Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

- Hai đứa làm cái gì vậy?
Giọng đồng thanh của Mạch Kiểm và Long Bách Phi làm hai đứa hoảng hồn. Do quá giật mình nên cùng đứng bật dậy mà quên rằng đang chui dưới gầm xe ngựa… thế là cả hai cùng ôm đầu rơi lệ vì đội đầu vào xe đau.
Lệ Nhan bị cha nắm kéo ra, Hiên Phi cũng bị đá ra tàn bạo. Sự việc như vậy bị người lớn nhìn thấy nhưng Lệ Nhan rất nhanh nhảu, trả lời trước cả hắn dù tim vẫn còn đập loạn xạ…
- Thổ Phỉ và con xem gầm xe thôi!
- Phải! Phải! - Hiên Phi gật gù hùa theo nàng.
Nhưng dù cả hai có kẻ tung người hứng thì hai ông cha vẫn liếc nhau đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh phải làm sui gia với nhau là Mạch Kiểm và Long Bách Phi ớn lạnh rồi. Thế là mạnh ai dắt con mình về chổ náy.
Lệ Nhan ngậm ngùi không dám nhìn lại Hiên Phi trong khi hắn vẫn ngoảnh lại vô cùng luyến tiếc.
Về tới lều, Mạch Kiểm đã lớn tiếng tra hỏi nàng.
- Con và Hiên Phi thích nhau hả?
- Không có đâu cha…
Nàng khom đầu trả lời lí nhí mong qua nhanh cảnh này. Mạch Kiểm hỏi vậy thôi, người lớn nhìn qua là biết cả hai có tình ý, ban nảy rõ ràng còn cả gan muốn “hun” nhau. Tuy tiểu nữ lớn rồi khó quản chuyện đó nhưng nghĩ đến Long Bách Phi là cha của Hiên Phi thì ông ấy liền khặc ra lửa nói…
- Ai cũng được nhưng con trai của Long Bách Phi thì không được!
Lệ Nhan nghe, trong lòng như bị ép khó thở. Nàng dĩ nhiên rất hiểu vấn đề này. Từ đầu ý nàng không cho Thu Nguyệt thích Hiên Phi cũng do suy nghĩ như cha. Chỉ là giờ nàng rõ cả hai không thể, cha còn nói thêm ngăn cấm khiến nàng khẽ trả lời giấu chút buồn bã….
- Con biết mà! Con và Hiên Phi không có gì đâu cha đừng lo!
Mạch Kiểm hết hồn vì nha đầu lớn của mình hung hăng, thiếu đoan trang từ bé nay cũng biết mi cong ũ rũ. Sao cảm giác cấm cản con lại khiến ông ấy khó chịu nhiều như vậy chứ? Song nghĩ đến bản mặt của Long Bách Phi thì Mạch Kiểm lại hết muốn dễ dãi với con nữa.
——————-
Hôm sau nàng sẽ đại diện Cửu Nhật tiêu cục ra thi, trong lòng vì thế vô cùng lo lắng. Vạn Sinh trông thấy nàng thi liền nhếch mép cười làm Lệ Nhan sợ gần chết. Nụ cười tà ác của gã ta chắc chắn không tốt đẹp rồi. Nhưng đột nhiên mặt Vạn Sinh lại chuyển tái khiến nàng vội xoay lại nhìn ra sau mình.
Quả nhiên Hiên Phi đứng liếc mắt đã đù làm “con mồi” điêu đứng. Xem ra ai muốn dọa Lệ Nhan cũng phải coi sắc diện của Long thiếu gia trước.

Mạch Kiểm và Long Bách Phi không gần ngại khi có cả hai đứng đó, vô tư gầm gừ lớn tiếng…
- Thi về ta sẽ cho Lệ Nhan thành thân ngay! Đừng mơ ta mời ông nhé Long Bách Phi!?
- Xìii… Hiên Phi nhà ta có khối cô nương để quan tâm, nó không quan tâm hỉ sự bên nhà ông đâu!
Nàng quay mặt đi trong khi Hiên Phi im lặng không nói. Ý của hai ông bố chính là “ta có chết cũng không làm sui gia với ông!”. Hiên Phi có muốn buồn tình thêm cũng không nổi chỉ vì hai người lớn. Và hắn nhìn qua nàng nói bình nhiên…
- Cứ làm tốt nhất có thể. Ta sẽ theo hỗ trợ ngươi!
- Ừhm…
Cả hai bắt đầu đến nơi xuất phát. Xung quanh các tiêu cục cũng đã chuẩn bị. Vạn Sinh khẽ nhìn Hiên Phi, ánh mắt hắn mang lửa hận cùng sự háo thắng cháy rực quyết một lần tranh đua thắng hơn với Hiên Phi.
Nhan Chí Bình ra đứng nhìn thấy Lệ Nhan, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng. Y định bước xuống cản nàng thi thì Thất vương gia ngăn lại. Lệ Nhan cũng nhìn thấy nhưng không quan tâm đến.
Gần đây cứ được nhiều mỹ nam quan tâm nàng thấy mình xấu xí cũng là một điểm thu hút tuyệt vời. Nhưng có là Long Hiên Phi hay Nhan Chí Bình thì nàng đều không muốn suy nghĩ đến. Giờ thanh danh tiêu cục và vì cha là những gì nàng cố gắng trước đã.
Theo thể lệ thi, sẽ có hai chặn đường cho vòng thi thứ ba này. Chặn thứ nhất mọi người sẽ được phát một bản đồ da dê dẫn đường tìm nơi có các thùng hàng. Lệ Nhan lo tập trung đánh xe đi đã căng não gần chết rồi thì hết hồn nhìn phía trước các cổ xe cố ý va vào nhau loại đối thủ.
Nàng sợ quá không ngờ vừa xuất phát không bao xa đã tử chiến rồi. Các tiêu cục thi nhau đánh nhau tơi bời để bớt được đối thủ nào hay đối thủ đó. Nàng run run cố lách xe né những gã té lăn quay trên đường.
Đột ngột có một lực lớn tấn công sau xe làm ngựa loạng choạng, cả xe lệch sang bên mép vực bên phải. Lệ Nhan xoay đầu nhìn và run lên vì xe của Hiên Phi không có người cầm cương. Nàng đang cố nhìn ra sau lo hắn đã bị người ta đánh bay khỏi xe rồi.
Nhưng hắn xuất hiện từ một xe đối thủ bên trái, Lệ Nhan tròn mắt nhìn hắn nỡ đá người không thương tiếc ra khỏi xe. Dường như các tiêu cục nhỏ lẻ khác biết hắn là đối thủ mạnh nhất nên hùa nhau chuyền từ xe này sang xe khác nhầm tấn công hắn.
Cứ như giờ là cuộc thi cướp mỹ nhân vậy, họ hùa nhau bay đến đánh sao cho Hiên Phi bầm người mới thỏa mãn. Lệ Nhan thấy có người cầm cả vũ khí nên sợ quá gọi to…
- Hiên Phi! Cẩn thận! - Nàng vừa la thì hắn né cú đấm ngay mặt. Thay vì cảm động vì sự quan tâm của nàng, hắn chửi nàng ngay.
- Cẩn thận gì giờ này nữa thím hai? Lo chạy nhanh lên ta sẽ giải quyết đằng sau!
Hiên Phi hét với nàng rồi mới lao qua một xe ngựa khác cũng đang phóng ngựa như vũ bão để loại bớt đối thủ. Nàng không ngờ cuộc thi mang danh “trao đổi kinh nghiệm quý báu giữa các tiêu cục trong hội” lại tàn bạo khốc liệt như thế. Không khéo nàng cũng thành loại nữ nhi chân yếu tay mềm lâm vào cảnh này chỉ biết khóc thôi.

