Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

 Trăng thanh gió mát, sánh bước bên mỹ nhân hỏi lòng ai không xao động?
Nếu lúc này nàng chính là giai nhân chắc cũng sung sướng lắm song khổ nỗi Chí Bình mới chính là tuyệt sắc thiên hương tại đây làm cho nàng kiềm chế gần chết mới không cười thú tính khoái chí.
Đi với lại dạo, trời thì tối thui làm Lệ Nhan muốn về ngủ ngay cho rồi nhưng nào dám thất lễ với công tử nho nhã như Chí Bình. Chí Bình xoay nhìn, nói nhẹ nhàng…
-  Sao Lệ Nhan cô nương không nói gì cả? Ta thích cô nương nói nhiều với ta!  -  Xưa nay có chỉ có người bảo nàng “câm miệng” nay mới biết cảm giác người ta bảo nói nhiều lại đáng sợ như vậy nha.
-  Ây… Tại tối nay tui ăn no không nghĩ ra chuyện gì để nói cả nên… xin lỗi vì đã không nói nhiều nha Nhan công tử!
Nàng trả lời thật thà cầu mong Chí Bình không giận nhưng y chỉ bật cười. Phải nói người đã đẹp, cười lên càng lộng lẫy hết sức. Suy đi ngoảnh lại nàng phải đem lòng hận thù những người đẹp nhưng không hiểu sao cứ mãi lẩn quẩn quanh họ như thế.
Tiếng Chí Bình cười vang giòn tan, còn nàng lại đứng ngây ngốc không biết làm gì nữa. Cuối cùng Nhan Chí Bình cũng cười xong và nhìn nàng bằng một ánh mắt triều mến vô cùng tha thiết…
-  Cô nương có biết tìm một người nói thật khó hơn tìm trăm nghìn người dối trá hay không?
Lời Chí Bình chứa nhiều tâm ý nhưng Lệ Nhan si ngốc chỉ nhíu mày đáp…
-  Cái này thì tiểu nữ chưa biết thưa công tử… nhưng gần đây tui phát hiện người đẹp nhiều hơn người xấu đó!
Nói thôi chưa đủ, nàng còn chớp chớp tự ám chỉ mình là người xấu hiếm có khiến Chí Bình có thêm cơ hội cười đau bụng. Người ta cười chẵng lẽ nàng không cười theo sẽ là vô lễ nên nàng cũng nhe răng gượng cười.
Nhưng trong lúc cười quên đi bản thân đang trong váy áo lụa là, nàng vấp tà áo lụa ngã tới. Chí Bình nhanh tay đỡ lấy người nàng cứu kịp nàng khỏi cảnh đáp đất bằng mặt rồi.
Chạm vào người nàng, lòng nam nhân có ý từ đầu dễ gì bỏ qua cơ hội này nên thu tay ôm vội vào lòng. Thâm tâm Chí Bình rất vui lúc bên nàng gần nhau như vậy, tay vì vậ càng có chút lực ôm không rời.
Còn cả người Lệ Nhan lại cứng đơ đến khờ khạo khi phải dựa vào ngực nam nhân lạ như vậy. Công tử tuấn tú trước mắt giữ chặt không hề có ý buông nàng ra, ánh mắt trìu mến ôn nhu vô cùng…
-  Lệ Nhan cô nương cảm thấy thế nào về ta!?
Chí Bình vào thẳng vấn đề không chút ngần ngừ khi muốn rõ tâm ý của nàng dành ình. Nhưng khổ là nàng quá choáng ngộp trong tư thế bị ôm và nhìn gần sát gương mặt tuấn mỹ nên nói lắp bắp…
-  Công tử… thật sự rất đẹp!!!  -  Không chỉ đẹp bình thường đâu, nàng nhìn đến hoa mắt chóng mặt rồi đây. Chí Bình lại có cơ hội cười vang vì nàng.

-  Haha… không! Ý ta là cô nương có thích ta không?
“Rắc!!!”. Câu hỏi của Chí Bình vừa dứt thì trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng cành gãy giòn tan chói tai. Lệ Nhan thần trí bay bổng như bướm dạo vườn xuân, do hoa thơm quá độ nên sớm đau đầu choáng váng.
Chí Bình nhất mực nhìn nàng chờ đợi một câu trả lời, tay cũng không hề có ý buông người nàng ra. Nàng vẫn được y ôm trọn một cách trân trọng.
Cô nương khác như nàng chắc mừng rơi nước mắt rồi. Song khổ nổi nàng thấy kinh khủng lắm nha vì không hiểu tại sao các mỹ nam cứ thích hỏi câu hỏi như vậy với nàng.
Một Long Hiên Phi làm nàng nhứt đầu lắm rồi, nay lại thêm Nhan Chí Bình muốn hỏi ý tứ trong lòng nàng. Nàng tự hỏi có phải là họ quá đẹp rồi nên cần có xấu nhân làm lá xanh phụ họa thêm cho họ nổi bật hay không?
Nàng cố lấy lại chút tự chủ và nhẹ nhàng lách người lịch sự khỏi tay Chí Bình…
-  Nhan công tử thật đẹp… còn tốt nữa, tui cũng rất thích!  -  Nàng cười cười phụ họa thêm khi nói nhưng Chí Bình hỏi lại ngay.
-  Chỉ là thích thôi sao? Không có tình ý giữa nam và nữ sao?  -  Chí Bình xem ra cũng thuộc loại người thẳng thắng như Hiên Phi. Một khi đã có ý thì không cần gì phải che giấu, ngại với nàng nữa.
-  Cái chuyện đó… tui không nghĩ đến!
Lệ Nhan rụt rè nói thật cũng lo Chí Bình sẽ tức giận nhưng không. Chí Bình không những không giận hay thất vọng lại mỉm cười. Ánh mắt y nhìn nàng càng sáng ngời, tay vuốt khẽ tóc nàng thật ôn nhu. Lệ Nhan run run, thật sợ quá cứ muốn hất tay mỹ nam ngay thôi…
-  Lệ Nhan thật đặc biệt, rất thành thật nên ta rất thích. Quanh ta ai cũng chỉ biết giả dối. Ta luôn muốn tìm một người có thể bên ta không mang dối trá, làm cho ta vui cười mỗi ngày thật vui vẻ.
Lệ Nhan nuốt khan, trong đầu tự nhủ chắc công tử ấm đầu lắm rồi mới mê nàng đến thế này nha. Nhưng chuyện với Hiên Phi nàng còn dễ tính, còn Nhan công tử không mấy thân thiết lại “rất thích” nàng như vậy có phải khổ cho cái đầu ngốc của nàng phải suy nghĩ quá độ hay không?
Nàng đành cười gượng giả điên giả khùng xem như ý của Chí Bình không ám chỉ vào mình và trả lời…
-  Vậy công tử nên ra ngoài gặp nhiều người hơn, chắc sẽ sớm tìm ra người như vậy thôi!
Để xem nàng giả ngu si, y sẽ phàn ứng thế nào. Nhưng Chí Bình lại được trận cười nghiêng ngã. Giờ thì Lệ Nhan bắt đầu thấy ghét nụ cười sỉ nhục nàng rồi.
Trong không gian vắng chỉ hai người bên bờ sông gió thanh mát. Chí Bình cười xong mới nhìn nàng nói dịu dàng…
-  Thì ta đã nói người nói thật rất khó tìm rồi mà. Huống chi ta đã tìm ra Lệ Nhan rồi…

Nghe đến đoạn này thật là nàng không dám thở nữa. Sao cứ phải là người đẹp thích nàng cơ chứ. Nàng không muốn chấp nhận cảnh xấu càng xấu đâu.
-  …sau cuộc thi này chắc cô nương sẽ hiểu rõ về ta hơn nên nhân lúc này ta muốn đề nghị một chuyện. –  Chí Bình tiếp lời rất trông chờ phản ứng từ nàng.
-  Chuyện gì? Tui không có khả năng làm được mọi việc đâu công tử!
-  Việc này cô nương sẽ làm được…
Chí Bình mỉm cười, mắt nheo khẽ lại nhìn nàng khi nói chắc như đinh đóng cột. Tay y mơn nhẹ lên gương mặt khờ khạo của nàng và lên tiếng…
-  Nàng làm thê tử của ta có được không Lệ Nhan?
“Rắc!!!”. Lại có tiếng cây bẻ vang chói tai vọng đến. Lệ Nhan đờ đẫn nhìn Chí Bình.
Thật may là lần trước có vô số người cầu hôn rồi nên xem như nàng cũng có chút kinh nghiệm nếu không đảm bảo lúc này nàng cũng đã té xỉu sùi bọt mép vì “quá sức chịu đựng”.
Nhan Chí Bình tuấn tú, nho nhã, phong độ cao quý sang trọng giàu có không thể vì tiêu cục nhà nàng mới giở trò. Nàng cũng không dám khẳng định là mình có sức hấp dẫn nhưng không phải gần đây “siêu cấp mỹ nam nhân” cũng nói thích nàng hay sao.
Nói chung dù miệng Chí Bình nói ra thẳng thắng như vậy nàng cũng không thể không hoài nghi chuyện khó tin này nên rùng mình hỏi lại…
-  Công tử bị bệnh ở đầu và mắt đúng không?
