Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

- Lệ Nhan cô nương xin hãy làm thê tử của ta!
Mặt nàng và Hiên Phi cùng đờ đẫn tại tư thế đánh nhau, mắt nhìn một nam nhân chưa từng gặp quỳ giơ ra trâm lễ vật cầu hôn nàng. Lệ Nhan run rẩy ngay trong khi Hiên Phi hận không thể bò lăn ra cười lúc này. Trên đời này thật có người khùng đến mức đi cầu hôn nha đầu Lệ Nhan đó!
Lệ Nhan thật sốc vì bất ngờ đến không nói nên lời thì Hiên Phi đã nhanh chóng tỏ ra thương tiếc gã nam nhân lạ đó thay cả nàng…
- Vị huynh đài đây xem ra bệnh tình khá trầm trọng ở đầu và con mắt rồi đúng không? Hay là nhầm lẫn đó, bên kia có mỹ nhân kìa!
Hiên Phi ám chỉ Thu Nguyệt vẫn còn đứng nơi thềm phủ họ Mạch. Lệ Nhan phùng mang trợn má liếc cái tên khốn Thổ Phỉ này thật đáng ghét cứ phá cảm xúc lâng lâng của nàng mới chịu được. Song gã nam nhân cầu hôn nàng xoay nhìn Thu Nguyệt xinh đẹp, lộng lẫy cũng chỉ biết run lên rồi nuốt lệ quay trở lại nhìn Lệ Nhan.
- Lấy được Lệ Nhan cô nương mới là mục đích lớn nhất của đời ta!
Hiên Phi thiệt bất ngờ đến mức chút nữa sặc nước bọt tự mình chết rồi. Hắn không ngờ rằng trên đời này có kẻ bệnh nặng đến mức mê đắm nha đầu Lệ Nhan. Trong khi Lệ Nhan bối rối tự ôm ngay hai má đã sớm đỏ thẹn và nói vài câu tự mãn…
- Thì ra có người ái mộ ta đến vậy!?
Thấy nàng mơ màng, sung sướng vì có người cầu hôn rồi khiến hắn vội chen vào nói ngay….
- Cái gã này từ đâu xuất hiện, chê cả Thu Nguyệt, còn đòi thú ngươi làm vợ chắc chắn là có ý đồ bất chính rồi!
- Ngươi thấy ta có người ái mộ nên ghen tị đúng không Thổ Phỉ? - Nàng không tức cũng lạ nha. Hiên Phi rõ ràng kinh bỉ nàng xưa nay không được ai hâm mộ như hắn và Thu Nguyệt. Nhưng Hiên Phi vội nhăn nhó đáp lời.
- Xìiii… Long Hiên Phi ta có người ái mộ xếp hàng từ Vạn An này cho đến Kinh thành còn chưa hết nữa, đâu có rãnh rỗi ganh tị với ngươi!
Lệ Nhan và Hiên Phi lại bắt đầu liếc mắt nhìn nhau phóng ra lửa phẫn nộ. Chỉ thiếu chút nữa thôi hẳn nàng cũng lao vào đánh hắn cho hả dạ rồi nhưng lại có thêm hai nam nhân lạ xuất hiện đột ngột cũng lao đến trước nàng hét lên tranh giành.
- Lệ Nhan cô nương hãy làm thê tử của ta!
Giờ thì Hiên Phi quá sức kinh hãi rồi. Hắn không tin lại có nhiều kẻ bị bệnh nặng như thế cố tranh nhau cầu hôn Lệ Nhan. Thâm tâm hắn lúc này thật muốn đến an ủi từng người một cách chia sẻ nhất có thể.
Lệ Nhan lúc này không thấy khoái chí vì có người hâm mộ nữa. Nếu một người thì còn hi hữu xảy ra nhưng cùng lúc nhiều người đến cầu hôn nàng đến vậy cũng thật bất thường như lời Hiên Phi nói. Thu Nguyệt nhìn cũng lo lắng theo không biết chuyện này có gì không ổn cho đại tỉ không.
Nhưng cả ba đứa chưa ai làm gì thì từ phía xa ùn ùn kéo đến một nhóm nam nhân vô cùng náo loạn. Họ hùa nhau vây quanh Lệ Nhan rồi quỳ xuống cầu hôn chân thành. Có thể nói đó là cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời Hiên Phi từng chứng kiến qua.
- Đám người này điên hết rồi sao lại đi cầu hôn đầu heo diễm lệ này chứ!?