Đột ngột có người lao qua xe nàng làm nàng cúi đầu né cú đấm. Cái tên khốn này xem thường Mạch đại tiểu thư rồi nên nàng co chân đá ột cú làm gã tấn công té lăn quay trên đường, nhanh chóng bị bụi mù và các xe ngựa bỏ rời thật xa.
Lệ Nhan đánh được có một gã, trong lòng đã khoăn khoái vô tình phát hiện ra Hiên Phi vẫn nhìn lo ình. Hắn thở phào vì may là nàng sức như trâu, tự bảo vệ được bản thân và đánh văng vài gã. Tim nàng giờ phút này cũng không chịu yên khi biết hắn dõi theo mình suốt.
Thế là đến nơi lấy hàng chỉ có mười một tiêu cục thôi. Lệ Nhan loay hoay không biết cách chuyển hàng qua thì thấy Vạn Sinh đánh ngã một tiêu cục rất ác tay, sau đó rời đi trước thật ung dung. Thua ai không tức nhưng nàng không muốn thua Vạn Sinh chút nào. Vậy mà Hiên Phi vẫn rất từ tốn xem kĩ kiện hàng gỗ.
Nàng nóng lòng nên hối thúc…
- Nhanh lên Thổ Phỉ! Vạn Sinh thắng thì sao?
- Hắn nhanh cũng vậy thôi. Đến giờ mẹo ba khắc ngày mai chốt thi thứ hai mới mở cờ.
Lệ Nhan nghe hắn nói, mặt lập tức nghệch ra không hiểu gì cả. Thấy vậy hắn bực mình xuống tay quất vào đầu nàng một cú tàn bạo. Nàng ôm đầu rơi lệ thật không hiểu có thật là hắn thích mình mới càng đặc biệt thích đánh mình như vậy không?
- Đồ đầu heo! Không nắm thể lệ vòng thi cũng dám thi sao?
- Ta đâu biết thi sẽ lung tung rắc rối như vậy! - Nàng nhăn nhó nói khiến mặt xấu lại càng khó nhìn. Hiên Phi hậm hực lo chuyển hàng lên xe không thèm quan tâm nàng nữa nhưng vẫn nói cho nàng hiểu thể lệ.
- Giờ phải đến chốt thứ hai có vẽ trên bản đồ, giờ mẹo ba khắc ngày mai ai giành được cờ về đến Kinh thành còn hàng sẽ thắng.
Lệ Nhan nhíu mày, thầm chửi gã khốn nào lại nghĩ ra các vòng thi rắc rối này. Sau đó nàng lại hỏi tiếp Hiên Phi…
- Vậy chỉ có một cờ cho người thắng nhất thôi sao Thổ Phỉ?
Hiên Phi tập trung quan sát kiện hàng gỗ không hề để tâm nàng đang nói chuyện với mình. Hắn cẩn trọng nhẫm trong đầu chiều ngang và chiều cao các kiện hàng. Dựa theo khối lượng, sức chứa mà so sánh với lần trước.
Nàng phùng mang trợn má khi bị hắn làm ngơ vội la…
- Ta hỏi ngươi đó Thổ Phỉ thúi!?
- … hàng giống lần đó! - Hiên Phi vỗ vỗ lên thành kiện hàng nói khẳng định làm mặt nàng tái xanh ngay.

- Hả? Giống lần ta với ngươi bảo tiêu hả? Binh khí và trái pháo sao?
- Chắc vậy! Xem ra lúc đến Kinh sẽ vui lắm đây!
Hiên Phi nói vui vẻ nhưng làm nàng rùng mình sợ. Nhìn quanh cũng hơn chín tiêu cục lấy được các kiện hàng to. Số vũ khí như vậy thật sự rất là lớn.
Chặn đường tiếp theo các đội bớt đấu đá nhau để kịp đến địa điểm treo cờ. Lệ Nhan nhìn quanh các tiêu cục khác chỉ nghĩ là cuộc thi không hề biết bản thân họ đang mang đi những gì. Nàng và Hiên Phi biết nhưng không nói, không biết có làm gì ảnh hưởng đến “giang sơn xã tắc” hay không?
Đi đến chập tối mới đến nơi. Địa điểm treo cờ cách Kinh thành không xa lắm chỉ tầm trăm dặm. Các đội nghỉ bên bãi đất trống có đánh dấu từ đầu của hội tiêu cục. Trời vào khuya sương đêm nặng trĩu, không khí có vẻ ổn nhưng Lệ Nhan biết khi đến giờ thì đây sẽ là một cuộc xung tả hữu đột nhằm giành cờ đi tiếp.
Chỉ có nàng là nữ nhi ở đây, lại là một trong ba tiêu cục lớn nhất khiến nàng có hơi sợ. Lại thêm Vạn Sinh ngồi khép mắt không nói nhưng nàng cứ có cảm tưởng gã sẽ nhào sang bốp chết trả thù nàng.
- Ăn đi đừng nhìn dáo dát!
Giọng Hiên Phi nói làm nàng sựt tỉnh nhìn qua hắn đưa bánh ình. Chỉ có nàng và hắn là dùng chung một đóng lửa. Nàng ngốn bánh cả miệng, nhìn sao cũng không ra dáng đoan trang thục nữ nhưng Hiên Phi vẫn lẳng lặng phủi bột thừa khỏi má nàng và đưa nước uống.
Nét mặt tuấn tú của hắn nghiêm túc khác thường làm nàng hơi run cảm giác Hiên Phi đột ngột toát ra sự mạnh mẽ của một nam nhân trưởng thành chững chạc. Tim nàng đập nhanh ngớ ngẩn rồi nên cố tập trung nhai bánh. Thật sự lúc này có hắn bên cạnh nàng rất an tâm.
Hiên Phi biết Vạn Sinh nhìn mình nhưng mặc nhiên không để tâm đến gã ta. Ánh mắt Hiên Phi bận lo cho nàng rồi.
Càng về khuya, không khí tĩnh lặng lại càng căng thẳng là thế vậy mà nàng vẫn thấy buồn ngủ đến không chịu được. Các tiêu cục khác không ai dám ngủ cả vì chỉ có một người thi, họ phải giữ xe giữ hàng. Chưa kể ngủ quên sẽ không kịp lấy cờ.
Nàng cố rướn hai mắt lên nhưng chỉ càng làm nó thêm phần đờ đẫn. Ngẫm lại cha không tin tưởng nàng cũng là đúng. Có thức một đêm nàng cũng không chịu nổi thiệt là vô dụng.
Chợt Hiên Phi trải áo choàng của hắn xuống nền cỏ cạnh bên hắn và vỗ vỗ nói…
- Qua đây ngủ chút đi!
Nàng nhìn qua chổ êm ái cạnh hắn cứ như là một người đang đau bụng cùng cực liền nhìn thấy ngay nhà xí phía trước trong lòng vui mừng, sung sướng không tả hết. Nhưng dù sướng đến thế nào nàng cũng không dám qua ngủ gần Hiên Phi như thế. Giờ cũng đang thi nữa nên nàng mạnh mẽ lắc đầu nói cứng rắn…
- Ta không sao!
- Ta sẽ gọi ngươi dậy. Ngủ chút đi, mai còn đi một đoạn xa mà!
Lời của hắn thật là mật ngọt dụ hoặc ruồi nhạn như nàng. Tính ra nàng cũng không cần ngại với hắn nên vứt bỏ kiêu hãnh, mò qua nằm nghiêng người xoay lưng về phía hắn.
Hiên Phi nhìn nàng chịu nằm mới ném thêm vài nhành cây khô vào đóng lửa. Xung quanh ai cũng đang nhìn phía Lệ Nhan vì nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, lại còn dám ngủ như vậy.
Cả ngày mệt muốn chết, được ngã lưng nàng rất dễ chịu nhưng chợt nhớ nên xoay nhìn hỏi Hiên Phi…

- Còn ngươi không ngủ hả?
- Ta cũng ngủ thì ngươi muốn hai đứa chết chung hay sao? - Hắn trả lời nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh độ nguy hiểm lúc đang thi làm nàng xanh mặt. Khẽ suy nghĩ, nàng nhanh nhảu nảy ra sáng kiến.
- Hay ta ngủ rồi sẽ thay phiên cho ngươi ngủ nha Thổ Phỉ!?
- Ngủ đi thím hai!
Hiên Phi giơ ngón tay đề trán ép nàng nằm làm Lệ Nhan lè lưỡi trêu tức hắn. Vậy mà Hiên Phi chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt rất ấm áp, tay không do dự vuốt lọn tóc thừa vướn ngang má nàng.
Mặt nàng đỏ lên ngay khi bị hành động và ánh mắt của hắn xem nàng như thứ gì đó vô cùng quý báu của hắn hại ra. Trước đây cả hai chơi chung thơ ngây, nàng chưa từng biết thế nào là “xấu hổ” với Hiên Phi nói gì ngại ngùng với hắn như thế này.
Song nàng lại nghiêng đầu đi nhẹ tránh tay hắn, nói với chất giọng mang chút đượm buồn…
- Cha chúng ta đã như vậy… ngươi đừng đối với ta như thế nữa!
Nàng nói rồi mím chặt môi cố mạnh mẽ dứt khoát. Hắn bỡ ngỡ vì lời nói của nàng đâm sau vào tim hắn. Môi Hiên Phi khẽ cười nhạt nói khi lòng đau đau…
- Cha chúng ta không quan trọng… quan trọng là ngươi thôi!
- Ta đã nói là ta không thể nào thích…
Nàng ngửa người ra nói chưa dứt lời đã nghẹn lại. Hắn khom xuống mặc kệ ánh mắt tròn xoe xúc động của bọn người tiêu cục khác để hôn môi ngăn nàng lại nói ra điều hắn không hề muốn nghe thấy.
Lệ Nhan chết mất, nàng nằm cứng đơ tay bấu cứng vai áo hắn không dám nhúch nhích. Hắn thật đáng ghét làm nàng tức trong lòng vì cứ không oẳn tù tì đã “hôn nhẹ” nàng suốt.
Hiên Phi nhìn mặt nàng, trên tuấn nhan của hắn đang kiềm chế một cơn tức giận khi nói…
- Chuyện đó sau khi thi xong tính tiếp! Ngủ đi!
Lệ Nhan ú ớ không biết phải nói gì nữa đành xoay nghiêng người đi và cắn nhẹ bờ môi vẫn tê dại vì hắn. Chính nàng cũng sợ sau khi thi xong buộc phải xa hắn. Nhưng đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi không hiểu sao vẫn rất buồn sợ như vậy.
Mọi người càng nhìn hai đứa nhiều hơn. Hiên Phi không để tâm chỉ chú mục nhìn vào đóng lửa trước mặt. Lệ Nhan thì có lâm vào hoàn cảnh nào vẫn có thể an lòng ngủ như chết và thoải mái tạo ra một mảng nước miếng đi xuống bên má.
Qua nửa đêm, mọi người mệt mỏi dần đồng nghĩa với có sơ hở.
Hiên Phi đắp nhẹ lại áo choàng sợ nàng cảm lạnh vì sương đêm cùng lúc nghiêng đầu né một mũi kiếm quét đến. Mọi thứ lúc nàng ngủ đã thành một cuộc hỗn chiến tạp nham bất phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận