Thứ sáu cuối tuần đã hẹn Lâm Giai, La Bích không quên, bởi vì tối hôm trước Lâm Giai còn cẩn thận gửi tin nhắn cho cô.
Nội dung tin nhắn như sau:
Đồng chí La Bích, hai giờ chiều ngày mai, trước cửa Bích Hải, không gặp không về. Đồng chí Lâm Giai thân gửi.
La Bích nhìn mà mặt sa sầm xuống, cô nàng này… nói như giữa hai người có gì mờ ám ấy.
Du Kinh ra ngoài từ sáng sớm, nói là đã tìm được tung tích của Từ Hạo Minh, muốn đi xem.
La Bích ngủ trưa dậy, thay một bộ quần áo rộng, đi giày đế bằng, cầm túi
xách chuẩn bị ra ngoài thì King đột nhiên chạy ra từ trong phòng nó, cắn ống quần La Bích.
La Bích cảm thấy kỳ quái, bèn vỗ đầu nó, “Ngoan, chị phải ra ngoài rồi.”
Thế nhưng King vẫn không buông ra, La Bích có chút bất đắc dĩ, nhìn đồng hồ một cái, đã hai giờ. Tức khắc, điện thoại của La Bích vang lên.
“A lô.” Giọng nói của La Bích có chút bất đắc dĩ.
“Cô nàng nói không giữ lời, muộn giờ rồi.” Lâm Giai khinh bỉ.
“King cứ cắn ống quần em, không biết vì sao, lẽ nào phải dẫn nó đi cùng?”
“Vậy thì dẫn đi, nhìn cũng bắt mắt đấy.” Tư duy của Lâm Giai khác hắn với người thường.
La Bích: …
“Đi thôi, King.” La Bích bất đắc dĩ tìm dây xích, đeo vào cho nó rồi kéo nó ra ngoài.
King còn chưa lên xe đã sủa về phía Lâm Giai, bởi vì nó ngửi thấy mùi của người khác.
“Thằng nhóc thối này, tính tình vẫn tệ như thế.” Lâm Giai chỉ vào một con chó, nói chuyện với nó.
La Bích không để ý tới nó làm loạn ở đây, trực tiếp mở cửa sau lên xe, cô biết chỉ cần cô lên xe King nhất định sẽ đi theo.
Quả nhiên, thấy cô chủ ngồi xuống, King đang sủa hăng say bỗng nhảy lên xe, La Bích đóng cửa, nói với cô nàng kỳ quái ở phía trước, “Đi thôi.”
“Thời buổi này, ngay cả chó cũng nhận người rồi, aizz…” Nói xong, Lâm Giai nổ máy.
Ngồi trên xe, hai người nói chuyện phiếm.
“Ông trời ơi, khi nào ông mới ban cho tôi một người đàn ông?” Lâm Giai gào thét.
“Chị mới bao nhiêu tuổi mà đã thèm thuồng đàn ông như thế?” La Bích không biết nói sao.
“Tôi 25, 25 rồi đấy! Vậy mà ngay cả bạn trai cũng không có, hiếm hoi lắm mới để mắt một người thì lại im hơi lặng tiếng biến thành có chủ. Thói đời
gì không biết!”
La Bích: …
“Nói xem, hai người không sợ…” Lâm Giai không nói hết, La Bích tự nhiên hiểu.
“Ừm, chiếc xương sườn thứ ba.” La Bích nói chuyện không đầu không đuôi, Lâm Giai nghe lại hiểu.
Cô nói, cô là chiếc xương sườn thứ ba của anh, có cô mới hoàn chỉnh, bẻ gãy sẽ rất đau. Cô cũng tương tự.
Đủ loại hâm mộ, ghen tị… a… Trong lòng Lâm Giai thiêu đốt một ngọn lửa, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Cấm vật nuôi, làm sao bây giờ?” La Bích nhìn cô nàng nửa giờ trước đã bảo cô dẫn cả King đi.