Chí Bình bật cười ngay làm nàng càng nhăn nhó. Nếu không vì bệnh mà lại muốn lấy nàng làm vợ thì thật là khó nghĩ nha. Chí Bình không ngăn nổi mình, tay ngắt yêu nhẹ cái mũi nhỏ của nàng nói rất vui vẻ…
-  Ta thật rất muốn bên nàng mỗi ngày!  -  Lệ Nhan có cảm giác y muốn ngày nào cũng bị chọc cười như vậy thì đúng hơn. Nàng rụt rè thốt lên.
-  Ây… công tử nói thật hả?
-  Phải! Ta chỉ nói một lời. Nàng hãy suy nghĩ thật kĩ, sau khi cuộc thi kết thúc hãy trả lời cho ta biết. Nãy giờ có người đang không vui muốn nổi nóng nên ta về trước nhé, nàng cứ về sau cùng người đó!
-  Chờ đã… công tử đùa hả?

Nàng vẫn không tin nổi, có gọi theo nhưng Chí Bình chắp tay sau lưng vui vẻ thong dong bỏ đi. Xem ra Chí Bình cũng rất tự tin nàng sẽ là của mình. Dù sao người ta đẹp – người ta có quyền. Còn nàng xấu xí tại sao cứ bị rơi vào tình cảnh “sung sướng trong đau khổ” thế này.
Và thình lình Hiên Phi cầm một mớ cành cây to có, nhỏ có đi từ trong góc khuất đến gần nàng. Nét mặt hắn thiệt là đáng sợ…
-  Vậy mà lần trước ngươi nói không thích hắn. Ngươi có ý muốn làm thê tử của gã họ Nhan đó đúng không?
-  Ra nảy giờ ngươi nghe lén hả?
-  May là ta theo nghe lén mới không bỏ lỡ cơ hội chứng kiến chuyện động trời này!
Hiên Phi nảy giờ không kiềm giận bẻ cây chắc cũng đã lao ra bẻ cổ tên Nhan Chí Bình ấy rồi. Nàng thật khổ sở chuyện tình cảm này lắm rồi không muốn suy nghĩ gì nữa. Nói nhiều với Hiên Phi cũng không giúp tình hình khá hơn nên nàng bỏ đi.
Song hắn đâu có tha cho nàng dễ như vậy. Hiên Phi níu lấy nàng rồi gặng hỏi vừa tức giận vừa mang chút lo sợ ẩn chứa…
-  Ngươi không phải là muốn làm vợ hắn ta thật chứ?
-  Đó là việc riêng của ta. Ngươi nghe lén rồi còn dày mặt tra hỏi ta nữa hả Thổ Phỉ!?  -  Nàng hung hăng đáp lời.
Chí Bình thích nàng thật là chuyện choáng váng kinh thiên động địa, tốt nhất không nên nhìn bản mặt Hiên Phi kẻo lại nhớ hắn cũng thích nàng chỉ khổ hơn thôi. Song Hiên Phi cũng không hiền từ gì đoạn nói lớn như dọa nàng….
-  Ngươi không thích ta cũng không được đi thích hay làm vợ của kẻ khác!?
-  Vô lí!!! Ngươi thật là ngang ngược. Bộ thích ta là muốn làm gì thì ta làm theo sao? Ta mặc kệ ngươi không quan tâm.
Nàng bực mình đi thì Hiên Phi không cam tâm nắm lấy nàng kéo ngược. Nàng lại vì áo lụa rườm rà nên chới với ngã lại phía hắn. Chẳng chờ nàng hay đợi một câu đồng ý, Hiên Phi không do dự hôn lên môi nàng.
Lệ Nhan mở to mắt, cảm giác môi bị hắn chế ngự nên vung tay quờ quạng tìm cách thoát nhưng hắn giữ chặt lại không cho nàng bất tuân ý hắn.
Nàng thật cũng cố gắng thoát lắm chứ rồi lại mềm nhũng cả người từ từ vì Hiên Phi. Hắn “hôn nhẹ” đã làm tim nàng đập loạn xạ rồi huống chi “hôn mạnh” như thế này.
Môi trên môi kề sát mút chặt. Mỗi lần nghiêng nhẹ đầu sang một hướng hắn lại cố ý cắn nhẹ từng chút lên môi dưới của nàng khiến nàng khó chịu buột phải nhón chân cố theo ý hắn.
Hơi thở vừa phả nhẹ đã vội vã hít lấy hơi thở của đối phương. Mùi vị của Hiên Phi thật đặc biệt, có thế nào nàng cũng không quên. So với vị của bánh nướng đầu thành thì nàng muốn cắn ngay Hiên Phi khi có cơ hội một miếng rõ to.
Nàng và hắn hôn hình như rất lâu. Vừa muốn dừng hắn lại cứ quyến luyến hôn thêm thật tiếc nuối khiến nàng thấy cũng đáng thương nên chu môi nhỏ cho hắn mặc ý gắt gao hôn tiếp tùy thích.
Tay hắn ôm chặt làm đầu óc nàng mơ màng không còn biết gì. Trong tay Hiên Phi nàng dễ chịu hơn rất nhiều. Cảm giác thật bình yên.
Lệ Nhan lén dụi nhẹ vào bờ ngực lớn của hắn khi hắn hít nhẹ mùi hương nơi mép tóc mềm trên cổ nàng. Cả hai ôm nhau rất tình tứ nhưng nàng nhớ hình như mình vẫn đang giận hắn cơ mà.

Hiên Phi có thừa sức giữ chặt nàng bên người không thể bỏ chạy nhưng tâm nàng quá khó để giam lại bên hắn. Chính vì thế, tay ôm nàng trong tay là thế, giọng hắn vẫn mang chút yếu đuối…
-  Ta thích ngươi trước… cũng đã nói ra trước. Ngươi không thể chọn hắn!
Nàng nghe tim Hiên Phi đập thật nặng nề trong vòm ngực lớn. Nàng không nghĩ hắn lại lo sợ đến như vậy. Tay nàng giơ lên, ngần ngừ rồi lại thu tay vừa ôm vừa vỗ nhẹ dỗ dành trên lưng hắn…
-  Ta có nói là đồng ý với Nhan công tử đâu. Huynh ấy cho ta thời gian suy nghĩ mà ngươi không nghe thấy sao?
Hiên Phi nghe thế vội vã kéo nàng ra nhìn đầy khẩn thiết…
-  Đừng có đồng ý!
-  … ta có đồng ý hay không cũng không thể thích ngươi lại mà!  -  Nàng nói ra không hiểu sao trong lòng cũng nghẹn lại chút ít. Nhưng Hiên Phi không hề yếu lòng, nói ngay với nàng.
-  Ít ra ta cũng còn cơ hội làm ngươi hồi tâm chuyển ý thích ta. Ngươi đi lấy kẻ khác ta làm gì được nữa!?
Tuy Hiên Phi yếu thế sầu thảm nhưng không muốn bỏ cuộc tí nào. Lệ Nhan cũng vui vì tính cách của hắn thật không khác đi chút nào. Giờ cả hai bên nhau thế này làm nàng lại nhớ về Thu Nguyệt. Cơ hội chỉ có hai người nhưng nàng không dám đưa túi thơm đó ra.
Hiên Phi bên nàng như lúc này, nàng không muốn chọc ngay khiến hắn tức giận vì mình. Nàng cắn môi vẫn còn vươn cảm giác môi hắn, tự cảm thấy mình thật xấu xa không đáng mặt tỉ tỉ.
Vì Thu Nguyệt nàng đã không đáp lại hắn, nàng càng không muốn vì Thu Nguyệt phải tránh xa hắn thêm nữa.
Hiên Phi cũng đang thê thảm vì lo nàng sẽ theo Chí Bình nhưng đột nhiên nàng chủ động ôm lấy thật chặt. Mặt Hiên Phi đỏ lên, tay ôm ngay lấy nàng hỏi lại…
-  Ngươi hồi tâm chuyển ý rồi hả Lệ Nhan?
-  Hồi tâm gì chứ? Ta chỉ đơn giản là thấy ở đây lạnh nên ôm ngươi vậy thôi!  -  Nàng che giấu mọi thứ chỉ dụi má ôm Hiên Phi vậy thôi. Hiên Phi khổ sở than thở.
-  Thích ta đi rồi ôm không được sao!?
-  Vậy thì không thèm ôm ngươi nữa!
Nàng chun mũi tỏ ra đáng ghét lùi ra thì hắn nhanh tay ôm lại ngay. Nàng lại rơi vào vòng tay của Hiên Phi. Cả hai không nói gì, cứ đứng ôm nhau với một chút thẹn thùng. Cảm xúc bên nhau không xung đột cũng không tệ chút nào mà còn hơi tốt nữa kìa.
Lệ Nhan khép mắt lại lắng nghe nhịp tim cùng hơi thở của Hiên Phi và tự nhủ trong lòng… nếu không còn lí do gì cản trở nàng nữa…
Nàng chắc chắn sẽ thích hắn để được Hiên Phi ôm chặt vừa ấm áp, vừa dễ chịu thế này mãi mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận