Edit: Như.
Beta: Cẩm.
Cuối cùng việc hai người sống cùng nhau lúc học đại học cũng bị người lớn trong nhà phát hiện.
May mắn người lớn hai nhà đều không phải là người nặng tư tưởng phong kiến và bảo thủ.
Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành cả, bây giờ đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, muốn hàng ngày ở cùng nhau cũng là việc rất bình thường.
Vì vậy mà người lớn hai bên đều không nói gì.
Nhưng Vu Uyển Ngâm vẫn uyển chuyển nhắc nhở, để hai người chú ý chừng mực.
Nếu nói hai người yêu nhau ở cùng một chỗ nhưng buổi tối không xảy ra chuyện gì, điều đó là chuyện không thể, nhưng bọn họ đều đang đi học, theo pháp luật thì cũng chưa đủ tuổi kết hôn, việc bác sĩ bảo cưới cũng không dễ nghe gì.
Về phần Hạ Thiêm, trước khi đi ông kín đáo đưa cho Hạ Xuyên một cái hộp nhỏ được gói rất kỹ bằng giấy gói màu sậm, còn cố ý dặn dò chờ ông với Vu Uyển Ngâm đi rồi thì hãy mở, rất thần bí.
Hạ Xuyên: “…”
Hạ Xuyên không cần đoán cũng biết trong cái hộp đó là cái gì.
Kỳ thật lần này Hạ Thiêm và Vu Uyển Ngâm đến chủ yếu chỉ muốn nhìn con mình một chút, tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt và học tập thường ngày của bọn họ.
Không ngờ đến rồi lại bất ngờ phát hiện ra chuyện này.
Sau một lúc bàn bạc, hai người quyết định đã đâm lao thì phải theo lao, cho hai đứa nhỏ đính hôn trước, tốt nghiệp xong liền đăng kí kết hôn.
Đường Vi Vi và Hạ Xuyên cứ thế được sắp xếp ổn thỏa
….
.
Đêm đó.
Lúc Hạ Xuyên tắm rửa xong, đi ra thì thấy Đường Vi Vi ngồi ở đầu giường, trong tay cầm cái hộp nhỏ kia vuốt tới vuốt lui, vẻ mặt tràn đầy sự tò mò.
Bước chân Hạ Xuyên dừng lại.
Thấy anh đến gần, Đường Vi Vi ngẩng đầu, lắc lắc cái hộp trong tay: “Đây là cái gì? Là chú Hạ cho anh hả, em mở ra xem được không?”
Ánh đèn vàng lan tỏa ấm áp khắp phòng ngủ, thiếu niên lười biếng dựa vào cửa phòng, trên vai vắt khăn tắm màu lam, tóc đen còn hơi ẩm ướt, che mất một ít đường nét gương mặt, khóe môi cong lên, cười nhạt.
“Ừ, em mở đi.
”
“…”
Nghe thấy lời anh nói, động tác trên tay Đường Vi Vi dừng lại, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn qua, giác quan thứ sáu đang mãnh liệt nói với cô rằng việc này không đơn giản như vậy.
“Mở ra thì phải dùng ngay.
” Hạ Xuyên từng bước đi về phía cô, đứng bên giường cụp mắt nói: “Em chắc chắn muốn mở ra không?”
“…”
Đường Vi Vi sợ sệt lùi bước, cẩn thận từng chút một để cái hộp lên trên tủ đầu giường.
“Khụ, cái đó, hay là thôi đi.
” Đường Vi Vi ôm áo ngủ đứng dậy “Để lần sau rồi mở ra xem, bây giờ em muốn đi tắm rồi.
”
Trong phút chốc, một cánh tay đưa ra, chặn cô lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Không cần tắm sớm.
”
Hạ Xuyên không ngẩng đầu, cúi nửa người xuống, cánh tay còn lại đặt lên cái hộp nhỏ trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài vuốt qua một vòng, cười nhẹ.
Sau đó trực tiếp xé bỏ lớp giấy gói bên ngoài cái hộp, lộ ra hình dáng nguyên bản.
“…!!!”
Đường Vi Vi theo phản xạ ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Cái này, cái này, cái này là…”
“Đúng là rất có tâm.
” Hạ Xuyên liếm môi rồi cười một tiếng, giọng nói vốn đã đầy từ tính và trầm thấp, cười lên thì lại thêm phần gợi cảm, mang theo ý trêu chọc.
“Cái này chưa dùng thử bao giờ, thử chút chứ?”
“Thử cái đầu anh!” Đường Vi Vi mặt đỏ đến mang tai, thẹn quá hóa giận, đẩy cánh đang chặn đường của anh ra: “Em muốn đi tắm, anh cút sang một bên đi.
”
“Cút tới giường đi.
” Hạ Xuyên không nói thêm gì, trực tiếp ôm chầm lấy eo cô, kéo cả người cô gái nhỏ vào trong ngực: “Nếu như em muốn làm ở phòng tắm, cũng không phải là không thể.
”
Đường Vi Vi: “…”
Đường Vi Vi thật sự muốn cho anh một đấm.
…
Cuối cùng Đường Vi Vi bị Hạ Xuyên ôm vào phòng tắm, tất nhiên sau đó lại được ôm ra.
Lần nữa nằm lại trên giường nệm mềm mại, Đường Vi Vi lấy chăn che phủ cả cơ thể, chỉ ló ra cái đầu nhỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy sự lên án: “Anh thật sự quá đáng mà, sao anh lại có thể ở trong bồn tắm…”
“Không phải em nhất định đòi đi phòng tắm sao.
” Hạ Xuyên nghiêng người nằm cạnh cô, một tay kê sau đầu, đôi mắt đen kịt mang ý cười, vẻ mặt lười biếng cùng thỏa mãn.
“Không phải em bảo anh chuyển địa điểm để tiếp tục, em chỉ muốn đi tắm thôi mà.
”
“Không phải đến lúc sau vẫn tắm rửa sao.
”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa!!”
Nhìn thấy cô gái nhỏ sắp xù lông đến nơi, Hạ Xuyên không tiếp tục trêu cô nữa, thái độ cũng mềm mỏng hơn, dịu dàng dụ dỗ.
“Mà nói mới nhớ…” Đường Vi Vi trở mình, gối đầu lên cánh tay Hạ Xuyên: “Chiều nay ba anh và mẹ em bàn bạc anh đã nghe chưa, hình như hai người họ hi vọng chúng ta tốt nghiệp xong thì lập tức kết hôn.
”
Hạ Xuyên cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Ừ” một tiếng.
“Vậy anh muốn nghe theo không?”
“Không nghe.
”
Nghe thấy đáp án từ chối của anh, Đường Vi Vi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chui ra khỏi ngực anh, ngồi thẳng người dậy: “Đúng nhỉ, em cũng nghĩ vây, mới tốt nghiệp đã kết hôn thì quá…”
Chữ “sớm” còn chưa kịp nói ra.
Hạ Xuyên đã cắt ngang lời cô: “Quá muộn.
”
“…”
“Lên năm ba đại học anh đã đủ 22 tuổi, lúc đó có thể lập tức kết hôn luôn.
” Hạ Xuyên lại nói tiếp, giọng điệu bình tĩnh: “Đến lúc tốt nghiệp thì vừa hay tổ chức hôn lễ.
”
Đường Vi Vi: “…”
…
Mọi việc đều diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của Hạ Xuyên.
Lúc đứng trước cửa cục dân chính, tâm tình của Đường Vi Vi vô cùng phức tạp, vừa lo lắng vừa kích động.
Còn có một loại cảm giác rất vi diệu.
Bạn bè xung quanh đều là những cô gái trẻ độc thân ngập tràn thanh xuân, cô vừa đi vào thì lập tức trở thành người phụ nữ đã lập gia đình, thân phận có sự thay đổi quá lớn, cô còn chưa kịp thích ứng.
Thế nhưng chờ chụp hình xong, lúc nhân viên công tác đóng dấu cho họ, toàn bộ tất cả các cảm xúc khác đều không còn, trong cô chỉ tràn đầy sự vui vẻ và cảm động.
Đường Vi Vi cầm lấy cuốn sổ màu đỏ, vẫn nhìn chằm chằm nó từ lúc mới nhận được đến giờ, hoàn toàn yêu thích không buông tay được, trên mặt tràn ngập ý cười, từ khóe miệng đến chân mày.
Bên ngoài bầu trời xanh có những đám mây trắng đang bồng bềnh, vừa khéo lại có hình dạng giống như hình trái tim, tựa như trên bầu trời lúc này chính là hai người họ.
Ánh nắng vàng ươm phủ kín cả con đường, có những tia sáng xuyên qua kẽ lá rọi xuống tạo nên điểm khác biệt.
Và cũng chiếu lên khuôn mặt đang mỉm cười của thiếu nữ, ánh nắng làm nhạt đi màu tóc đen của cô, nhưng lại tăng thêm sự ấm áp.
Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cô, khóe môi cong lên thành một đường cong, trong mắt là sự diu dàng và cưng chiều không thể nào che giấu được.
Còn có sự ưa thích.
Và cả yêu.
Sau khi lên xe, Đường Vi Vi đột nhiên hỏi: “Anh trai, anh nói xem có phải chúng ta nên đi đâu đó để chúc mừng không?”
Hạ Xuyên cất giấy chứng nhận kết hôn đi, thắt dây an toàn cho cô, trừng mắt, chậm rãi hỏi: “Còn gọi anh trai sao?”
“…”
Đường Vi Vi hiểu ý anh.
Chỉ là…
Gọi như vậy…
Quá mắc cỡ.
“Không sao, không muốn thì không gọi.
” Hạ Xuyên khẽ cười, xoay người lại thuần thục gạt cần số khởi động xe, sâu xa nói: “Rồi sẽ có lúc em vừa khóc vừa gọi thôi.
”
“…”
Sao lại trở thành uy hiếp rồi.
Đường Vi Vi chán nản nhưng lại không thể không khuất phục dưới sự dâm uy của vị đại ca này, cô cắn môi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, bất đắc dĩ gọi nhỏ.
“Chồng ơi…”
Vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.
Giống như kẹo ngọt, mê người không chịu nổi.
Yết hầu Hạ Xuyên lên xuống hai lần, ánh mắt sâu dần, anh nắm chặt tay lái, lập tức đổi hướng.
…
Đường Vi Vi nhanh chóng phát hiện ra điểm tốt của việc kết hôn sớm.
Trừ bỏ việc có thể học thêm các học phần bên ngoài, thì đối với một số người không mang theo đầu óc mà theo đuổi Hạ Xuyên và cô, dùng những lý do như “Dù sao hai người cũng chưa kết hôn, chúng ta chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi” thì có thể trực tiếp đập giấy kết hôn màu đỏ vào mặt họ.
Không thể sảng khoái hơn nữa.
Hôn lễ của hai người đã được chuẩn bị từ sớm, vào dịp Tết năm thứ tư đại học, Đường Vi Vi ngoại trừ việc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thì còn bận bịu đi chọn áo cưới, trang sức và cả hoa trang trí…
Sau đó chính là chọn phù dâu, phù rể.
Việc này cũng không cần xoắn xuýt quá mức, trực tiếp chọn mấy người bạn kí túc xá, sau đó là mấy người bạn chơi thân hồi cấp ba.
Dù sao cơ bản cũng đều là người quen.
Lúc nhìn thấy Hạ Hành Chu, Chu Minh Triết, còn có cả Nghê Nguyệt, Đường Vi Vi vẫn rất hoài niệm khoảng thời gian học cấp ba, đó là khoảng thời gian khó quên nhất trong đời cô.
Năm mười sáu tuổi cô thích thiếu niên đó.
Giờ phút này, anh nắm tay cô cùng bước vào lễ đường.
Trở thành người đi cùng cô suốt quãng đời còn lại.
….
Đến lúc mời rượu, một đám người đủ chiêu trò mời họ hết ly này đến ly khác, muốn chuốc say hai người.
Ôn Bắc Vũ cũng có mặt trong hàng ngũ phù dâu của Đường Vi Vi, cô ấy cũng giống như Hậu Vân Cẩm, là kiểu người rất biết uống, cản giúp cô không ít rượu, nên mãi cho đến lúc kết thúc Đường Vi Vi vẫn còn tỉnh táo.
Hậu Vân Cẩm bị Hàn Hàm cùng Nhậm Giai Giai mang về ký túc xá, mà Ôn Bắc Vũ thì bị Nam Tự mang đi.
Đường Vi Vi vẫn không yên tâm được: “Vũ Điểm uống say, lỡ như tên Nam Tự kia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì làm sao bây giờ… Mặc dù cậu ta nhìn thì không giống là loại người đó, nhưng cũng không thể biết được.
Sắc đẹp ở trước mắt, ai có thể kiềm chế chứ.
”
“Có thời gian lo cho người khác…” Hạ Xuyên đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón cái vuốt ve môi cô, giọng nói rất nhẹ: “Không bằng em tự lo cho mình đi.
”
Anh đã uống rất nhiều rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, hơi thở quanh cô cũng đầy hơi men, làm cô hình như cũng hơi say.
Son môi sớm đã trôi mất, một chút son còn sót lại cũng bị Hạ Xuyên dùng lòng bàn tay lau đi, lộ ra sắc môi hồng nhuận tự nhiên, Đường Vi Vi vô thức liếm liếm môi, lưu lại một chút nước nhàn nhạt.
“Em có gì mà phải lo lắng.
”
Động tác này phảng phất như đang dụ hoặc.
Giống như yên lặng mà gọi mời.
Hô hấp có phần dồn dập, cổ họng dâng lên cảm giác khô khốc và ngứa ngáy.
Hạ Xuyên khàn giọng hỏi: “Em yên tâm về anh như vậy sao?”
“Không phải.
” Đường Vi Vi lắc đầu, chủ động vòng tay lên cổ anh, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, nở nụ cười yếu ớt: “Là bởi vì em nguyện ý.
”
…
Lúc hai người trao nhau lời tuyên thệ.
Lòng cô vô cùng kiên định, nghiêm túc nói ra ba chữ.
“Em nguyện ý.
”
Bất kể khi giàu sang hay nghèo khó, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu, em đều chỉ dành trọn tình yêu cho anh đến suốt cuộc đời.
Mà em tin tưởng anh cũng sẽ như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...