Edit: Như.
Beta: Mâu.
Nơi bọn họ đang đứng là khoảng sân trống phía sau các dãy lớp học, gió thổi rất to, phía bên phải hai người là cây ngô đồng cành lá rậm rạp đang bị gió thổi rơi rụng.
Bầu không khí yên tĩnh.
Ngoài những lời anh nói ra thì tiếng vui đùa trên sân tập đều như đang ở một nơi rất xa truyền đến.
Sau đó lại không nghe thấy nữa.
“Em…” Ôn Bắc Vũ há to miệng, không tiếp tục nhìn vào mắt Nam Tự nữa, qua loa giải thích: “Việc đó cũng đâu phải em cố ý, là tự cô ta hiểu lầm.”
Cô giật giật cánh tay, muốn rút ra khỏi tay anh.
Nhưng lại không rút ra được.
“Này, anh có thể buông em ra chưa, anh còn muốn nắm đến chừng nào?”
Nam Tự vẫn không buông tay, dưới lòng bàn tay là làn da mềm mại, tinh tế của cô gái trước mặt, giống hệt như củ sen vậy, vừa trắng lại vừa mềm, ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua, có chút không dừng lại được.
Vẻ mặt anh không có chút biểu tình gì.
Nhưng trên cổ áo đồng phục màu xanh đậm, là yết hầu rõ nét, gợi cảm vừa khẽ động một cái.
Bàn tay anh dời lên vài centimet.
Từ da thịt chặt chẽ dán vào nhau, giờ lại ngăn cách bởi vải vóc trên chiếc áo thun ngắn tay của cô.
Những vẫn như cũ nắm lấy tay cô.
Lông mày thanh tú của Ôn Bắc Vũ nhíu lại, lúc đang tính dùng tay còn lại đẩy ra thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Chân em bị đau.”
“…”
“Nếu tôi không đỡ em, em sẽ ngã.”
Lý do này đã thuyết phục Ôn Bắc Vũ.
Đã có người chủ động làm gậy đỡ cho cô, liền làm giảm bớt không ít phiền phức, cô tất nhiên không có lý do gì mà từ chối cả.
Huống chi cây gậy đỡ này lại có dáng dấp đẹp trai như vậy, còn có tác dụng dưỡng mắt nữa.
Chỉ là không khí giữa hai người có chút im lặng.
“À, thì ra anh cũng học trường này hả, trùng hợp quá ha.”
“Ừ.”
“Em có mấy người bạn cũng học ở đây, năm sau em cũng sẽ học ở đây.
Mà anh học lớp nào vậy?”
“Lớp 1.”
“Wow, vậy là anh giỏi lắm đúng không, lớp 1 là lớp chọn mà, nghe nói rất khó vào.”
“Bình thường.”
“…”
Tính tình Ôn Bắc Vũ lại phát tác.
Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay vẫn là người khác nuông chiều cô, chiều ý theo cô, từ lúc nào lại đến lượt cô đối với người khác lấy mặt nóng dán mông lạnh chứ.
Nhưng vấn đề là…
Người ta cũng không làm gì sai cả.
Hơn nữa còn tốt bụng đỡ cô.
… Mịa, phiền muốn chết.
Ôn Bắc Vũ hơi bực bội mà “Hừm…” một tiếng, bực mà không nói được chỉ có thể đè nén trong lòng, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
Cảm nhận được không khí quanh thân người thiếu nữ đột nhiên trầm xuống, Nam Tự nghiêng đầu, bước chân hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi cô lý do.
Bây giờ đang là giờ ra về.
Bọn họ hòa vào dòng người đang chen chúc ra khỏi trường, bác bảo vệ cũng không phát hiện được cô không phải là học sinh của trường họ.
Nhưng có mấy nữ sinh nảy giờ vẫn luôn đi theo họ, lén lút quan sát được một lúc rồi, thỉnh thoảng sẽ cùng bạn đi cùng bàn tán xì xào, âm thanh của họ rất nhỏ, nhanh chóng bị bao phủ bởi đám học sinh huyên náo bên trong.
Ôn Bắc Vũ không cần đoán cũng biết các cô đang nói những chuyện gì.
Cô lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào người bên cạnh, kêu “Này” một tiếng.
Đợi lúc Nam Tự nghiêng đầu nhìn sang, cô dùng cánh tay còn lại hất chỗ tóc có hơi rối bên vành tai, bộ dáng không để ý mà nói: “Hình như lại có người thầm mến anh hiểu lầm nữa rồi, làm sao bây giờ, có cần em đi giải thích một chút không?”
“…”
Nam Tự không nói gì.
Mắt cụp xuống, rồi đột nhiên lại chớp vài cái.
Theo động tác hất tóc của cô, lỗ tai trắng nõn tinh xảo lộ ra, trên tai đeo hoa tai pha lê, bị ánh nắng chiếu vào, phản quang ra màu sắc rực rỡ.
Những vẫn không bằng nụ cười lóa mắt trên môi cô.
Vẫn giống như lần đầu tiên gặp gỡ.
“Không cần.” Một lúc sau anh lại nghe thấy bản thân khàn giọng giải thích: “Sau này tôi tự mình giải thích.”
Ôn Bắc Vũ nhún nhún vai, “A” một tiếng, cũng không miễn cưỡng anh.
Cô lấy điện thoại ra, tìm một dãy số trong danh bạ, goi điện kêu đối phương đến đón cô, sau đó lại trò chuyện thêm vài câu.
Nam Tự vẫn chưa rời đi, cùng cô đứng chờ bên đường.
Trên đường lúc này tấp nập học sinh vừa tan học, đều mặc đồng phục trắng xanh, đang cười đùa ầm ỹ đi ngang qua hai người.
Anh vẫn một mực giang hai tay che chở cô ở phía sau, phòng trường hợp có người không cẩn thận đụng trúng cô.
Chờ lúc Ôn Bắc Vũ nói chuyện điện thoại xong, anh mới bỏ tay xuống.
“Đúng rồi.” Ôn Bắc Vũ đột nhiên nghĩ đến: “Cây dù và áo khoác lần trước em còn chưa trả cho anh, anh đọc số em đi, có thời gian rãnh sớm nhất em sẽ đem trả cho anh, sẵn tiện mời anh ăn bữa cơm xem như cảm ơn anh đã giúp đỡ em hai lần.”
Nam Tự thản nhiên nói: “Không cần.”
Ôn Bắc Vũ rất cố chấp nói: “Cần.”
Nam Tự không còn cách nào, đành đọc số điện thoại của mình cho cô.
Anh đang cúi đầu nên có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, ngón tay trắng nõn thon dài đang linh hoạt lướt trên bàn phím, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, có chút lấp lánh, có lẽ là được sơn qua.
Bàn tay rất xinh đẹp.
… Mặt cũng rất xinh đẹp.
Toàn bộ đều đẹp mắt.
Lúc đang lưu tên thì Ôn Bắc Vũ dừng lại một chút, ngẩng đầu: “Tên anh là chữ “Nam” nào, chữ “Tự” nào?”
Cô chỉ biết tên anh, nhưng lại không biết là chữ nào, bộ nào.
Ánh tà dương trải dài cả con đường, chiếu lên tóc anh, có một chùm sáng rơi trên khuôn mặt trầm tĩnh, bình yên của thiếu niên, tia sáng từng chút từng chút phác họa ngũ quan của anh, vừa thâm thúy lại sắc nét rõ ràng.
Giống như phủ thêm một tầng màu sắc ấm áp.
Làm nhạt đi sự lạnh lùng, ánh sáng vụn vặt chiếu trên đôi mắt sâu thẳm kia lại toát lên cảm giác dịu dàng khác lạ.
Màu sắc môi anh rất nhạt, mấp máy: “Nam trong Nam Bắc.”
Lông mi đen kịt cũng ánh lên một tầng sắc vàng, hơi run nhẹ hai lần, ngón tay đang rũ xuống bên chân cũng hơi giật giật, lại nói tiếp: “Tự trong Tự của Đảo.”
“À…” Thiếu nữ phát ra âm thanh ngạc nhiên.
Đôi mắt của cô rất đặc biệt, đuôi mắt có chút dài và nhỏ, hơi xếch lên, vừa có chút giống cặp mắt đào hoa lại vừa có chút không giống.
Lúc cười lên, phảng phất làm cho người khác rung động cả tâm hồn.
“Anh là Nam Tự, em là Bắc Vũ, nghe cũng rất xứng đôi đó.”
Nam Tự chưa kịp nói gì thì tiếng còi xe ầm ỹ từ chiếc xe vừa đậu bên cạnh họ đã vang lên.
Chiếc xe Bentley đang dừng lại bên phải hai người.
Mặc dù đã sơn màu đen để khiêm tốn hơn, nhưng vẫn không che dấu được mùi đắt tiền toát ra từ chiếc xe.
Ôn Bắc Vũ lò cò một chân nhảy đến, mở cửa sau ra ngồi vào, trước khi đi còn vẫy tay với anh: “Em đi trước nha, bye bye.”
Nam Tự “Ừ” nhẹ một tiếng.
Nhìn chiếc xe màu đen dần dần lăn bánh, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, Nam Tự mới thôi nhìn theo nữa, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng từ cổ họng lại phát ra tiếng cười nhẹ.
Rất nhẹ.
Lại có chút tự giễu.
Bọn họ người Nam kẻ Bắc.
Trời nam đất bắc, xứng đôi ở chỗ nào.
Khoảng cách xa xôi như vậy.
….
Lúc điện thoại reo chuông, Nam Tự làm xong một đề Vật Lý.
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, đầu số là cùng thành phố.
Anh đã đoán được là ai, trực tiếp nghe máy, không có gì bất ngờ khi đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ.
“Là em, bây giờ anh có rảnh không?”
“Ừ.”
Hai người cũng không nói gì nhiều.
Anh hỏi cô chân có sao không, cô trả lời không có gì đáng ngại, có thể đi được, sau đó hẹn thời gian và địa điểm ngày mai gặp nhau rồi nhanh chóng cúp máy.
Nam Tự mở danh bạ ra, lưu lại số điện thoại của cô.
Bên trong danh bạ trống rỗng.
Chỉ có một cái tên “Ôn Bắc Vũ” nằm trên cùng.
Hôm sau là một ngày trời đầy mây.
Đi đến quán cà phê đã hẹn ngày hôm qua, Nam Tự chọn một vị trí trong góc, không nghe nhạc cũng không chơi game, hai tay để trên bàn, đầu hơi cúi xuống, cứ như vậy mà chờ cô.
30 phút trôi qua.
1 tiếng đồng hồ trôi qua.
Cửa kính bị đẩy ra lặp đi lặp lại thật nhiều lần, trên cửa có chuông lục lạc, chuông cứ vang hết tiếng này đến tiếng khác.
Mặt trời lên đến điểm cao nhất, rồi lại từ từ lặn xuống phía tây, cuối cùng biến mất ở đường chân trời.
Chuông treo trên cửa ra vào lại vang lên tiếng lắc lư thanh thúy.
Có tiếng bước chân đến gần.
Nam Tự không ngẩng đầu, cho đến khi có một cái bóng đen bao phủ xuống, tiếng bước chân dừng lại ở đối diện.
Đầu tiên anh nhìn thấy là đôi giày da nhỏ màu nâu đậm.
Vớ dài màu đen, bao quanh đôi chân vừa mịn vừa thẳng, đùi lộ ra một đoạn da thịt, trắng bóng, phía trên là một chiếc váy xếp ly rất đẹp.
“Chờ lâu lắm sao?” Ôn Bắc Vũ kéo cái ghế phía đối diện ra ngồi vào, trong tay cầm theo cái túi đưa về phía anh: “Đây, trả anh.”
Nam Tự nhận lấy, không nói gì cả.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, chỉ là mắt hơi có quầng thâm, mang theo nhàn nhạt mệt mỏi.
“Sao nhìn anh mệt mỏi vậy.” Ôn Bắc Vũ có chút kỳ lạ nhìn anh “Ban ngày anh làm gì, có chuyện gì sao?”
“Chờ em.” Nam Tự nhàn nhạt nói.
“Chờ em?” Ôn Bắc Vũ hơi sửng sốt, cô suýt cho rằng bản thân mình đã nghe lầm: “Anh nói ban ngày chờ em…Mẹ nó, không thể nào.” Cô nhất thời không khống chế được bản thân: “Không phải anh nghĩ là em hẹn 9h sáng chứ?!”
Nam Tự: “Ừ.”
Ôn Bắc Vũ: “…”
Thật ra Ôn Bắc Vũ cũng không nhớ rõ bản thân lúc gọi điện ngày hôm qua có nói rõ là buổi tối hay không, nhưng người bình thường chờ lâu như vậy mà đối phương vẫn không tới, theo lý thuyết đều sẽ gọi điện thoại hỏi thử một chút.
Đâu có ai cứ như vậy mà chờ.
Ôn Bắc Vũ thiếu chút nữa liền thốt ra câu “Anh bị bệnh hả?”, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch lạnh lẽo của anh thì lại nén trở về, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nam Tự cũng đã nhận ra được bản thân đã hiểu sai ý cô.
Hôm qua cô ấy chỉ nói “Ngày mai 9h ở quán cà phê Thời Gian”, không nói rõ là buổi sáng hay buổi tối.
Nhưng bản thân mình lại vô thức cho rằng là hẹn buổi sáng.
Là vì điều gì?
Là bởi vì… muốn được sớm nhìn thấy cô sao?
“Vậy có phải anh cũng chưa ăn cơm phải không?” Thấy anh gật đầu, Ôn Bắc Vũ vừa cảm thấy sao người này lại ngốc đến vậy, trong lòng lại vừa có một tình cảm gì đó rất vi diệu.
Bản thân cô có một sở thích, đó chính là xem phim thần tượng cẩu huyết, trong phim thường xuyên chiếu những đoạn kiểu như là nhân vật nam nữ chính hẹn gặp mặt nhau ở một nơi nào đó, kết quả một trong hai người vì lý do gì đó không thể đến được, đành lỡ hẹn với đối phương, mà người còn lại sẽ đau khổ chờ đợi một ngày một đêm ở nơi đã hẹn nhau.
Không ngờ đến sẽ có người vì cô mà làm đến mức này.
Hơn nữa còn là người chỉ mới gặp qua vỏn vẹn có hai lần, cũng không thể xem là bạn bè được.
Thật là…
Ôn Bắc Vũ thở dài đứng dậy: “Đi thôi, em mời anh ăn cơm.”
Đã hơn chín giờ, các tiệm cơm trên phố gần như đã đóng cửa hết, chỉ còn lại các quầy đồ nướng, mời người khác ăn cơm mà đãi ở chỗ này thì cũng không thích hợp cho lắm.
Quá tùy tiện cũng không được, quá đắt tiền cũng không được.
Cuối cùng Ôn Bắc Vũ lôi kéo Nam Tư đi ăn lẩu Hadilao.
Ăn xong cũng gần 11h, trên đường cũng thưa thớt người, những cây đèn màu vàng sừng sững ven đường, có mấy con bướm đang bay xung quanh.
“Rất trễ rồi.” Nam Tự xem thời gian “Tôi đưa em về.”
Ôn Bắc Vũ vô thức lắc tay nói: “Không cần không cần, em có thể gọi người đến…”
Cô im bặt.
Nam Tự cụp mắt xuống: “À, vậy cũng được.”
Ban đêm, trong đôi mắt thiếu niên là một mảnh tối, không thấy được cảm xúc, đường cằm thon gầy, môi mỏng hơi nhếch, cả người toát ra khí thế lạnh lùng nặng nề.
Ôn Bắc Vũ liền cứng rắn sửa lời: “À, em đột nhiên nhớ ra, điện thoại em đang ngoài vùng phủ sóng, không gọi được, nếu không thì vẫn lại phải làm phiền anh đưa em về một lần.”
Nam Tự liếc nhìn cô một cái.
Một lúc sau mới nhẹ gật đầu.
Đưa cô đến tận cửa nhà, cửa lớn sơn màu trắng đang đóng chặt, có thể nhìn thấy bên trong có sân vườn được chăm sóc tỉ mỉ, sâu tận cùng là một căn biệt thự ba tầng, đại sảnh vẫn đang sáng đèn.
Ôn Bắc Vũ cứ do dự mãi, chậm chạp không chịu đi vào, hai tay vòng phía sau lưng, đi tới đi lui trước cửa.
Nam Tự cũng không rời đi, đứng tai chỗ, nhàn nhạt hỏi: “Không đi vào sao?”
Ôn Bắc Vũ: “Em phải tìm một lý do thật hợp lý trước đã, nếu không về nhà muộn như vậy, thế nào cha cũng mắng chết em.”
“…”
“Ừ.” Nam Tự bình tĩnh nhìn cô, giọng nói thản nhiên: “Vậy em từ từ nghĩ, tôi chờ em.”
Bước chân Ôn Bắc Vũ dừng lại.
Quay người lại, đôi mắt hồ ly xinh đẹp híp híp lại.
“Anh đối với em tốt như vậy, lần trước thì cho mượn áo, mượn dù, lần này lại tự mình đưa em về nhà, không phải là thích em đó chứ?”
“…”
Nam Tự không nói chuyện, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt đen không chút gợn sóng nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhẹ nhàng lướt qua.
Được sao?
Người ta cũng không thèm để ý đến mình.
Ôn Bắc Vũ sờ lỗ mũi một cái, dù sao cô chỉ đùa một chút thôi mà, cũng không để ý cho lắm, nhanh chóng đổi chủ đề: “Đúng rồi…”
“Hửm?”
“Lần sau.” Giọng nói cô vang lên rất nghiêm túc “Nếu em lại hẹn anh ra ngoài, nhất định sẽ nói rõ thời gian.”
“Ừ.” Nam Tự nhẹ nhàng gật đầu.
Gió đêm rất lớn còn mang theo hơi lạnh, tóc cô bị gió thổi lộn xộn, cô khoanh tay lại nhảy tại chỗ hai lần để tăng thân nhiệt.
Nam Tự lấy cái áo khoác kia từ trong túi ra, lại một lần nữa khoác lên cho cô, “Mặc vào.”
Ôn Bắc Vũ ngẩng đầu lên: “Nhưng mà…”
Nam Tự không cho cô cơ hội cự tuyệt, hai tay kéo cổ lại, cài nút trên cùng vào, lấy áo khoác làm thành áo choàng cho cô mặc vào.
Anh rất cao, mặc dù Ôn Bắc Vũ cũng không được tính là thấp trong nhóm nữ sinh, nhưng khó khăn lắm cũng mới chỉ đứng đến cằm của anh, ngang tầm mắt là cái cổ thon dài của anh.
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào chỗ yết hầu hơi nhô ra kia.
Nhìn yết hầu lên xuống nhấp nhô, cô vô thức đưa tay lên, không hề báo trước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào.
Thiếu niên hít vào một hơi.
Ôn Bắc Vũ giương mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen, sâu thâm thẩm phía trên của anh, cô làm vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt nói: “Em hơi tò mò nên đụng một chút xíu thôi.”
Nam Tự không nói gì, lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với cô.
Thị lực Ôn Bắc Vũ vẫn luôn rất tốt, cho dù ở trong màn đêm vẫn thấy rõ ràng được lỗ tai anh hơi phiếm hồng, cùng đáy sự bối rối mất tự nhiên trong đáy mắt.
Ôn Bắc Vũ đột nhiên có chút hoài nghi.
Vừa rồi anh ấy trầm mặc, có phải là… Thật ra là ngầm thừa nhận không?
Không thể nào…
Vào trong nhà, không ngoài dự đoán, cha Ôn liền mắng cô một trận: “Con xem thử bây giờ là mấy giờ rồi, con còn biết đường về hả? Cuối cấp rồi mà con vẫn chưa chịu tập trung lại, lúc đó không thi đậu vào cấp ba thì để xem con làm sao? Gọi điện thoại thì con vẫn luôn tắt máy, cha thấy là con ngứa da rồi, muốn ăn đòn đúng không!?”
Mẹ Ôn ở bên cạnh khuyên nhủ: “Vũ Điểm là con gái, ông đừng lớn tiếng hung dữ với con nó như vậy.”
Cha Ôn tức giận nói: “Bà nhìn xem nó bây giờ có giống con gái không, cũng do bà chiều hư nó!”
“Lần sau con sẽ không như vậy nữa” “Con biết lỗi rồi” mấy câu nói này Ôn Bắc Vũ vừa mở miệng liền nói ra được, đợi đến khi lên lầu, cô cằm điện thoại xoay một vòng, lại nhớ đến vừa rồi cha Ôn nói gọi cho cô nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy…
Kỳ lạ, cô vẫn luôn mở máy mà.
Kiểm tra lại thì phát hiện…
“Linh thật, thật đúng là ngoài vùng phủ sóng.”
Mấy ngày sau Ôn Bắc Vũ gửi trả lại áo khoác cho Nam Tự, lần này không phát sinh nhiều việc như lần trước, mọi thứ đều suôn sẻ.
Nhưng cũng từ ngày đó, hai người vốn đã không phải rất thân quen, bây giờ lại không có chủ đề nào chung, cho nên dần dần cũng không liên lạc gì nữa.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Ôn Bắc Vũ cũng không gặp lại anh.
Cho đến một hôm, ngày đó là sinh nhật một người bạn của cô.
Bên trong KTV.
Đủ loại ánh sáng lặp lòe, những bài hát đang hot mở xập xình khắp phòng, một đám người không có ai ca hát, mà tập trung quây quần lại một chỗ đổ xúc xắc, kế bên còn có một thùng bia, tất cả đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
“Cmn, sao tớ lại nhỏ nhất chứ.” Ôn Bắc Vũ ném lại xúc xắc, lưng ngả ra sau dựa vào tường “Vậy chọn mạo hiểm đi.”
Có người nói: “Gọi điện thoại tỏ tình với người thứ mười ba trong danh bạ của cậu, nếu là người nhà thì bỏ qua lấy số kế tiếp, trong thời gian ngắn phải hoàn thành, không được giải thích lí do.”
Ôn Bắc Vũ mắng một câu: “Năm nào rồi mà còn chơi kiểu này, quê mùa hết chỗ nói mà.”
Người kia cười tinh ranh: “Tớ nói này Tiểu Vũ, cậu không phải là không dám chơi chứ? Thôi bỏ đi, coi như anh trai đây không làm khó cậu.”
“Biến.”
Ôn Bắc Vũ lấy điện thoại ra, trong ánh mắt quan sát của mọi người, nhấn mở danh bạ, kéo xuống từng số, đến số thứ mười ba.
Ghi chú tên là, Nam Tự.
Đã lâu không nhìn đến cái tên này, Ôn Bắc Vũ ngẩn người: “Có thể đổi không?”
Mọi người vô cùng tàn khốc cự tuyệt: “Không.”
Ngón tay dừng lại thật lâu trên phím gọi, cuối cùng người đứng kế bên không nhìn được nữa, trực tiếp thay cô nhấn phím gọi.
Sẵn tay mở luôn loa ngoài.
Tiếng nhạc đã tắt, mọi người nín thở tập trung chờ đợi, nghe từng tiếng “Tút, tút, tút” thật dài vang lên.
10 giây trôi qua.
Điện thoại được kết nối.
Bên kia vẫn chưa lên tiếng, Ôn Bắc Vũ làm theo châm ngôn “Chết sớm đầu thai sớm”, nhắm mắt lại, dùng tốc độ cực nhanh nói ra ba chữ “Em thích anh.”
“…”
Đầu bên kia điện thoại vẫn là một mảnh yên tĩnh.
“Này…?” Ôn Bắc Vũ thấy kỳ lạ, kêu mấy tiếng vào điện thoại.
Rốt cuộc, đầu bên kia điện thoại cũng truyền ra giọng nói trong trẻo lạnh lùng “Em ở đâu?”
Đám người xung quanh ồn ào hẳn lên.
Đủ loại tiếng huýt sáo, vỗ tay xen lẫn với nhau.
Nam nữ đều có.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Nam Tự không tự chủ siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên rõ ràng, đôi mắt lạnh đi, hỏi lại một lần nữa: “Ôn Bắc Vũ, hiện tại em đang ở đâu?”
Cô không trả lời nhưng lại có người lớn tiếng nói ra địa chỉ, sau đó điện thoại lập tức bị cúp.
Một đám người còn đang ríu rít tra hỏi người kia là ai.
Ôn Bắc Vũ mất kiên nhẫn nhíu mày lại: “Mấy người có phiền không hả, liên quan gì đến các người chứ.”
“Chị Vũ Điểm bớt giận.” Có người bưng đến cho cô ly rượu: “Còn không phải do mọi người tò mò hay sao, nghe thấy có vẻ giống như anh ta sẽ đến tìm cậu đấy.”
Ôn Bắc Vũ không nhận lấy ly rượu, đẩy người kia ra: “Tránh qua một bên.
Tớ làm sao biết anh ấy có tới hay không, tớ cũng không quen anh ấy.”
Sau đó lại tiếp tục ăn uống chơi đùa, khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, mọi người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt mập mờ, đem ngón trỏ đặt trước môi làm động tác “Suỵt”, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
“Anh đến đây?!” Giọng Ôn Bắc Vũ hơi lớn, rồi lại chú ý đến ánh mắt nhiều chuyện của đám bạn bè xung quanh, cô che miệng lại, thấp giọng nói: “Không phải, anh thật sự đến đây sao… Anh đến đây làm gì? Được rồi được rồi, để em xuống tìm anh.”
Đầu tháng một, trời đã vào đông từ sớm.
Mùa đông ở Hi thành từ trước đến nay vẫn luôn rất lạnh, bông tuyết bay lả tả, phủ trắng cả mặt đất.
Người con trai mặc áo khoác nỉ màu đen đang đứng trong tuyết, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng, khí chất lương bạc, sự lạnh lùng trên người anh còn thấp hơn nhiệt độ không khí lúc này.
Ôn Bắc Vũ không ra ngoài mà đứng ở cửa của sảnh ra vào KTV: “Anh qua đây đi, đứng bên ngoài hứng gió làm gì, có biết lạnh không vậy?”
“…”
Nam Tự nhấc chân đi tới.
Bên trong là không khí ấm áp, lúc lên đến lầu hai thì đã hoàn toàn không còn cảm nhận được cái lạnh của không khí bên ngoài nữa.
Ôn Bắc Vũ cũng không dẫn anh về phòng bao, mà tùy tiện tìm một chỗ ít người ngồi xuống, cô vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ra hiệu anh cũng ngồi xuống đi.
“Sao anh lại tới đây…” Ôn Bắc Vũ nói xong đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Này, không phải anh hiểu lầm câu nói lúc nãy chứ? Đó là nói giỡn thôi, anh đừng tin là thật.”
Ngón tay đang đặt trên đầu gối của Nam Tự hơi siết lại, nghiêng mặt qua, vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu rất bình tĩnh: “Lúc đó tôi không nghe rõ.”
Ôn Bắc Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi…”
“Cho nên.” Nam Tự lại nói tiếp “Em có muốn lặp lại một lần nữa không?”
“…”
Nếu như là ở trước mặt những người khác, cô nhất định sẽ nghĩ rằng đối phương đang cố ý trêu chọc mình, nhưng khi đối diện với ánh mắt điềm đạm bình tĩnh của anh, Ôn Bắc Vũ lại hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.
Hành lang KTV rất tối.
Có ánh đèn mỏng manh rọi lên mặt anh, gương mặt sắc nét, rõ ràng, mũi rất cao, đôi mắt bị lông mi che lại một nửa, có chút bị che phủ bởi bóng tối.
Là vẻ đẹp không thể nào miêu tả bằng lời được.
Ôn Bắc Vũ không phải chưa từng nhìn thấy người đẹp trai, mấy người bạn thân kia của cô đều vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến trái với lẽ trời cũng không phải là không có, cả ngày nhìn thấy mấy gương mặt đó, mắt thẩm mỹ của cô đã sớm cao hơn người thường rất nhiều.
Từ trước đến nay cô vẫn biết Nam Tự đẹp trai.
Nhưng chưa có khoảnh nào như lúc này, thẳng thắng nhìn chằm vào gương mặt anh, mắt cũng không chớp, suýt chút nữa quên cả việc thở.
Là vì hôm nay cô đã uống rượu sao?
Ngay cả không khí xung quanh cũng có men rượu ngọt ngào, cho nên nhìn anh mới đặc biệt mê người hay sao?
Hay là anh vốn dĩ vẫn luôn mê người như vậy?
Cổ áo sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, xương hàm hơi căng cứng, vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân đều phát ra hơi thở cấm dục.
Rõ ràng anh không nói gì cả, chỉ ngồi yên ở đó nhưng Ôn Bắc Vũ lại có ảo giác như anh đang câu dẫn mình.
“Lặp lại lần nữa?” Trong thân thể cô hình như có sợi dây nào đó vừa bị cắt ra, cô bỗng nhiên mỉm cười, đuôi mắt tạo thành đường cong đẹp mắt, giọng nói rất nhẹ, cánh môi đỏ bừng lúc mở lúc khép, “Có thể.”
Ôn Bắc Vũ thẳng người lên, một chân quỳ lên ghế, đôi tay khoác lên vai người thiếu niên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp híp lại, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, tiến lại gần anh.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, chóp mũi như muốn chạm vào nhau.
Quá thân mật và mập mờ.
Trán tựa trán, lông mi dài đang buông thõng xuống của người thiếu nữ khẽ rung lên, hơi thở ấm áp, nồng nặc mùi rượu cùng một mùi hương không biết tên đang phả ra.
“Em thích anh, anh có muốn làm bạn trai em không?”
Cô vươn tay, đầu ngón tay chạm vào làn da người thiếu niên, có chút lạnh, cô nâng cầm anh lên, nở nụ cười xinh đẹp đầy mê hoặc: “Đi cùng chị, em chỉ cần ăn ngon mặc đẹp thôi, hửm?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...