Edit: Như.
Beta: Mâu.
Lần đầu tiên Ôn Bắc Vũ nhìn thấy Nam Tự là vào ngày mưa hôm ấy.
Cơn mưa ấy bất chợt trút xuống.
Bầu trời đang trong xanh, trong phút chốc mây đen đã dày đặc, hoàn toàn làm cho người ta không phản ứng kịp, từng hạt mưa to như hạt đậu cứ “lộp bộp lộp bộp” nện trên mặt đất.
Ôn Bắc Vũ trú dưới mái hiên.
Thời tiết đang là mùa hè, trên người cô mặc áo thun đơn giản và quần short jean, quần áo bị mưa dội ướt nhẹp, làm lộ ra một mảnh sậm màu.
Hơi trong suốt, lộ ra hình dáng bên trong.
“… Chịu luôn, dự báo thời tiết chết tiệt, làm mình bị xối ướt gần chết.
” Ôn Bắc Vũ tay thì cầm điện thoại, gương mặt thì nhăn nhó, kèm theo vẻ mất kiên nhẫn, hùng hổ nói: “Anh rốt cuộc là có rảnh không, nhanh đến đón em.
”
Giọng nói nam sinh từ đầu kia điện thoại truyền đến: “Ôi đại tiểu thư của tôi ơi, anh đang chơi game, sắp đánh nhóm rồi, bị một trận oanh tạc điện thoại của em làm suýt chết rồi em có biết không?”
“… Ấy ấy, không cần tới yểm trợ, ở chỗ tôi không có vấn đề gì lớn!”
“Ờ… cái đó, Vũ Điểm hay là em chờ chút đi, nửa tiếng thôi…”
“Tút…”
Ôn Bắc Vũ dứt khoát cúp điện thoại luôn, thuận miệng mắng anh ta một câu.
Nửa tiếng sao?
Nếu không phải có kinh nghiệm lần trước, cô đứng ở ven đường chờ anh ta hai tiếng thì giờ cô nhất định đã tin lời anh ta nói rồi.
Mưa vẫn rơi không ngừng.
Xe cộ chen chúc trên đường, có chiếc xe hơi điện chạy ngang qua trước mặt cô, bánh xe cán qua vũng nước trên mặt đất, nước bùn văng lên làm xám cả đôi giày xăng đan màu trắng của cô.
Phía sau nơi cô trú mưa là quán cà phê, có mấy nữ sinh nắm tay nhau đi tới.
Lúc đi ngang qua, ánh mắt như có như không đảo trên người cô, rồi quay đầu nói nhỏ gì đó với bạn mình, sau đó họ lấy dù ra, bóng lưng cùng tiếng cười của những người đó cũng dần biến mất.
Ôn Bắc Vũ không nhịn được nữa, cô cắn môi, cuối cùng vẫn gọi cho tài xế nhà mình.
“Chú Lý, con đang ở bên đường Thượng Cảnh, chú có rảnh không…”
Mới nói được một nửa.
Phía sau đã truyền đến tiếng cãi vã, Ôn Bắc Vũ quay đầu lại thì thấy một nữ sinh đang chỉ vào cô, dùng khí thế hung dữ tra hỏi bạn trai mình.
“Anh nhìn chằm chằm cô ta là có ý gì, thích thì đi tìm cô ta luôn đi.
Chúng ta chia tay!!”
Ôn Bắc Vũ: “…”
Đúng là bị điên mà.
Nam sinh đó đuổi theo dỗ dành bạn gái, liên tục nói xin lỗi.
Nhưng ánh mắt vẫn lảng vảng lướt qua trước ngực cô khoảng hai giây.
Ôn Bắc Vũ không hiểu mà cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện quần áo bản thân bị ướt đẫm, trở thành trạng thái trong suốt, từ vai trở xuống có chút ẩn hiện mờ ảo.
Ôn Bắc Vũ vừa xẩu hổ vừa không biết nên làm thế nào.
Chú Lý đã nói sẽ đến ngay lập tức, nhưng vì trời mưa rất lớn nên cô phải đứng đây chờ một lúc nữa.
Còn quần áo của cô…
Có lẽ là do sự náo động của cặp đôi lúc nãy mà càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung trên người Ôn Bắc Vũ, tham lam, không có ý tốt gì, vừa ghê tởm lại biến thái.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô sắp không nhịn được, chuẩn bị mở miệng mắng chửi…
Vai đột nhiên thấy hơi nặng.
Chiếc áo khoác sạch sẽ được ai đó khoác lên người cô.
Còn có một chút nhiệt độ.
Có cả mùi hương thơm ngát nhàn nhạt nữa, có lẽ là mùi hương trên người chủ nhân của áo khoác này.
Ôn Bắc Vũ quay đầu lại.
Trước mặt cô là người thiếu niên xa lạ, áo trắng quần đen, khuôn mặt đẹp trai, mặt mày lạnh lùng như tuyết đầu mùa.
Sau lưng anh là màn mưa dày đặc.
Đôi mắt lạnh nhạt không có chút gợn sóng nào, giờ phút này hơi buông xuống, đang im lặng nhìn cô.
Ôn Bắc Vũ có chút sửng sốt, cứ như vậy mà ngốc nghếch ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau trọn vẹn mười giây.
Cô bối rối dùng tay vén tóc ra sau lỗ tai, trái tim bất ngờ đập liên hồi.
“Áo khoác là…anh cho em mượn sao?”
Nam Tự không trả lời, chỉ hờ hững gật đầu, lúc nhìn thấy những lọn tóc còn hơi ướt của người thiếu nữ thì đưa luôn cây dù màu xanh đậm đang cầm trên tay cho cô.
Sau đó cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong màn mưa.
Ôn Bắc Vũ vẫn đứng tại nơi đó gọi anh: “Này!! Anh cứ đi như vậy sao?!”
“Em còn không biết tên anh với phương thức liên lạc nữa, áo khoác này với cây dù nữa làm sao trả cho anh? Anh bỏ luôn sao?”
“…”
Đèn xanh sáng lên, mọi người bắt đầu qua đường.
Thân hình người con trai bị bao phủ trong đám người, bị đủ loại dù màu sắc khác nhau che mất, không còn nhìn thấy nữa.
Ôn Bắc Vũ nắm chặt cán dù trong tay, sau một lúc thì không nhìn theo nữa, lẩm bẩm một câu: “Người kỳ lạ…”
Khai giảng lớp 9 xong, chương trình học ngày càng nặng.
Sau khi Ôn Bắc Vũ lén ra ngoài chơi bị chú Lý chở về nhà thì không tránh khỏi bị cha Ôn mắng cho một trận.
Đang tuổi dậy thì, tính khí Ôn đại tiểu thư cũng rất lớn, hai ba ngày lại cùng cha mình cãi nhau là chuyện bình thường.
Mẹ Ôn vậy mà không nói gì, thấy quần áo cô bị ướt thì dặn cô nhanh chóng đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm, sau đó lải nhải một đống thứ nữa.
Ôn Bắc Vũ trả lời vài tiếng cho có lệ sau đó chạy lên lầu.
Tắm rửa xong, thay đổi quần áo thoải mái mặc ở nhà, Ôn Bắc Vũ vừa cầm khăn lau tóc vừa nhìn chằm chằm cái áo khoác màu xám kia, nghĩ ngợi điều gì đó.
Túi áo khoác lộ ra một góc màu trắng.
Lấy ra xem, là một tờ giấy nhỏ trên đó viết một chuỗi số.
Hình như là số điện thoại.
Động tác lau tóc của Ôn Bắc Vũ khựng lại, nhìn chằm chằm vào dãy số, khóe miệng bất giác cong lên, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, cười gằn một tiếng thật đắc ý.
Thật không nghĩ đến nam sinh nhìn lạnh lùng cấm dục đến vậy thế mà còn biết mưu mẹo như vậy.
Hèn chi lúc nãy cô có gọi như thế nào anh cũng không quay đầu lại.
Thì ra là có để lại thông tin.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tờ giấy kia xoay một vòng, Ôn Bắc Vũ ngồi xuống cuối giường, nệm bị lún xuống một khoảng, cô cuộn chân lại, cầm lấy điện thoại bấm số.
Tiếng chuông đầu kia reo lên không đến năm giây, rất nhanh liền được kết nối.
“Alô?”
“Alô…”
Hai giọng nữ vang lên cùng lúc.
“…”
Ba giây trầm mặc trôi qua, ngay sau đó hai bên lại hỏi một câu y như nhau.
“Tại sao lại là nữ?!”
“…”
Ôn Bắc Vũ mặt mày hoang mang, lấy điện thoại xuống, đặt kế bên tờ giấy so sánh lại số điện thoại, cô đâu có bấm sai đâu.
Ôn Bắc Vũ rối ren không hiểu thế nào.
Hay là cô đã hiểu nhầm rồi?
Trong điện thoại lại vang lên giọng nữ: “Cái đó, cô là ai, làm sao biết số của tôi?”
“Chính cô viết trên giấy mà.
” Ôn Bắc Vũ thuận miệng trả lời.
Không phải là người cô muốn tìm, cô cũng chẳng kiên nhẫn gì, giọng điệu cũng không hào hứng lắm.
“Tờ giấy?” Giọng nữ vang lên liên hồi: “Cô, cô với Nam Tự có quan hệ như thế nào? Đồ tôi đưa cho cậu ấy sao lại ở chỗ cô?”
Nghe đến khúc này, Ôn Bắc Vũ hơi hiểu ra rồi.
Người tên “Nam Tự” kia chính là nam sinh đã cho cô áo khoác và cây dù, cũng chính là người mà nữ sinh này đang theo đuổi.
Ôn Bắc Vũ đột nhiên có chút muốn trêu đùa cô ta.
“Tôi với cậu ấy á hả, quan hệ có chút phức tạp, trong thời gian ngắn cũng không giải thích được.
”
“…”
“Cô có chắc bản thân mình muốn biết không? Tôi sợ cô biết được sẽ đau lòng, được rồi, không đùa nữa, tôi với cậu ta thật sự cũng không biết, là bởi vì…”
“Tút tút tút…”
Điện thoại bị cúp rồi.
Ôn Bắc Vũ đơ tay nửa ngày, sau đó trầm thấp một tiếng: “Mẹ nó…”
Từ trước đến giờ chỉ có cô cúp máy người khác, làm gì đến lượt người khác cúp máy cô.
Ném điện thoại lên giường, Ôn Bắc Vũ duỗi chân ra, dùng mũi chân kéo thùng rác nhỏ gần đó qua, trực tiếp ném tờ giấy vào.
Sau khi phát tiết xong, tâm tình cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhặt tờ giấy ra, đem cất lại vào áo khoác.
Nếu sau này tình cờ gặp lại nam sinh kia, thì liền có thể trả về y nguyên cho chủ nhân.
Ôn Bắc Vũ thật không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Trong số đám bạn tốt của mình thì Ôn Bắc Vũ là nhỏ tuổi nhất, Hạ Xuyên, Hạ Hành Chu còn có cả Chu Minh Triết nữa đều lớn hơn cô một tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2, bọn họ đều học ở Tam Trung, ở trường chỉ còn lại mình cô.
Ôn Bắc Vũ luôn lấy việc bạn học bạn học tiểu Hạ và bạn học tiểu Chu làm niềm vui.
Bây giờ bọn họ không có ở đây, thời gian thật sự rất nhàm chán.
Thế nên Ôn Bắc Vũ suy nghĩ muốn chọn thời gian chạy đến Tam Trung tìm bọn họ một lần.
Còn một lúc lâu nữa mới tan học, ở bên ngoài chờ cũng chẳng được gì, nhưng cô không mặc đồng phục nên chú bảo vệ không cho cô vào, Ôn Bắc Vũ thăm dò địa hình xung quanh, tìm được một vị trí cực kì tốt.
Loại chuyện leo tường này Ôn đại tiểu thư đã làm không ít lần.
Chỉ là tường nhà mình vẫn khác tường ở trường học, cô không giữ được… Ngã xuống, lúc té xuống còn không cẩn thận bị trẹo chân.
Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng là còn bị Hạ Xuyên đi ngang qua thấy được.
Sau đó anh còn cười nhạo cô quá cùi bắp.
Việc này có thể nhịn được sao?
Vậy thì khẳng định là không thể nhịn.
Cho dù đại tiểu thư lúc này đang chật vật bị té ngồi trên đất, cũng vô cùng khí phách mà bảo anh cút nhanh đi, tuyệt đối không cầu xin kẻ địch giúp đỡ.
Nhìn thấy bóng dáng lười biếng của người thiếu niên dần đi xa, mắt cá chân bắt đầu đau lên từng cơn, Ôn Bắc Vũ “Tê” một tiếng, tức giận đến đánh tường: “Mẹ nó, cái tên khốn kiếp này, đi thật luôn chứ!?”
Cô ngồi dưới đất thêm một lúc, thuận tiện mắng chửi Hạ Xuyên 800 lần, sau đó vịn tường, miễn cưỡng đứng lên.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, mây bị nhuộm đỏ bởi hoàng hôn xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp vây quanh.
Ánh tà chiều bao phủ xuống, nhuộm lên lá cây.
Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, đồng phục trắng xanh sạch sẽ, thân hình cao gầy, cả người toát ra khí chất sạch sẽ lại lạnh lùng, bình thản lại xa cách.
Ôn Bắc Vũ chớp mắt vài cái, ánh mắt lập tức sáng lên.
Sau đó liền phát hiện nam sinh kia dường như chỉ đi ngang qua, cũng không nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi thẳng qua.
“Này, anh kia…”
“Người đằng trước kia!”
“… Nam Tự!!”
Nghe thấy tên mình, bước chân Nam Tự dừng lại, nghiêng người nhìn qua đây, ánh mắt anh từ trong ánh tà đương chạm vào ánh mắt thiếu nữ.
Nhìn thấy tư thế đứng có chút kỳ lạ của cô, Nam Tự hơi nhíu lông mày, chủ động đi qua.
Đứng cách xa cô một khoảng tầm hai mét.
“Tại sao cô lại ở đây?” Nam Tự cụp mắt nhìn cô “Còn nữa, sao cô biết tên tôi?”
“…”
Làm sao vừa hỏi lại trúng ngay hai vấn đề mà cô không biết nên trả lời thế nào.
Ôn Bắc Vũ lúng túng lấy tay vuốt vuốt mũi, ánh mắt hơi hốt hoảng, lúc đầu cô chỉ muốn tìm đại lý do gì đó.
Nhưng đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng của nam sinh, không biết vì sao cô lại nói ra mọi việc.
Nói xong.
Nam Tự lại bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách.
“Trách không được.
”
Giọng nói của anh hơi thấp, âm sắc cũng lạnh, âm thanh giống như có chứa những phiến băng mỏng rót vào tai cô, Ôn Bắc Vũ vô thức lui về sau nửa bước, mắt cá chân lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Chân cô mềm nhũn ra, cả người đứng không vững, lung lay sắp ngã.
Cánh tay thiếu niên vững vàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh cũng giống như giọng nói, đều mang theo hơi lạnh, chạm vào da cô, thân thể không tự giác mà rung động lần thứ hai, đến lông mi cũng run rẩy.
Ôn Bắc Vũ lắp bắp: “Cái, cái gì?”
“Tối hôm đó, bạn học tôi truyền tai nhau khắp nơi nói rằng tôi có một người bạn gái.
” Nam Tự từ tốn mở miệng, hời hợt nói ra, nhưng vẫn giữ lấy cánh tay cô không chịu buông.
“Thì ra là em.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...