Tôi nghĩ tới nụ hôn với hắn, vòng tay ôm của hắn, mùi hương gỗ thoang thoảng trên người hắn.
Rõ ràng đã thân mật tới vậy, nhưng tại sao tới giờ hắn vẫn không muốn nói chuyện với tôi?
Tôi bĩu môi, cảm thấy không vui.
“Này,” tôi thay đổi giọng điệu, “Thắp nhang cho bọn họ có ích không?”
Hắn vẫn không nói gì mà tiếp tục loay hoay với con bù nhìn bị tôi lắc ban nãy.
Tôi càng khó chịu, nói tiếp: “Anh không làm mấy con bù nhìn này à? Anh ở đây hay bị lạc vào như bọn tôi?”
Hắn vẫn không nói gì, tôi càng lớn giọng: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết tên của anh, chúng tôi nên gọi anh là gì?"
Lan Tuyết ngồi ăn mì bên cạnh tôi, thì thầm: “Mày có thể gọi hắn là cục cưng.”
"Nói nhảm cái gì đó hả?" Tôi trừng mắt nhìn hắn, "Hắn nhất định là chìa khóa để chúng ta ra khỏi đây, cho dù ta có thể nhìn ra được trận đồ Kỳ Môn Đôn Giáp này, nhưng nếu hắn thay đổi một chút là chúng ta đã không thể ra được rồi.”
“Tao có nói bậy đâu, mày nhìn hắn cắn môi kìa, há há, dáng vẻ thẹn thùng đó.
Mày ôm hôn người ta, người ta đâu có chủ động tiếp cận mày, tao đoán hắn hẳn là đã có bạn gái, hoặc đơn giản là người hay xấu hổ.”
Tôi chống cằm nhìn ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu, chăm chú nhìn gã mặt lạnh đang loay hoay bên đám bù nhìn, phải chăng mọi thứ hắn làm với tôi đều đơn giản là muốn cản tôi lại sao? Ngoài ra hắn không có ý gì với tôi?
Haizzz
Tôi thở dài, vẫn ngắm nhìn hắn.
Ngôi làng này thật kỳ quặc tới mức điên rồ, đám bù nhìn này còn sống, và người đàn ông này thật sự kỳ quái.
Ngọn đèn dầu của hắn lướt qua gương mặt của một con bù nhìn, mắt tôi đang dán chặt vào hắn, nên tôi cũng thấy khuôn mặt của bù nhìn.
Chúng tôi đã xem mấy con bù nhìn vài lần, nhưng mà ánh sáng không đủ tốt nên không thấy rõ.
Đầu bù nhìn làm bằng gỗ, và nét mặt được vẽ bằng sơn, mực, vẽ bằng cọ.
Tôi cũng đã nhìn thấy vài khuôn mặt của tụi nó, tôi không chắc nó có thay đổi không, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mỗi khuôn mặt được vẽ một cách khác nhau.
Con bù nhìn bị Dương Nghị làm đứt tay, tôi còn nhớ rất rõ vẻ mặt đau đớn đó, là đau nhưng không thể kêu lên thành tiếng.
Còn khuôn mặt con bù nhìn này, dưới ánh đèn dầu, tôi thấy nét mặt không phải là đau đớn, mà như thể bi thương, giống như đang khóc.
Tôi vội đặt mì xuống, bước tới.
Lan Tuyết sau lưng tôi hỏi: “Phúc, mày hết sợ mấy con bù nhìn rồi à? Tụi nó có phải là ma không vậy?”
Tôi không có thời gian để giải thích với nó, và tôi cũng không muốn làm việc đó.
Tôi bước tới gần gã mặt lạnh, nhìn vào mặt con bù nhìn và hỏi: “Nó đang khóc sao? Ban nãy tôi thấy nó khóc.
Anh nghĩ, nó có phải là ba hay mẹ tôi không?” Tôi nhìn quần áo trên người bù nhìn, đó là là một bộ quần áo đã bị biến dạng và không thể nhìn rõ màu sắc của nó, nhưng nhìn bề ngoài thì nó giống như một chiếc áo khoác.
Theo lịch sử mua hàng thì nửa tháng trước ba mẹ tôi mua áo khoác trên Taobao, nửa tháng nay, cho dù con nít mặc đồ như phá cũng không đến nỗi này, nhưng với suy đoán thời gian ở nơi này trôi đi không giống nhu bên ngoài, nếu như chúng tôi trong đã như những ông bà lão với hàm răng móm mém như vậy, thì trong không gian nơi đây, cha mẹ tôi hẳn đã trăm tổi.
Như vậy, nửa tháng qua sẽ tương đương khoảng năm mươi năm, sau năm mươi năm thì quần áo có thể thay đổi tới mức này.
Gã mặt lạnh nói: “Nó không khóc, là sương, nơi này nhiều cây cối như vậy, hơi nước nhiều, hơi nước ngưng tụ, nhiệt độ giảm xuống sẽ có sương, không phải chỉ xuất hiện vào buổi sáng.”
Tôi hạ giọng nói: "Nói cho tôi biết đi, nếu bây giờ đi ra ngoài, có phải đã qua năm mươi năm sau?"
“Kỳ môn độn giáp là một kết giới khép kín hoàn chỉnh, có người còn gọi là phong bế hoàn toàn.
Linh khí ở trong này và bên ngoài hoàn toàn khác biệt, lúc cô đi ra ngoài, mọi thứ ở đây…” Hắn không nói tiếp, chuyển sang bù nhìn tiếp theo.
Tôi đang định hỏi thêm, Dương Nghị đã gào lên: “Phúc, qua coi!”
Tôi nhìn Dương Nghị, nhìn gã mặt lạnh.
