Trong phòng khám ánh đèn sáng rực.
Một con bướm đêm màu vàng bay quanh ánh đèn màu trắng lạnh lẽo, đậu lại trên chụp đèn.
Gió đêm xuyên qua khe cửa kính, hơi lạnh dập tắt ngọn lửa nhỏ nơi đầu quả tim mỏng manh của Ôn Noãn.
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh của người đàn ông.
Cô nhỏ giọng hỏi
"Muốn thử cái gì cơ?"
Ôn Noãn gạt bỏ suy đoán vừa thoáng qua trong đầu.
Chắc chắn không như cô nghĩ, tốt hơn là nên hỏi rõ ràng.
Kết quả là khi cô vừa dứt lời, ánh mắt Giang Yến so với ban nảy càng trầm hơn.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú tiến lại gần cô hơn, môi mỏng mấp máy, vừa định nói gì đó.
Ôn Noãn đã trước một bước quay mặt đi, chém đinh chặt sắt nói:
"Không được..
tạm thời tôi không nghĩ sẽ yêu đương"
Rốt cuộc cô vẫn không thể nhịn được mà nghĩ đến suy đoán vừa rồi.
Dứt lời, Ôn Noãn nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới, trong lòng trào dâng một sự hối hận.
Nếu như cô đoán sai thì sao?
Nghĩ thử xem, nếu những gì Giang Yến nói không như suy đoán của cô thì làm thế nào bây giờ?
Nhịp tim Ôn Noãn đột nhiên đập rất nhanh.
Không biết do hồi hộp vì bản thân đã vội vàng hay vì nguyên do nào khác.
Cô cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại nhưng vô ích.
Giang Yến vẫn luôn chắm chú nhìn cô, ánh mắt lóe lên sự mất mát.
Trước khi hỏi, anh đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi thực sự bị từ chối, trái tim không nhịn được chùng xuống.
Tất nhiên, anh có thể hiểu được lý do Ôn Noãn từ chối.
Cô vừa kết thúc một đoạn tình cảm không hạnh phúc, lại gặp một tên đàn ông cặn bã.
Trong lòng cô có lẽ cảm thấy thất vọng với tất cả đàn ông trên thế giới này.
Nghiêm trọng hơn, có thể cô không còn tin tưởng trên thế giới này vẫn còn tồn tại tình yêu thật sự.
"Xin lỗi, anh Giang, tôi.." – Ôn Noãn muốn giải thích.
Nhưng Giang Yến đã ngắt lời cô.
Những đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh áp lên hai má bóng loáng của Ôn Noãn.
Động tác dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp, một luồng hơi nóng xua tan sự lạnh lẽo trên gương mặt nhỏ của cô gái.
Hai người đối mặt với nhau, mắt đối mắt.
Một đôi mắt sâu thẳm thâm trầm như cất chứa ngọn lửa nhỏ ẩn nấp dưới dòng sông băng, một con sóng lướt qua trong nháy mắt, lập tức như có nai con nhỏ chạy loạng đâm vào bức tường phía nam.
Ngay cả hơi thở bất giác cũng bị cuốn vào nhau.
Nếu đổi lại là một người khác đã bị Ôn Noãn đẩy ra từ lâu.
Nhưng nhìn người đàn ông đẹp như tranh vẽ trước mặt, hai mắt phản chiếu hình bóng của cô, Ôn Noãn dường như đã quên mất phản xạ của cơ thể.
Thật lâu sau đó cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ là sững sờ như một cái cọc gỗ ngây ngốc.
Thấy cô không giãy giụa, Giang Yến thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ anh chỉ là nhất thời kích động, vô thức duỗi tay ôm lấy mặt cô gái nhỏ.
Lúc bình tĩnh lại anh định buông tay nhưng không cưỡng lại được đôi mắt trong veo, sạch sẽ như một con nai của Ôn Noãn, trong lòng lại hoảng loạng.
Sau đó anh lại phát hiện Ôn Noãn cũng không có phản ứng thái quá nào.
Vì thế anh hít vào một hơi thật sâu, giải thích rõ ràng ý tứ lời nói với cô
"Tôi nói thử xem không phải là yêu đương"
Ôn Noãn: "..."
Quả nhiên, là cô đã hiểu lầm..
Phải làm sao bây giờ? Có nên tìm một cái lỗ để chui xuống không?
Cô vẫn chưa nghĩ thông suốt thì Giang Yến đã bồi thêm một câu
"Vừa rồi em nói tạm thời không nghĩ tới yêu đương"
"Vậy kết hôn thì sao?"
"..."
– Ôn Noãn đã không biết nên phản ứng thế nào.
Cảm giác như có một tiếng sấm nổ oành trong đầu, khói giăng mù mịt, toàn bộ trống rỗng.
Lòng bàn tay Giang Yến đang áp lên mặt cô đổ đầy mồ hôi.
Anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cô gái càng ngày càng cao dưới lòng bàn tay mình.
Sợ mồ hôi trên tay mình vấy bẩn mặt cô nên anh dời bàn tay ra xa.
Ôn Noãn cuối cùng cũng sống lại.
"Anh Giang, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm điều gì đó.."
"Tôi đối với anh không hề có ý gì khác"
Giang Yến ngồi thẳng người, cho chính mình và Ôn Noãn chút không gian để hô hấp.
Anh mặt không đổi sắc, vẫn vững vàng bình tĩnh như cũ.
"Tôi biết"
"Chúng ta có thể ký hợp đồng hôn nhân"
Ôn Noãn liên tục choáng váng, cô hoàn toàn không có khái niệm "hợp đồng hôn nhân".
Cô nghĩ loại chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết hoặc trên phim truyền hình.
"Vì..
vì sao?"
Ôn Noãn khẩn trương đến mức nói lắp, nét ửng hồng trên mặt không hề suy giảm, trên cái trán đầy dặn và sạch sẽ rịn một lớp mồ hôi mỏng.
"Vì sao lại chọn tôi?"
Hai tay Giang Yến đan vào nhau, chống khuỷu tay lên đầu gối.
Lần nữa anh nghiêng người đến gần cô hơn, nhưng lần này cái gì cũng không làm, chỉ là ấp ủ một lát sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn.
"Bởi vì chúng ta giống nhau, đều là những người cô đơn"
"Đúng lúc người lớn trong nhà thúc giục tôi kết hôn"
"Tôi cần một đối tượng kết hôn để đối phó với người nhà"
"Còn em.."
Giang Yến dừng một chút, ánh mắt lướt qua Ôn Noãn, lại chuyển đến phòng nghỉ số một cách đó không xa.
"Em cần một mái nhà"
Lý do nghe có vẻ rất chính đáng, là một phút trước Giang Yến đã nghĩ ra.
Anh không dám thổ lộ tâm tư của mình, sợ sẽ dọa đến Ôn Noãn khiến cô xa cách anh hơn.
Vì thế anh tận lực làm cô cảm thấy bọn họ kết hôn chỉ là một thỏa thuận để đạt được những gì họ muốn.
Bị nhìn thấu tâm tư cuối cùng Ôn Noãn cũng bừng tỉnh.
Bàn tay đang đặt trên gối âm thầm siết chặt, trong một khoảnh khắc, cô đã thật sự cân nhắc giữa ưu và nhược điểm.
Một mái nhà.
Đối với Ôn Noãn mà nói, không thể nghi ngờ đây đúng thật là một điều kiện khiến cô động tâm.
Hai mươi hai năm qua, cô tựa như một cánh bèo trôi vô định vẫn luôn tìm kiếm một bến đỗ cho bản thân mình.
Người có khả năng trở thành bến đổ của cô chính là Lục Tư Minh.
Nhưng hết thảy đều hóa thành bọt biển.
Giang Yến đã nói một câu rất đúng.
Cô là một người cô độc, mặc dù có mắt có tai nhưng cũng không nghe thấy, không nhìn thấy sự tươi đẹp của thế giới này.
Nhưng còn Giang Yến, anh ấy thì sao?
Ôn Noãn không thể không nghi ngờ, những suy nghĩ từ từ hiện rõ trong đôi mắt hạnh của cô.
Người đàn ông trong nháy mắt đã hiểu rõ, ôn tồn nói tiếp
"Lần trước chúng ta chạm mặt ở văn phòng của Giang Phàm, em còn nhớ không?"
"Thật ra tôi cũng đến đó tiếp thu trị liệu"
Ôn Noãn đã nhớ ra.
Cô còn nhớ rõ những điều mà trước đây Lục Tư Minh đã kể về Giang Yến.
"Tôi và Giang Phàm mồ côi cha mẹ từ rất sớm"
"Khi đó cậu ấy bảy tuổi, tôi mười hai tuổi"
Người đàn ông chậm rãi kể về quá khứ mà anh chưa bao giờ nhắc đến với người ngoài.
Đó là một đoạn quá khứ bi thương, ký ức nhuốm màu máu và bụi trần.
Trước đây, Giang Yến vẫn luôn đem đoạn ký ức kia cất vào một chiếc hộp và giấu nó vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể sống như một người bình thường.
Mặc dù lúc tỉnh táo anh có thể kiểm soát được bản thân không nhớ đến những hồi ức đó.
Nhưng trong giấc ngủ, những suy nghĩ đó không thể kiểm soát được.
Những chuyện trong quá khứ trở thành cơn ác mộng quấn lấy anh.
Mỗi lần gặp ác mộng anh đều phải tìm bác sĩ tâm lý.
Sau đó Giang Phàm trở thành bác sĩ tâm lý, về sau Giang Yến muốn tiếp nhận trị liệu thì đều đến chỗ anh ấy.
Không thể không nói, em trai của anh ấy nhìn bề ngoại thật sự không đáng tin cậy.
Nhưng trong công việc thì cư xử rất đúng mực, làm người khác thật sự yên tâm.
"Sau khi cha mẹ qua đời, ông nội phải quay lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình"
"Là con trai cả, tôi nghiễm nhiên trở thành người thừa kế thích hợp nhất trong lòng ông nội"
"Đáng tiếc là năm sau đó tôi lại xảy ra chuyện, bị thương ở chân"
"Ngay sau đó Giang Phàm lại bị trượt chân rơi xuống nước, may mắn là được phát hiện kịp thời nên vẫn sống sót"
Trong hai năm chân bị thương, Giang Yến như sống trong địa ngục.
Nhưng chuyện đó anh cũng không nói quá rõ ràng, bao gồm cả sự tra tấn mà anh ta phải chịu trong vụ bắt cóc.
Những điều đó thật sự quá tàn nhẫn và đen tối.
Anh chỉ nói sơ lược, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, anh không muốn những điều u ám đó ăn mòn đến Ôn Noãn.
Nhưng Ôn Noãn rất thông minh.
Cô vốn chính là người vẫn luôn sống ở địa ngục.
Chỉ một cái liếc mắt cô đã nhìn thấu sự đau xót ẩn sau nụ cười của Giang Yến.
Không đợi Giang Yến nói hết chuyển biến câu chuyện.
Cô gái đứng dậy ôm lấy anh, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ người đàn ông, cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Những ngón tay trắng nõn và mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn đen mượt của Giang Yến.
"Tất cả đều đã qua rồi!" – Ôn Noãn thì thầm.
Lời này là câu nói cửa miệng mà người khác hay an ủi cô.
Lúc nghe người khác nói, cô đều cảm thấy rất buồn cười.
Bởi vì họ chưa từng trải qua nên mới có thể nhẹ nhàng nói ra lời đó.
Nhưng hôm nay chính cô lại nói những lời này.
Hiện tại mới thật sự hiểu được suy nghĩ của người đã nói câu này.
Hóa ra là thật sự quan tâm.
Đều không phải gió thoảng mây bay, mà thiên ngôn vạn ngữ tất cả cô đọng trong một câu mà thôi.
Ôn Noãn cũng không xác định được tấm lòng muốn an ủi của cô có thể truyền tải rõ ràng tới Giang Yến hay không.
Coo chỉ ôm anh theo bản năng, tựa như hai người cô đơn ôm nhau sửi ấm.
Giang Yến cứng đờ ngồi xuống, liều mạng ngửa cổ ra sau, chỉ sợ bản thân vô tình chạm vào ngực cô gái.
Cô dựa vào quá gần.
Một lúc lâu sau, người đàn ông nhẹ nhàng kéo cô ra.
Gương mặt tuấn tú có chút phiếm hồng, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt ngượng ngùng
« Tôi không sao »
Vừa dứt lời, Giang Yến đưa tay lên đầu Ôn Noãn xoa nhẹ.
« Tôi nói những điều này với em, chỉ muốn cho em biết tôi cũng giống em »
« Chúng ta có thể sửi ấm cho nhau, từ từ vun đắp tình cảm »
Động tác của anh thật nhẹ nhàng, lòng bàn tay ấm áp.
Ôn Noãn thất thần một giây, cô không thể phủ nhận bản thân đã động tâm.
Nhưng cô cũng không phải một người nóng nảy.
Kết hôn là đại sự, nếu cô quyết định kết hôn với Giang Yến, cô phải lực chọn tiếp tục chung sống.
Hiện tại, mỗi ngày trôi qua đối với cô là một sự dày vò.
Thế giới của cô tối đen như mực, mức độ tiêu cực đã lên đến đỉnh điểm.
Cô vốn nghĩ cố gắng sống qua mấy ngày nữa sẽ giải phóng bản thân.
Nhưng Giang Yến đã xuất hiện và nói với cô, anh muốn cho cô một mái nhà.
Lời nói của anh giống như ánh sáng của đom đóm trong bóng tối, khiến Ôn Noãn trong tiềm thức muốn đuổi theo.
Rồi lại sợ hãi sau khi bản thân tiến tới phía trước thì ánh sáng lại vụt tắt, cho nên cô tìm mọi cách để bản thân do dự.
Đúng lúc suy nghĩ của Ôn Noãn đi vào ngõ cụt, người đàn ông nhẹ nhàng ấn cô ngồi trở lại ghế sô pha.
Giọng nói ấm áp chứa ý cười:
« Em có thể từ từ suy nghĩ, không cần cho tôi câu trả lời ngay bây giờ »
Dứt lời, vì muốn dời đi sự chú ý của Ôn Noãn, người đàn ông chạm nhẹ ngón trỏ vào hộp nhựa chứa cơm chiên bên trong, khẽ nhíu mày.
« Cơm nguội rồi! »
« Tôi đưa em đi ăn món khác! »
Ôn Noãn xua tay: « Không cần, tôi gần như đã no rồi »
« Hơn nữa cơm này vẫn còn ấm, có thể ăn được »
Cô gái nói xong, như muốn chứng minh những gì đã nói, cô nhanh chóng xút một muỗng cơm cho vào miệng.
Đôi mắt hạnh lặng lẽ đánh giá người đàn ông, cô tự hỏi có phải anh đã quên mất Đao Muội vẫn còn ở trong phòng sinh hay không.
Nếu Đao Muội sinh con trong lúc bọn họ ra ngoài ăn cơm thì phải làm sao?
Nếu quá trình sinh con nếu xảy ra sự cố gì thì phải làm sao?
Những lời này Ôn Noãn cũng không nói ra.
Cô vội vàng ăn hết phần cơm chiên, sau đó đứng dậy thu dọn mớ lộn xộn.
Giang Yến muốn giúp một tay nhưng bị Ôn Noãn ngăn lại.
Anh đành phải ngồi bên cạnh nhìn cô gái lưu loát thu dọn gọn gàng đống bừa bộn.
Bầu không khí sau đó có phần gượng gạo.
Trong bữa ăn vừa rồi, khoảng cách giữa bọn họ dường như được kéo gần hơn rất nhiều.
Có một sự ái muội không giải thích được.
* * *
Đao Muội sinh con vào khoảng ba giờ sáng.
Tổng cộng sinh ba con mèo con, một con màu xanh lam và trắng, hai con màu xanh lam.
Về cơ bản đã xác định được chủng loại của mèo cha, nó hẳn là một con mèo Anh lông ngắn xám xanh.
Quá trình sinh nở diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ôn Noãn cũng nhanh chóng hỗ trợ cắt cuống rốn, sau đó chuẩn bị thức ăn và nước uống giúp Đao Muội phục hồi thể lực.
Toàn bộ quá trình Giang Yến đều ở bên cạnh, vô cùng lo lắng, lúc hỗ trợ lại càng luống cuống tay chân.
Khi anh nhìn thấy mèo con, khóe môi khẽ co giật, dường như anh thật sự là cha bọn chúng.
Biểu cảm hoàn toàn khác so với phong cách lạnh lùng trầm ổn trước đó, mơ hồ có chút đáng yêu.
Vì thế khi hai người cùng nhau lau sạch vết máu trên người mèo con, Ôn Noãn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Giang Yến.
Cô cúi đầu nhỏ giọng nói
« Cảm ơn anh, Giang Yến »
"Cuộc sống dường như cũng không tồi tệ như tôi vẫn nghĩ"
* * *
Mèo Anh lông n gắn xám xanh
.