Anh tập tễnh trong thang máy, bóng lưng lộ ra mấy phần chật vật, Chu Lý tỏ vẻ không đành lòng, mặc dù không rõ anh làm sao đột nhiên lại tức giận, nhưng vẫn vội vàng tiến lên một lần nữa đỡ lấy.
"Ai, cậu đừng ra vẻ mạnh mẽ nữa, lỡ đâu ngã ra đấy mất thể diện lắm."
Cô thực tình khuyên nhủ, ai ngờ Trần Nghiễn Hiển giống như tức giận hơn, hung hăng trừng mắt, nhưng lại bị Chu Lý giữ người lại, trông giống như hổ giấy đang giương nanh múa vuốt.
Chu Lý một bên vịn anh đi xuống dưới, một bên dùng điệu bộ của thầy Lý tận tình dạy dỗ khuyên bảo, "Cậu nhìn cậu xem, tính tình vẫn kém như vậy, chờ sau này ra xã hội phải làm sao bây giờ.
.
."
Trần Nghiễn Hiển đang tức giận tột cùng bỗng tỉnh táo lại, hờ hững.
"Cậu yên tâm, về sau năng lực sinh tồn trong xã hội của tớ so với cậu chỉ hơn chứ không kém."
Chu Lý cảm thấy ngực mình đau xót, "Nói chuyện thì nói chuyện, làm sao còn công kích tớ!"
"Cậu im miệng cho tớ!"
Xấu tính!
Chu Lý ở trong lòng oán hận mắng, nhưng tay vẫn hoàn thành trách nhiệm dìu anh xuống lầu, hết sức cẩn thận.
Cô không khỏi rơi lệ vì sự lương thiện của mình.
Đây là thực sự là tình bạn cảm động trời đất!
Lúc Trần Nghiễn Hiển về đến nhà, bên trong vẫn giống bình thường không có một ai, vách tường toát ra sự lạnh lẽo, trống trải yên ắng, trông không giống như là có người ở.
Chuyện chân anh bị thương mặc dù đã qua ba ngày nhưng không ai phát hiện ra.
Trong tủ lạnh chỉ còn một thanh mì sợi cùng mấy quả trứng gà, Trần Nghiễn Hiển hai ngày này không có cách đi siêu thị mua đồ, đồ trong tủ nhìn bằng mắt thường có thể thấy được sắp bị hỏng hết.
Tạ Linh và Trần Tông Cửu sớm đã coi công ty như nhà, ba ngày không về là chuyện thường.
Anh vịn cửa tủ lạnh thật lâu nhìn chăm chú bên trong, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cơm hộp.
Quán ăn ở xung quanh anh cơ bản đều nếm qua rồi, Trần Nghiễn Hiển trở nên chán nản, vào lúc đang chuẩn bị gọi đại một phần cơm để giải quyết, thân điện thoại rung nhẹ, tên Chu Lý hiện lên đầu.
"Trần Nghiễn Hiển, trong nhà cậu có ai không?"
"Không có." Anh cúi thấp đầu nhìn điện thoại, lông mi dài khẽ động.
"Vậy cậu ăn cái gì thế?"
"Gọi thức ăn ngoài."
"Mẹ tớ hôm nay làm nhiều đồ ăn lắm, tớ gói một phần mang tới cho cậu nha?" Bên kia rất nhanh gửi hình ảnh tới.
Khăn trải bàn hoa nhí quen thuộc, phía trên bày biện bốn món mặn một món canh, chân gà, súp lơ xanh biếc, hành chiên trứng gà, dưới đèn hiện ra ánh sáng ấm áp.
Ánh mắt anh ngừng ở phía trên.
"Nửa giờ nữa gặp dưới lầu nhà cậu!"
Trần Nghiễn Hiển hồi lâu không đáp, Chu Lý xem như anh ngầm đồng ý, trực tiếp gửi tới một câu như vậy.
Một lát sau, anh gửi qua.
"Ừ."
Trả lời tin nhắn xong, người đứng lặng nãy giờ kia cuối cùng cũng động đậy, Trần Nghiễn Hiển bước chân có chút bất ổn, mang theo cặp sách về phòng, cầm tài liệu ôn tập ra.
Làm bài một lát lại nhịn không được nhìn điện thoại, không biết đến lần thứ mấy, dưới lầu cuối cùng cũng truyền đến la quen thuộc.
Giọng thiếu nữ trong trẻo, dù là xuyên qua cửa sổ vẫn hết sức rõ ràng.
Anh đặt bút xuống, đi đến bên cửa sổ, tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt cười xán lạn kia dưới bóng đêm, Chu Lý hướng anh dùng sức phất phất tay, sau đó chỉ hướng cửa chống trộm tầng một.
Chỉ trong chốc lát, hành lang vang lên tiếng bước chân, Trần Nghiễn Hiển không nhanh không chậm đi tới cửa trước, dùng sức vặn tay cửa một cái.
Chu Lý lanh lẹ giống như con cá, đem hộp giữ nhiệt trong tay phóng tới bàn ăn, theo thói quen kéo ra cái ghế.
"Nhanh nhanh nhanh, tớ phóng xe đạp tới nên còn nóng hổi đấy."
Trần Nghiễn Hiển ở tại chỗ hai giây mới chậm rãi đi tới.
Chu Lý sớm đã đem thức ăn lấy ra, đặt lên trên bàn.
Mấy món đồ ăn thường ngày đơn giản đầy ở trong hộp, mang theo khí ấm tản ra, trong khoảnh khắc căn phòng giống như có hơi ấm.
Anh ngồi dựa vào ghế, cúi thấp đầu mặt mày có chút mệt mỏi, duỗi ngón tay cọ mũi.
"Lúc cậu tới trên đường có nhiều xe không? Với trình độ đi xe này của cậu mà dì cũng yên tâm để cậu đi?"
Chu Lý có cảm giác mình không được công nhận, thật ra lúc vừa mới bắt đầu đi xe có liên tiếp xảy ra chuyện, về sau chiếc xe đạp màu hồng kia bị lấy đi, bố mẹ cũng không cho cô đạp xe nữa.
Nhưng...
"Đó cũng là chuyện từ khi nào rồi." Chu Lý im lặng.
"Hai năm nay trình độ của tớ bỗng nhiên tăng lên —— "
" Bỗng nhiên tăng lên?" Anh ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, hỏi lại.
Chu Lý chột dạ, ấp a ấp úng, "Tăng đến.
.
.
Trên đoạn đường ngắn vẫn thể hiện được trình độ." Cô nói xong, còn gật đầu một cái để bày tỏ khẳng định, "Ừm!"
Trần Nghiễn Hiển: "..."
Phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng va chạm đũa bát phát ra giòn vang.
Trần Nghiễn Hiển cúi đầu ăn, động tác rất yên tĩnh, Chu Lý ngồi đối diện anh hai tay chống cằm, tròng mắt không kiềm chế được, đánh giá bốn phía.
"Mấy ngày nay bố mẹ cậu chưa về à?"
"Ừ." Anh chăm chú gắp đồ ăn, thuận miệng đáp.
"Vậy cậu.
.
." Chu Lý muốn nói gì đó, ánh mắt vô định rơi xuống chân anh ở bên cạnh, lại nuốt lời định nói trở về, trở nên buồn rầu, thở dài một hơi.
"Ăn nhiều một chút." Cô vỗ vỗ đầu anh, sắc mặt trìu mến, giống như là đang nhìn chó con bị vứt bỏ dưới lầu nhà mình.
Trần Nghiễn Hiển biết não cô lại bắt đầu nghĩ chút linh tinh, lấy tay đẩy cô ra, không kiên nhẫn.
"Đừng dùng dáng vẻ này nhìn tớ."
Nói xong, anh lại dùng điệu bộ như thường.
"Phòng bếp còn lê, cậu đi rửa hai quả đi."
"A, tuân lệnh!" Chu Lý thích ăn lê nhất, nghe vậy liền hấp tấp đứng dậy chạy vào phòng bếp , Trần Nghiễn Hiển nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sắc trời từ xanh đậm trở nên đen như mực, hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa sổ bắt đầu sáng lên ánh đèn.
Trần Nghiễn Hiển ăn xong, mang hộp cơm rửa sạch sẽ rồi đưa cho Chu Lý.
Anh không nói lời gì đưa cô đến dưới lầu, Chu Lý đẩy xe đạp của mình ra, đem túi đựng hộp cơm đặt ở trước rổ xe, giơ tay tạm biệt.
"Vậy tớ đi trước nha."
"Trên đường đi chậm một chút, chú ý lúc đông xe." Trần Nghiễn Hiển nhíu nhẹ mày, không yên tâm dặn dò.
Chu Lý liên tục gật đầu.
"Biết biết."
Cô đem xe đẩy lên phía trước, lúc đang muốn đạp lên, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn.
Dưới đèn đường mờ nhạt, nam sinh lẻ loi một mình đứng ở nơi đó, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ lắm, phía sau là một đóng xe lộn xộn, nhà dân mỗi một tầng đều lóe lên cửa sổ, tràn đầy ý vị.
Chu Lý nhớ tới lúc mới vào phòng, cảm giác yên tĩnh cô độc, không có bất kỳ giống như có người.
Cô thở dài trong lòng, một lần nữa cất xe đi lên trước, vào lúc Trần Nghiễn Hiển sững sờ, nghiêng người ôm lấy anh.
"Bạn bè tốt ôm yêu cậu một cái." Chu Lý thở dài, vỗ vỗ bả vai anh.
Trần Nghiễn Hiển đáy lòng dâng lên sự ấm áp không biết từ ra, ngón tay động đậy, vào lúc muốn nói gì đó, Chu Lý đã một mạch buông anh ra, tay nắm thành quyền hướng vào vai anh, giọng nghiêm túc.
"Cậu phải kiên cường, dũng cảm tích cực biết chưa!"
Sự ôn hòa theo động tác của cô lập tức biến mất không còn tăm hơi, Trần Nghiễn Hiển thu hồi nụ cười cùng lời nói, nghiêm mặt, giọng điệu cứng nhắc nghe không ra bất cứ xúc động gì, trực tiếp tiễn khách.
"Chu Lý, cậu có thể đi."
"..." Đến khi hình ảnh cô biến mất tại cuối đường, Trần Nghiễn Hiển mới quay người, có chút khó khăn nhấc chân lên lầu, một lần nữa trở căn phòng u uất, lúc trước rõ ràng đã ấm áp hơn mà.
Anh đưa tay đỡ trán bất giác cười.
Tự do, chân thành.
Ở phương diện tình cảm giống đồ đần nhưng có thể nhạy cảm phát hiện buồn vui của người khác.
Mâu thuẫn kì lạ.
Trong trí nhớ của Trần Nghiễn Hiển thời khắc anh cảm thấy ấm áp rất ít, vì số lượng không nhiều nên cũng khắc sâu ấn tượng, hóa ra đều liên quan tới Chu Lý.
Thí dụ như hôm nay, lại tỉ như sinh nhật mấy năm trước.
Trần Nghiễn Hiển đã từng chờ mong mẹ, nhưng đó là khi mười bốn tuổi, vào thời điểm mới có ước mơ..
Không có một ai trong phòng từ ban ngày đến đêm tối, đồng hồ còn một chút nữa là tới 0h, bố mẹ bận rộn hoàn toàn quên hôm nay là ngày vô cùng quan trọng với anh, bao nhiêu cuộc điện thoại đều là thư ký tiếp.
Vào mười giờ tiếng chuông vang lên, anh rốt cục không khống chế, hốc mắt đỏ lên rơi ra hai giọt nước mắt.
Cúi đầu đưa tay lau đi, máy riêng ở nhà vào thời khắc này vang lên, Trần Nghiễn Hiển giọng có chút khàn khàn, chỉ phát ra một chữ.
"Vâng."
"Trần Nghiễn Hiển, cậu khóc hả?" Đầu bên kia không dám tin, thanh âm trong trẻo ngây thơ.
Anh cảm thấy mất mặt, cắn răng dùng sức xoa mắt.
"Không!"
"À.
.
." Cô giống như tin, Trần Nghiễn Hiển thả lỏng, Chu Lý thật dễ lừa gạt.
"Hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ ở trường học quên chúc cậu, sinh nhật vui vẻ, tuổi mới phải thật vui vẻ nha!"
"Ừ." Anh nhỏ giọng đáp, cảm xúc đã bình thường lại, nói không rõ có vui vẻ hay không, chỉ cảm thấy giờ khắc này đáy lòng bình tĩnh lạ kì, người mất khống chế rơi nước mắt giống như bị toàn thế giới vứt bỏ kia cùng anh hiện tại hoàn toàn cắt đứt như hai cá thể độc lập.
Anh thấp mắt nhìn chằm chằm màu đỏ thẫm trên bàn trà, ngón tay lướt qua.
"Không có việc gì nữa, tớ cúp nha."
"À.
.
." Vào lúc Trần Nghiễn Hiển muốn cúp máy, lại nghe được đối phương đột nhiên kêu lên: "Ai chờ chút —— "
"?" Động tác của anh dừng lại.
"Trần Nghiễn Hiển, cậu.
.
.
Ở nhà một mình sao?" Chu Lý ở đầu kia thăm dò.
Anh qua thật lâu mới chậm chạp trả lời "Ừ." một tiếng.
"Không có việc gì." Giây lát, cô cẩn thận nói.
Trần Nghiễn Hiển cúp điện thoại xong, đi vào phòng rửa tay, nhìn người trong gương có vẻ hơi chật vật đập vào mắt, anh không chịu nổi, mở vòi hoa sen.
Tắm rửa xong, thời gian lần nữa trôi qua rất nhanh, Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh đem quần áo bẩn để vào máy giặt, bắt đầu mang sách giáo khoa ngày mai ra ôn tập.
Đêm rất yên tĩnh, gió mát thổi vào cửa sổ, trước bàn học là một chiếc đèn chiếu sáng, mặt mũi của anh bị sương mù đêm khuya rét lạnh ăn mòn, chiếu rọi nhưng không có chút ấm áp.
Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên.
Bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, Trần Nghiễn Hiển hơi kinh ngạc mở cửa, bên ngoài là ánh nến ấm áp, Chu Lý bưng lấy bánh ngọt, khuôn mặt tươi cười được chiếu sáng.
Lúc cô hát bài sinh nhật giọng điệu mềm mại đáng yêu, giống như là trong sách vẽ thiên sứ trên đỉnh đầu có chiếc vòng nhỏ cùng đôi cánh, quơ que pháo sáng quay xung quanh anh hát ca.
Có thể là tối nay quá mức nhạy cảm, Trần Nghiễn Hiển rõ ràng cảm thấy cái thí dụ này già mồm cực kỳ(?), uổng công suy nghĩ lại, nhưng lại tìm không ra ngôn ngữ thích hợp.
Giờ khắc này, cô là thiên sứ độc nhất vô nhị trong lòng anh.
Trần Nghiễn Hiển đứng ở phòng khách trống rỗng, đắm chìm trong kí ức của ngày xưa, trên mặt bất giác lộ ra ý cười, khóe miệng nâng lên đường cong hoàn mỹ, cho đến khi mặt mày hoàn toàn giãn ra.
Bóng đêm tĩnh mịch, trong không khí mùi đồ ăn vẫn còn thoang thoảng, sương mù cũng đã tan hết.
Vậy liền, tạm thời bắt lấy cô đi.
Từ từ dạy.
* Tác giả có lời muốn nói: Nghiễn ca không tức giận.
Nghiễn ca muốn chọc giận người khác. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...