Hắn vẫn không thèm để ý tới tôi, vẫn đang nhìn con bù nhìn bên cạnh.
Tôi đi qua Dương Nghị, vừa đi vừa đáp lại hắn: "Sao?! Vẽ xong chưa?"
Tôi ngồi cạnh Dương Nghị, nó đưa máy tính bảng cho tôi: “Sắp xong rồi, nó kiểu thế này.”
Tôi nhìn bản vẽ bố cục đã được xử lý, đã vẽ thêm một số thứ như tôi muốn, Dương Nghị hỏi: “Sao, mày thấy thế nào?”
Lan Tuyết cũng ngồi cạnh tôi hỏi: “Nhìn lộn xộn vậy, mày thấy sao?”
Tôi cũng bối rối.
Hiểu biết của tôi về kỳ môn độn giáp chỉ nằm ở trong mấy cuốn sách cũ của ông cố, ông nội.
Tôi chưa bao giờ thử tính toán thực tế, nên giờ nhìn thế này tôi chưa thể nhìn ra manh mối ngay.
“Để tao xem một chút.”
Dương Nghị cáu: “Mày không nhìn ra thì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Nghị, tay nó chỉ chỉ vào gã mặt lạnh vẫn đang cắm cúi nhìn đám bù nhìn.
Nếu tôi không thể, thì còn hắn.
Chỉ cần hắn chịu giúp thì chúng tôi sẽ có thể trở về.
Nhưng mà hắn luôn lạnh lùng như vậy, không thể nào đoán được hắn nghĩ gì.
Nếu bản chất của hắn lạnh lùng thế, vậy sao hắn lại có chút chủ động khi hôn và ôm tôi nhỉ? Thật không hiểu được.
Mỗi lần nghĩ về việc này tôi lại khó chịu!
Tôi vỗ đầu mình, giờ không phải là lúc nghĩ những việc này, giờ là lúc phải động não.
Tôi đã xem kỹ sơ đồ trên máy tính bảng, nhưng tôi thực sự không nhìn thấy gì cả.
Lưỡng lự một lúc, tôi vẫn xoay chiếc máy tính bảng sang một hướng khác, có lẽ do chưa quen nên không nhìn thấy.
Quay lại, quay về một góc quen thuộc, biết đâu tôi có thể nhìn thấy.
Quay, tiếp tục quay, tiếp tục quay.
Quay vòng vòng.
“Cối xay gió lớn kêu cót két, cảnh sắc nơi này thật đẹp.” Dương Dịch đột nhiên cất tiếng hát.
Lan Tuyết lườm hắn.
“Dương Nghị, cậu bị quỷ ám hay gì hả? Hay tới giờ mà quên uống thuốc?”
“Tự nhiên tôi cảm thấy nó như thế này trông giống cái cối xay gió ấy.
Tao bảo này Phúc, nếu mày không hiểu thì mang ra hỏi người kia đi.
Giờ có phải là lúc để mày xấu hổ đâu, cái chính là bọn mình còn sống mà đi ra ngoài, cái đó mới quan trọng đó.”
Dương Nghị nói khá lớn, ban nãy còn hát, hát dở tệ nữa, nên gã mặt lạnh cũng đang quay sang nhìn chúng tôi.
Hắn tắt đèn dầu, bước tới gần chúng tôi, vươn bàn tay thon dài lấy chiếc máy tính bảng từ tay tôi.
Vài giây sau, hắn trả lại tôi và nói: "Làm tốt lắm.
Khá nhiều đấy." Sau đó hắn quay sang tôi, "cô có thể thấy gì?"
Tôi cắn môi, thực sự tôi không thấy được gì mấy, chỉ có thể nói: “Tôi chỉ có thể nhìn ra cái này đúng là kỳ môn độn giáp, ở chỗ chúng ta đang đứng hiện tại không có gì cả, hoàn toàn trống rỗng.”
“Vùng đất chết trống rỗng, ở đây hoàn toàn không có linh khí và năng lượng.
Nhưng vì mọi người đã tới đây, và khuấy động nơi đây.
Khi đến thời điểm thì sự chết chóc trống rỗng sẽ tràn ngập nơi này.
Đó là lý do tại sao tôi dán bùa vàng lên mấy con bù nhìn, còn gì nữa không?”
“Ừm, khu vực này, hôm nay chúng ta không tới, nói chung là ngôi nhà giống như đã bị sụp đổ, không có đường đi, nhưng nó không giống những chỗ khác, những chỗ khác nhà cũng sập nhưng ít nhất có một con đường.
Cung vị này hẳn là Mậu – Nhập Mộ.”
“Không tồi.” Hắn nói.
Thực ra, tôi từng nhìn thấy thứ này trước đây, tôi suy ra dựa trên ý tưởng tràn ngập sự trống rỗng mà hắn nói ban nãy.
Năng lượng tăng lên sẽ gây ra biến, như vậy, nếu như chúng ta đi vào cung vị Xung Mộ sẽ có gì đó xảy ra.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Chắc chắn ở đó có chôn thứ gì đó, tôi không biết Xung Mộ là thời điểm nào, khu này được xây từ khi nào.
Mình vào làng này thì điện thoại mất sóng, thời gian trên điện thoại lệch nhau.
Tôi nghĩ là từ trường ở đây có vấn đề khá hỗn loạn, và chúng ta sẽ không thể xác định được phương hướng dựa trên la bàn, cũng vì thế nên chúng ta sẽ không xác định được vị trí các ngôi nhà, cung vị ở đây.
Cho dù có đo được phương hướng thì vị trí cung vị cũng sẽ khác so với đo lường.
Nơi này có linh khí và năng lượng riêng của nó.
Phi tinh… mọi thứ đều không ngừng biến đổi ở đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...