Lệ Nhan đang hoang mang trong đám nam nhân nghe hắn ta nói thế cũng phải tức lên nha. Nàng giơ tay đấm cho Hiên Phi một cú làm hắn té ra ngoài đám đông. Trên đường lớn cũng nhiều người xem cảnh cầu hôn Mạch đại tiểu thư của Cửu Nhật tiêu cục.

Lệ Nhan lúc này không cảm thấy hay ho nữa rồi khi có cả chục người dâng lễ vật cầu hôn như thế. Và cuối cùng nàng cũng biết ra lí do có nhiều kẻ khùng thế này.
- Ai có được Lệ Nhan cô nương sẽ có được Cửu Nhật tiêu cục đó!
Nghe thế nhiều nam nhân cũng gắng liều mình nhào vào cầu hôn để thử thay đổi tài vận khiến nàng giận sôi máu, trào nước bọt. Nàng biết mình tệ, không ra dáng khuê nữ thật nhưng có cần người ta vì chút lợi ích kia lại làm trò này không?
Làm trưởng nữ có tiêu cục cũng tốt nhưng vì thế mà ra cảnh này thật không hay chút nào. Tất cả chỉ do nàng thành thân với Vạn Sinh không thành, người ta đồn đại mới hỗn loạn. Giờ dẫu Thu Nguyệt xinh đẹp đến vậy nhưng họ chỉ muốn có tiêu cục lớn nhất nhì giang hồ thôi.
Thế là nàng hậm hực giơ chân, đá tay vào đám nam nhân đang vây lấy mình để xua họ ra.
- Tránh ra!
- Cô nương xin hãy chọn tôi ak!
Cảnh tượng lúc này cứ như một đám ruồi nhạn bâu lấy cục phân chất lượng cao khiến Hiên Phi thật không nhịn cười nỗi nữa. Nàng đang bực lắm rồi vội liếc nhìn hắn cười càn rỡ chọc mình hơn. Thậm chí thấy nàng mắt đỏ ngầu, mặt đen xì giận thì hắn càng cười đắc ý lớn hơn nữa chứ. Đám nam nhân xoay nhìn mỹ nam cười đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành chỉ muốn say sẫm hết.
Lệ Nhan cắn môi hận không thể nhào lại đánh bầm mặt Hiên Phi lúc này do lỡ hứa giúp tiểu muội rồi. Song nếu không phải nàng đánh có lẽ Thu Nguyệt không phàn nàn gì đâu. Thế là nàng ở giữa đám nam nhân cầu hôn, dõng dạc nói…
- Ai muốn làm phu quân của Mạch Lệ Nhan này?
Toàn bộ đồng loạt giơ tay lên trời như bé ngoan trả lời nàng. Nàng có chút nhếch mép cười gian tà nhìn về phía Siêu cấp mỹ nam nhân. Hiên Phi tự dưng thấy có chút rùng mình sợ nha khi nàng nói tiếp.
- Vậy thì ai có thể đánh Long Hiên Phi sống dở chết dở, Mạch Lệ Nhan này sẽ lấy làm phu quân! - Nàng vừa tuyên bố xong mọi người đều chấn động. Dĩ nhiên kẻ sốc nhất chính là hắn rồi.
- Nè! Việc của ngươi sao lại lôi ta vào chứ nha đầu?
- Tại ngươi chọc ta làm chi? Nếu không muốn bị đánh thì liệu hồn dọn dẹp hết bọn người này cho ta đi Thổ Phỉ thúi!
Nói xong nàng phủi tay đi đến kéo Thu Nguyệt cùng vào nhà bỏ Hiên Phi ở lại bơ vơ một mình với đám nam nhân nhốn nháo. Nàng cười ác trong bụng dạ phúc hắc của mình. Làm thế vừa chơi xấu Hiên Phi vừa khỏi mệt khi tự đánh nhau đuổi người nha. Lệ Nhan thật hâm mộ đầu óc thông minh tuyệt vời của mình.
Khi đó, cả đám người nhìn “siêu cấp mỹ nam nhân” đang tái xanh mặt lại càng xinh đẹp động lòng người. Tuy nhiên Lệ Nhan đã công bố như thế, bọn họ không còn lựa chọn nào khác đành rưng lệ nhìn Hiên Phi…
- Xin lỗi mỹ nhân… bọn ta muốn có Lệ Nhan cô nương và tiêu cục thôi nên… - Cả đám cùng nhắm mắt lao lên đánh. Hiên Phi bị ép vào đường cùn một cách lãng xẹt không thể không tức giận gào lớn.
- MẠCH LỆ NHAN!!! Ta quyết không tha cho ngươi!

Nàng bên trong nhà dĩ nhiên nghe giọng hét thân quen của “hảo” hàng xóm rồi. Tiếp sau tiếng đánh nhau nhanh chóng vang lên nghe thật là vui tai, hẳn là Hiên Phi có võ công cao cường cũng phải vã mồ hôi với số lượng người như thế thôi.
Nàng chỉ cười, ngồi run đùi ăn hạt dưa không thèm lo lắng gì trong khi Thu Nguyệt thật đứng ngồi không yên, rưng rưng lệ hỏi.
- Sao tỉ nỡ làm thế với Hiên Phi ca ca chứ?
- Ây… tỉ nói giúp muội thành đôi với hắn chứ đâu có nói sẽ đối xử tốt với hắn ta đâu!
- … tỉ không sợ sẽ có người thắng lấy được tỉ và tiêu cục nhà mình sao?
- Nếu hắn ta thua thì tỉ càng không giao muội cho loại nam nhân yếu đuối đâu. Nhưng Thổ Phỉ không thua đâu muội đừng lo mà!
Lệ Nhan lại ung dung ăn uống trong khi Thu Nguyệt bồn chồn ngón ra vẫn còn nghe tiếng đánh nhau. Dĩ nhiên Lệ Nhan biết năng lực của Hiên Phi đến đâu, lại cho rằng hắn ưa sĩ diện càng không để thua.
Thế nhưng Thu Nguyệt cảm giác Hiên Phi dốc sức đánh người chỉ vì đại tỉ. Nhưng nhìn lại Lệ Nhan vô tư như thế, Thu Nguyệt tự gõ trán cố không nghĩ ngợi chuyện đó nữa vì chính Lệ Nhan đã nói sẽ giúp cả hai thành đôi.
———————-
- Con ra ngoài gây sự với ai lại khiến hết kẻ này đến kẻ khác cứ đến nhà ta đòi giao đấu với con, còn đòi phá nhà ta nữa hả Hiên nhi?
Hiên Phi nghe cha chửi chỉ giận đùng đùng ngồi bật dậy khỏi giường cạnh cửa sổ lớn rồi la ầm một cách ấm ức…
- Con gây sự hồi nào? Nha đầu Lệ Nhan hại con… không vì ra ngoài bị người ta đánh thì con cũng xông qua nhà họ Mạch đem bằm nhỏ nha đầu đó ra thành tương đỏ rồi!
Vừa nói Hiên Phi vừa giơ tay diễn tả cách bằm nhừ thịt khiến Long Bách Phi ớn lạnh che miệng thiếu điều buồn nôn theo. Ông ấy nhăn mặt vì độ ác độc dã man của con mình nha.
- Xem ra hai đứa ghét nhau còn hơn cha và lão già Mạch Kiểm nữa. Nhưng hai đứa có xung đột gì cũng lo giải quyết chuyện này êm ngay đi có biết không?
Hiên Phi nghe chỉ nhắm mắt ngửa đầu thở ra một cách bất lực. Số người muốn tiêu cục nhiều vô số, đến nay đã qua ba ngày rồi vẫn còn người kéo đến tìm hắn như rồng như rắn. Chưa kể cũng không ít cao thủ trong đó làm Hiên Phi mệt gần chết chỉ biết trốn luôn trong nhà cho yên thân.
Đột nhiên gia nhân hốt hoảng lao vào báo…
- Thiếu gia ơi có chuyện rồi! Đầu thành treo toàn tên của người không đó!
- Cái gì???

Long Bách Phi cũng đi theo con xem mọi chuyện rốt cuộc là sao? Và hắn vừa ra cổng thì bên kia Lệ Nhan cũng vừa nghe tin cùng lúc. Chẳng nghĩ gì thêm, Hiên Phi lao đến giơ tay quất ngay vào đầu nàng một cú tàn bạo trước rồi nợ nần gì tính toán sau. Nàng ôm đầu, thiếu chút té nhào ra đáp đất bằng mặt rồi.
Tuy nhiên cả hai không có thời gian trao dồi xung đột thêm bởi dân chúng Vạn An rủ nhau chạy ra cổng thành lớn xem vui như hội. Một pháo đài thí võ lớn múa trống khua chiên được dựng vững chắc. Bên trên còn treo ấy dòng chữ lớn “Ai đánh bại Long Hiên Phi sẽ có Mạch Lệ Nhan và Cửu Nhật tiêu cục”.
Cả hai đứa đều nghệch mặt khờ khạo ra chẳng ngờ bọn người cầu hôn tổ chức cả võ đài long trọng như vậy. Xem ra ngang ngửa với thi võ trạng nguyên hoặc tranh chức võ lâm minh chủ. Long Bách Phi nhìn thấy cũng run lên chửi hai đứa.
- Hai đứa làm cái trò gì thế hả? Mạch Kiểm sẽ giết cha đó!
- Con nói là con bị hại mà cha!!!
Hiên Phi thật là oan ức. Bản thân trong sáng, thanh bạch như vậy chỉ vì nha đầu Lệ Nhan ám hại vùi dập thôi. Lệ Nhan cũng không ngờ chuyện sẽ xé ra “bự” đến mức này. Phía sau truyền đến giọng chửi…
- Lệ Nhan! Chuyện này là sao mau giải thích cho cha!
Đến phiên Mạch Kiểm cũng kịp thời xuất hiện la tiểu nữ. Nàng thật là chủ mưu gây ra toàn bộ rắc rối này không hề oan ức gì nhưng cũng làm mặt đáng thương lí nhí trả lời cha.
- Bọn nam nhân cứ đòi cầu hôn con, Hiên Phi lại chọc con nên con định nhờ họ thay tay đánh Hiên Phi trả thù thôi cha!
- Trời ơi… tiêu cục cha gầy dựng cả đời mà con nỡ đem ra làm sính lễ kén rễ như vậy sao? - Mạch Kiểm thật là tức đến thổ huyết vì cô con gái tính tình không giống ai của mình rồi. Thế mà nàng còn chu môi biện hộ ình.
- Ây… cái này đâu phải kén rễ đâu cha!
Ban đầu Lệ Nhan chỉ tính Hiên Phi đánh xong vài người sẽ ổn không ngờ lại có nhiều người “hâm mộ” nàng đến thế nên sinh ra chuyện này. Mạch Kiểm mặc kệ lí do, chỉ muốn ngưng ngay chuyện này.
- Lỡ có kẻ xấu xa đánh thánh Hiên Phi thì còn cũng chịu làm phu quân rồi cho hắn cả tiêu cục nhà ta luôn sao?
Lệ Nhan mím môi không biết nói ra làm sao nữa. Hiên Phi nghe thế chưa kịp lên tiếng thì cha mình đã hùng hổ nhảy vào nói bảo vệ cho con trai cưng của mình.
- Ông đừng có khi dễ Hiên Phi nhà ta như vậy nha Mạch Kiểm? Ai đủ sức đánh thắng nó ta bỏ cơm cho ông xem! - Hai ông bố này oan gia lâu năm nên dù đang chốn đông người vẫn không ngại ngùng chửi om xòm làm hai đứa bước lùi chút xíu lo ai đó nhận ra mình có bà con huyết thống với hai ông cha này nha.
- Hứ!? Ông bỏ cơm kệ ông. Chuyện này liên quan đến tiêu cục nhà ta, ai biết ông có giở trò kêu Hiên Phi giả thua trước một tên khốn tệ hại hay không?
- Ông tưởng ai cũng lòng lang dạ sói như ông sao Mạch Kiểm? - Bị nghĩ xấu Long Bách Phi không điên cũng lạ.
- Ông không lòng lang dạ sói chứ còn ai trồng khoai đất này hả? - Mạch Kiểm cha nàng cũng không hiền lành gì nhanh chóng túm lấy cổ áo Long Bách Phi.
Hai ông cha nghiến răng nghiến lợi thật là quá ghét đối phương. Nếu Hiên Phi không lên tiếng có lẽ cũng đã lao vào đánh nhau mở màn cho võ đài rồi.
- Cha! Mạch thúc! Con sẽ dốc hết sức không để thua đâu. Vạn Sinh lần trước không tốt, con càng không để thêm một kẻ tệ hại lấy Lệ Nhan!
Hai ông cha vẫn nắm áo nhau đờ đẫn nhìn Hiên Phi. Còn nàng ngây người ra cả một lúc, trong lồng ngực tim tự dưng có chút sai nhịp run run. Nét mặt Hiên Phi nghiêm túc như vậy càng tuấn tú bất phàm. Nàng xấu xa đùn rắc rối lên đầu hại hắn như vậy vẫn rất quân tử không hại nàng.

Giây phút này khiến Lệ Nhan nhận ra một điều vô cùng quan trọng… chẳng lẽ Hiên Phi thánh thiện chỉ có mình nàng lòng lang dạ sói thôi sao?
Nói xong Hiên Phi đã nhanh chóng xoay người nhẹ nhàng như bóng ma xuất hiện trên võ đài bằng kinh công siêu phàm. Hắn nhìn kệ binh khí, tùy tiện lấy một đoạn côn vừa tay rồi quay người nói lớn.
- Ai muốn thì lên đây, Long Hiên Phi ta sẽ tiếp đãi hết. Sau hôm nay không cho ai tìm ta để đòi lấy Mạch Lệ Nhan nữa!
Nhìn mỹ nam có chút nóng giận, dáng vẻ dũng mãnh khiến vài cô nương thân thể nhu mềm té xỉu hàng loạt do quá sức choáng ngộp sự hấp dẫn của hắn. Vài gã sợ, vài gã liều mạng cũng lao lên đánh Hiên Phi ngay. Dĩ nhiên khi Long thiếu gia cầm đến binh khí thì đồng nghĩa với việc sẽ đánh nhau nghiêm túc.
Lệ Nhan chỉ biết nhìn Hiên Phi đánh đuổi người ình. Long Bách Phi cùng Mạch Kiểm nhìn nhau ngay phút ấy. Lập tức cha hắn buông tay không thèm lo cho con trai đang bị nhiều người vây đánh, đi về luôn. Cả Mạch Kiểm cũng xoay người nói với con gái…
- Xong hết về nhà chịu phạt, Nhan nhi!
- Đừng mà cha!!!
Mạch Kiểm nói rồi, mắt nhìn Hiên Phi trên võ đài một cái mới bước về. Hiên Phi đánh hết một nửa bọn người chỉ trong chớp mắt, xem ra không cần quá lo lắng. Số người trần lên bị đánh te tua văng xuống nằm rên la liệt. Thật may các đại phu trong thành đã được huy động đến cứu chữa ngay nhưng không ai nguy hiểm đến tính mạng trừ gãy vào bộ phận trên người thôi.
Thế là số nữ nhân hâm mộ “siêu cấp mỹ nam nhân” càng tăng không dứt trong khi số nam nhân cầu hôn Lệ Nhan tỉ lệ nghịch không còn ai cả.
Xong việc, Hiên Phi bỏ lại sau lưng vô số người nằm rên la. Hắn phủi tay bước đến thấy nàng mặt rũ mày chau mang cả bàu tử khí thê lương. Thấy cảnh nàng như thế Hiên Phi không thể ngăn nổi mình lên tiếng.
- Ta đuổi hết đám người “điên khùng” hâm mộ ngươi nên buồn hả? Sau này chắc chẳng còn ai khùng đi hâm mộ ngươi nữa đâu nên buồn kĩ một chút nha đầu heo diễm lệ háhá…
Cái gã này thiệt là biết cách làm tâm tình của nàng biến chuyển. Nàng nhanh chóng nổi khùng la lên biện hộ ình.
- Ta về sẽ bị cha phạt nên mới buồn chứ bộ!
- Xạo! Ta thông cảm cho người tệ hại không ai hâm mộ mà!
- Đồ Thổ Phỉ thúi!? … đứng lại ngay cho bổn cô nương!
Lệ Nhan tức điên dí đánh Hiên Phi. Hắn cười co dò vừa chạy vừa chọc nàng hướng về nha. Trên một tửu lâu có thể nhìn thấy bao quát toàn cảnh võ đài “kén rễ”, có một bạch y nam nhân lặng quan sát cả hai chạy giỡn qua bên phía dưới đường lớn.
Vạn An tươi đẹp lại có việc hay đến thế xảy ra, xem ra chuyến này đi đến thật không uổn phí. Nhan Chí Bình đặt nhẹ ly trà thơm xuống bàn một cách nhẹ nhàng, tuấn mâu trông lại phía võ đài vẫn còn nhốn nháo chưa xong. Chữ treo cao tên Hiên Phi vẫn còn bay phất phất phía đó.
- Ra hắn chính là Long Hiên Phi mà cô nương ấy nhắt đến. Ngươi thấy hắn ta có tuấn tú không A Thuần!?
- Không thể sánh bằng người thưa công tử!
- Haha… Hôm nay ngươi cũng biết nịnh bợ thật đó A Thuần!
Chí Bình cười nhẹ rồi nhìn theo bóng hai đứa phía xa trên phố đông. Mắt nhìn, môi lại cười mong chờ lúc có thể tái ngộ với Lệ Nhan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui