc không chỉ không sợ hãi mà còn cảm thấy rất yêu thích nó.
Quạ đen thân mật cọ cọ ngón tay cậu, một chút cũng không nhận ra bộ dáng lãnh khốc vừa nãy khi nó nhìn Arrow.
Arrow nhìn một người một chim tương tác, khó chịu trả lời: "Không cần cảm ơn."
Bộ dáng không chịu thua kém này, ông của hắn nhìn không nổi nữa.
Rein đứng dậy từ chỗ ngồi, ho một tiếng: "Cháu cũng sẽ đến làng Nasuru? Nếu vậy thì chúng ta cùng đường rồi.

Cháu có hành lý không? Nó ở đâu? Cứ để cháu trai ông lấy cho.

Nhân tiện ông nên gọi cháu là gì?"
"Dạ gọi Trường An là được rồi." Hạ Nặc có chút chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của ông.

"Nếu là hành lý cháu có thể tự lấy, sẽ không phiền hai người."
Trường An? Tại sao cái tên này nghe có vẻ quen?
Rein còn chưa kịp phản ứng đã dùng ánh mắt ý bảo Arrow: Cơ hội đó, còn không mau bắt lấy?
Chờ đã, Trường An?
Ông nhớ tới tin tức vừa mới nhìn thấy, nhịn không được nói: "Mạo muội hỏi một chút, cháu có phải chính là Mục sư Ánh sáng trên tin tức này hay không?"
Ông đem tờ báo kia bày ra trước mặt thiếu niên, Hạ Nặc chỉ nhìn thoáng qua liền gật đầu thừa nhận: "Đúng là cháu, làm sao vậy ạ?"
Nói xong cậu liền từ bên chân mình cầm lấy cây pháp trượng khảm nạm rất nhiều bảo thạch hoa lệ, trọng lượng kinh người.
Nhìn thấy cây pháp trượng kia, Rain lúc này mới chân chính tin tưởng lời nói của cậu.
Biết làm sao được? Ông cũng không phải là hoài nghi thiếu niên đang nói dối, chủ yếu là do thiếu niên khác xa với hình tượng một người đàn ông dũng cảm được nữ hoàng giao trọng trách trong trí tưởng tượng của ông.
Tuy rằng thế tục công nhận không nên yêu cầu quá lớn đối với thể chất của mục sư Ánh sáng nhưng thiếu niên...!Thoạt nhìn cũng có vẻ quá yếu đi?
Hạ Nặc hoàn toàn không biết mình đang bị chê bai, cậu cầm lấy pháp trượng chống trên mặt đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Kỳ thật ngay từ đầu nhìn thấy cây pháp trượng này nội tâm cậu đã gào thét từ chối.
Khi biết thân phận của mình trong trò chơi là mục sư Ánh sáng, Hạ Nặc không có cảm xúc gì quá lớn vì chỉ là một nhân vật mà thôi.

Cậu cảm thấy không có gì là không ổn cho đến khi nhìn thấy cây pháp trượng được cho là trang bị tiêu chuẩn của các mục sư - cây pháp trượng với vẻ ngoài kỳ quặc, cậu mới cảm giác được đại sự không ổn.
Sao mà cầm nổi nó đây? Hạ Nặc rất tự biết.
May mắn sau khi cầm lên tay cậu mới phát hiện, không biết có phải là do đặc trưng của nhân vật hay không mà cậu dễ dàng cầm lên được cây pháp trượng thoạt nhìn vô cùng nặng nề này.

Còn có thể thi triển ra pháp thuật phức tạp.
Nếu như trong thế giới thực mình cũng có sức lực lớn như vậy thì tốt rồi, Hạ Nặc nhéo nhéo cánh tay gầy gò của mình.
"Hành khách toa D003, tàu đến rồi, mời xuống."
Họ trì hoãn ở đây quá lâu đến nỗi người soát vé không thể chịu nổi vội vã chạy đến.
"...Đi thôi." Rein nói.
Ông có chút tiếc nuối liếc nhìn đứa cháu trai đang buồn bã của mình, trong lòng không khỏi than thở: thằng bé là mục sư, hiện tại Arrow đã không còn cơ hội.
Cả ba xuống tàu, Rein rất thông thuộc đường xá, có ông dẫn đường nên họ đã nhanh chóng đến được ngôi làng.

Nhìn thấy một khu đất rộng nhưng nhà cửa lại thưa thớt.
Với tư cách là người hùng được Nữ hoàng cử đến, Nasuru đã sắp xếp nhân sự cụ thể để đón Trường An tại cửa.
Rain nói lời tạm biệt với Hạ Nặc tại đây và dẫn theo Arrow - người đang mất hồn, rời đi.
Hạ Nặc được chào đón bởi một thanh niên da ngăm đen với nụ cười rạng rỡ, anh ta mỉm cười và nói với Trường An: "Lãnh chúa thân mến, chào mừng đến với Nasuru.

Những dũng sĩ khác đã đến trước.

Hãy để tôi đưa cậu đến gặp bọn họ."
Hạ Nặc gật đầu, anh ta dẫn Hạ Nặc đi tới một tòa nhà cao tầng trong thôn.
Đi không bao lâu, Hạ Nặc nhìn thấy một đứa trẻ đang từ xa đi về phía bọn họ.

Cậu bé dường như đang đuổi theo thứ gì đó, trong khi chạy cậu bé đã liên tục ném đá và lẩm bẩm những từ mà Hạ Nặc không thể hiểu được.
Khi cậu bé đến gần hơn, Hạ Nặc cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà cậu bé đang đuổi theo.
Đó là một con rắn nhỏ màu trắng như tuyết, dài không quá hai gang tay.

Vì bị đứa trẻ đuổi theo mà hoảng sợ bò về phía Hạ Nặc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận