“Biết cũng nhiều đó, rồi giờ sao?” Hắn nhìn tôi, hỏi.
Tôi cũng nhìn hắn, nhưng không biết nói gì.
Một lúc sau, tôi nói: “Vậy, chúng ta nên tìm Sinh môn, và rời khỏi đây trước khi cửu tinh bát môn quay vòng lại.”
Có lẽ, biểu hiện của tôi cho thấy là tôi hoàn toàn không tự tin, “Cô không biết phản suy sao?”
(Mèo: Phản suy - tính ngược lại từ một kết quả đã có)
Tôi thở dài, ngẩng đầu cười nịnh nọt: “Soái ca, tôi thấy chuyện này có vẻ là chuyện nhỏ đối với anh, hay anh giúp tôi được không? Xem ra, chúng ta có vẻ rất có duyên, trong cái vùng đất dở hơi mấy năm mới xuất hiện một lần này mà lại gặp nhau, xem ra là duyên không mỏng, tu mười năm mới đi cùng thuyền, tu trăm năm mới ngủ chung giường, à bậy, trăm năm thì cùng chung hoạn nạn.
Nên mình tử tế với nhau nào, xem hộ chúng tôi rồi mình cùng ra ngoài.”
(Mèo: đừng ai hỏi lại là bà Phúc bả nói đúng không nha.
Người xưa nói là “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối”, đó là người Việt, còn bên Tàu thì Mèo chưa biết nha =))) Mèo google thì thấy cũng trăm năm chung một chuyến thuyền, ngàn năm thì mới nên duyên vợ chồng nha)
Dương Nghị tức giận nói: “Phúc, mày đúng là không đáng tin mà.
May mà lần này có ‘sư phụ’ ở đây, chứ không thì mình mắc kẹt ở đây cả đời.”
Tôi đã đưa mọi người tới đây, nên dù sao đi nữa vẫn phải chịu trách nhiệm đưa mọi người ra ngoài, đúng không? Vì vậy, tôi cười ngọt ngào với gã mặt lạnh.
Hắn nhìn lại tôi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm, như thể tôi là một con ngốc.
Hắn cứ nhìn tôi như vậy, vài giây sau quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Cô không nên được gia tộc lựa chọn, nếu không, mọi thứ sẽ như cô, đến cả bản thân cô mà cũng không tự bảo vệ được thì làm sao mà đưa đồ ra ngoài?”
Nói xong, hắn đi thẳng về phía con bù nhìn.
Tôi vội hỏi: “Này, ý anh là sao? Rồi anh có định giúp không?”
“Bình minh sáng mai qua tìm tôi.” Hắn nói, rồi đi xa dần vào trong bóng tối, mất tăm mất tích.
Tức tối, tôi quay lại bếp cồn, ngồi uống nước.
Dương Nghị nghiêng người hỏi: "Hắn đồng ý sao?"
"Có lẽ."
“Vậy ý hắn là sao?”
“Sao tao biết, đúng là lập dị.” Tôi tức giận, nhưng từ từ cũng trấn tĩnh lại.
Ban nãy hắn nói vậy là sao nhỉ? Tôi không nên được gia tộc lựa chọn sao? Nhà mình lựa chọn ai đó để làm gì sao? Chạy qua lại giữa các thành phố làm giao liên à? Nhà tôi đâu có gì đặc biệt chứ.
Còn tự bảo vệ mình hả? Việc lần này có nguy hiểm không? Chắc không, vì bố mẹ tôi tự mình tham gia mà, và chúng tôi đã quyết định tới đây tìm bố mẹ mà.
Tôi càng lúc càng bối rối.
Trong bóng tối không thấy gã mặt lạnh đâu, chúng tôi không biết gã đã đi đâu, đang ở đâu, có gần chúng tôi không.”
Trời rạng sáng.
Lan Tuyết và Dương Nghị mới chỉ ngủ say được khoảng hai tiếng.
Trong lòng tôi nặng trĩu nghi vấn, nhìn sắc trời sáng dần, nghĩ tới đám bù nhìn trên cánh đồng hoang, liệu ba mẹ tôi có trong số đó không, nếu không thoát ra ngoài được, liệu tôi có trở thành bù nhìn hay không!
Rạng sáng, mọi người thu dọn đồ đạc, gã mặt lạnh cũng xuất hiện.
Không ai biết chính xác đêm qua hắn đã đi đâu.
Hắn vừa uống nước vừa nói với chúng tôi: “Trận này là trận đảo, nó không muốn mọi người đi ra ngoài.
Nếu có người thoát ra được thì trận sẽ bị phá, mọi thứ nơi này sẽ biến mất.
Mấy người chắc chắn muốn ra ngoài không?”
Hắn đứng chống tay lên eo, khoe thân hình tam giác ngược cực chuẩn.
Lúc nói chuyện, hắn chỉ nhìn tôi, như thể nói chuyện riêng với tôi mà thôi.
Tôi nghe tiếng Dương Nghị thầm thì sau lưng: “Khoe mẽ! Nếu đeo balo to như của tao thì còn lâu mới đứng thẳng nổi!”
“Chắc chắn!” Tôi không nghĩ nhiều, trả lời luôn.
Có gì mà phải suy nghĩ cho câu hỏi này chứ.
Dĩ nhiên là phải ra ngoài rồi.
Gã bước tới gần tôi hơn: “Cô có hiểu không? nếu chúng ta ra ngoài thì mọi thứ ở đây đều biến mất! Mọi Thứ!”
"Hiểu rồi! Ngôi làng này, ba người già giống hệt chúng tôi kia, và những con bù nhìn này sẽ biến mất.
Nếu cha mẹ tôi thực sự trở thành bù nhìn ở đây, thì có giống như thế không? Chết hay không chết và vẫn như cũ? Nếu như ba mẹ tôi thật sự đã thành bù nhìn ở đây thì việc biến mất hay mãi là bù nhìn thì có khác gì nhau? Điều quan trọng nhất là tôi không chỉ có một mình, tôi còn bạn bè mình, Lan Tuyết, Dương nghị, bọn họ theo tôi tới đây, tôi không thể để họ cũng chết ở đây.
Tôi phải bảo vệ họ."
Gã mặt lạnh gật đầu, hắn xoay người định rời đi, tôi vội hỏi: “Này mặt lạnh ngốc, anh tên gì, có thể nói cho tôi biết không, dù gì mình cũng coi như là sinh tử có nhau.”
“Liêu!” hắn đáp và bắt đầu lục lọi túi đồ.
Lan Tuyết kéo tôi và Dương Nghị lại.
Ba chúng tôi chụm đầu lại với nhau như thảo luận trước trận đấu của đám sinh viên Thể dục Thể thao.
Lan Tuyết nói: “Phúc, mày khiến tao cảm động lắm, mày hy sinh nhiều thứ để mọi người có thể ra ngoài.”
“Tao, tao có hy sinh gì đâu.
Mọi thứ ở đây sẽ biến mất.
Trên thực tế, có thể ba mẹ tao đang ở chỗ khác.”
Dương Nghị hỏi: “Gã này có đáng tin không đó? Sao tao cứ có cảm giác mình đưa mạng mình hết cho gã á.”
"Đáng tin cậy! Họ của hắn là Liêu." Tôi nói, tôi đã nhìn thấy họ Liêu trong những cuốn sách mà ông cố của tôi để lại.
Chữ Liêu hiện diện trên tiêu đề của mỗi trang sách, chữ Liêu viết theo thể chữ triện, ngay ngắn và gọn gàng.
Ba tôi nói, họ Liêu là một gia tộc bậc thầy về phong thủy ở quê tôi, nhà họ vô cùng lợi hại.
Ngày xưa, lúc ông cố tôi vẫn còn là địa chủ, trong nhà vẫn còn tiền, căn nhà cũ tứ hợp viện bằng gạch lam của nhà tôi là do nhà họ Liêu xem phong thủy cho,
Thực ra ông cố tôi không biết tí gì về Kỳ Môn Độn Giáp, ông nội tôi cũng vậy, bố tôi không thích đọc sách, chẳng qua ông ấy đọc những cuốn sách đó khi còn nhỏ chỉ vì tò mò mà thôi.
Dù sao thì mọi kiến thức cũng đều là của Liêu Gia, nếu hắn là người họ Liêu, có thể là một hậu nhân của nhà họ chăng?
Dù sao thì, hắn là người có thể tin tưởng được.
Nhưng vài giây sau, tôi có chút nghi ngờ về sự Đáng-Tin-Cậy này.
Anh chàng Liêu đẹp trai nhặt một lõi cuộn giấy mà chúng tôi vứt lại, tháo một đoạn dây rất mảnh ra khỏi thiết bị của chúng tôi, gấp lại thành hình chữ L, đặt vào giữa cái ống, lăc lắc vài lần, khiến nó quay tròn.
Dương Nghị nhìn hắn: “Anh sao vậy? Cái này có thể giúp chúng ta ra ngoài sao?”
Hắn vẫn không đáp, giống như lười giải thích vậy.
Lan Tuyết đẩy tôi một cái, thì thầm: “Tao thấy hắn ta đối xử với mày rất đặc biệt, còn với tụi tao, hắn coi như không khí ấy.”
Tôi tự nghĩ, nếu như Liêu Câm này làm việc trong một công ty nào đó thì nhất định sẽ bị đem ra làm kiểm điểm.
Cho dù hắn không thích Lan Tuyết và Dương Nghị thì phép lịch sự tối thiểu vẫn phải duy trì chứ, chẳng lẽ hắn không biết sao? Bỏ! Bỏ đi! Hỏi trực tiếp vậy.
“Này!” Tôi nói, “Cái này là gì thế? Hôm qua tôi thấy hình như anh dùng la bàn, giờ không dùng nữa à?”
“Từ trường trong trận kỳ môn độn giáp khác với bên ngoài, dùng la bàn thường không được, phải tìm được tâm trận, nơi linh khí tụ lại, nên phải dùng Tầm Long Chỉ.
Chỉ là… tôi chưa từng nghĩ có thêm người ngoài ở đây.”
Tầm Long Chỉ? Nghe có vẻ hay lắm, nhưng lại dùng lõi giấy và một đoạn dây sắt để thay thể.
Dương Nghị gào lên: “Phản khoa khọc quá! Linh Khí gì chứ? Nếu anh nghiêng tay như này là hướng khác liền.
Này là sợi dây thôi mà, nam châm đâu mà kêu làm thành cái thay thế la bàn?”
“Ở đây không có Đông Tây Nam Bắc, thời gian và không gian rất hỗn loạn, hơn nữa, trận này đang hoạt động để nhốt mọi người bên trong trận, bát môn cửu tinh vẫn liên tục vận chuyển, linh khí cũng không ổn định, nên phải tìm thấy tâm trận rồi mới tính toán được Sinh Môn, sau khi bước qua Sinh môn rồi thì có thể nó sẽ biến mất.
Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, đi càng sớm càng tốt.
Dĩ nhiên, ngươi có quyền không đi theo.”
Tôi vỗ vai Dương Nghị bảo nó đừng nói nữa.
Rất nhiều thứ, nhất là ở nơi này, hoàn toàn không theo khoa học.
“Đi thôi.” Liêu”câm” cầm lấy tầm long chỉ đơn giản, bắt đầu đi vào thôn.
Tôi quay đầu lại nhìn đám bù nhìn.
Lúc trước tôi đã đếm, con thứ bảy, chính là con đã khóc đêm qua.
Tôi không biết nó có phải là ba hay mẹ tôi không, tôi hét vào mặt mấy con bù nhìn:
"Tất cả các người đều là giả! Chúng ta sẽ ra khỏi đây và tìm ba mẹ của ta!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...