“King rất thông minh, cô cứ thả nó đi chơi, nó ngửi thấy mùi của cô sẽ quay
về tìm. Cô cho rằng Du Kinh chưa từng huấn luyện nó à?” Lâm Giai hoàn
toàn không để vấn đề này trong lòng.
“Chị xác định chứ?” La Bích nửa tin nửa ngờ.
“Thật.” Lâm Giai hiếm khi nào nghiêm túc, tự mình ngồi xổm xuống muốn cởi dây xích, bị King sủa một tràng, không biết nói sao.
La Bích đành phải cởi dây ra, vỗ đầu King ý bảo nó đi chơi.
King vẫy đuôi như tỏ vẻ đã hiểu.
Ngoan quá nhỉ… Lâm Giai nghĩ thầm, nhưng mà không nghe lời mình, không ngoan, không ngoan.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, Lâm Giai rất có trách nhiệm, vừa đi
vừa nói cho La Bích một số tri thức về phương diện dinh dưỡng, để cô
tiếp thu.
Khi đi tới một cửa hàng quần áo cho trẻ con và phụ nữ có thai, hai mắt Lâm
Giai tỏa sáng, đi vào quét một vòng, thấy cái này đẹp là mua, cái kia
đẹp cũng mua, cuối cùng cô ấy còn quẹt thẻ của mình.
“Làm sao bây giờ, ở đây nhiều quần áo đáng yêu quá.” Lâm Giai nhìn bụng La Bích, “Đột nhiên tôi cũng muốn có con.”
“Người yêu còn chưa có, mơ mộng hão huyền cái gì.” La Bích tuyệt đối không
ngăn cản hành động của cô ấy, dù sao đều sẽ cho cô. Cô đi qua Lâm Giai,
vào một cửa hàng đồ dùng trẻ em.
“Cô nàng này chẳng đáng yêu chút nào.” Lâm Giai ngửa đầu nhìn bầu trời.
Lâm Giai đang định xách túi lớn túi nhỏ đi theo thì một đứa bé trai khoảng
mười tuổi vừa hô to vừa chạy qua, phía sau là một đứa bé tuổi tương tự,
hai đứa bé đụng phải Lâm Giai đang đứng như trời chồng, đồ trên tay rơi
hết xuống đất.
Lâm Giai rất muốn khóc, cứ như bị thế giới bài xích ấy.
Ngồi xổm xuống nhặt đồ, một bàn tay trắng nõn vươn tới, Lâm Giai theo bàn tay này nhìn về phía chủ nhân của nó.
“Cô không sao chứ? Ở đây thường xuyên có trẻ con chơi đùa.” Giọng nói mang theo chút ý cười.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang vừa vặn, tóc tự nhiên hơi rủ xuống, khi
nhìn anh ta, Lâm Giai cảm thấy có chút… có chút rung động.
La Bích phát hiện phía sau không còn Lâm Giai hô to gọi nhỏ, quay đầu lại nhìn, không thấy đâu nữa.
La Bích quay về đường cũ, đúng lúc thấy Lâm Giai đã xách hết túi lên tay.
“La Bích?” Người khiến Lâm Giai có chút rung động nhìn thấy La Bích, tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng.
“Tín Nhiên.” La Bích gật đầu, “Thật trùng hợp.”
Lâm Tín Nhiên đương nhiên nhìn thấy cái bụng tròn của cô, “Xem ra anh phải
nói một câu chúc mừng.” Không có bất cứ ẩn ý nào khác, bắt đầu từ ngày
đó, Lâm Tín Nhiên đã hoàn toàn quên đi ý nghĩ đó. Anh không làm được
người phá hoại hạnh phúc của người khác, đặc biệt người kia còn là người từng giúp đỡ anh.
“Hai người quen nhau à?” Lâm Giai cảm thấy đây tuyệt đối là một cơ hội tốt.
“Đúng vậy.” Lâm Tín Nhiên nở nụ cười với Lâm Giai, Lâm Giai cảm thấy vận may của mình tới rồi.
“Á à, La Bích, cô chẳng có nghĩa khí gì cả.” Lâm Giai nhìn La Bích với vẻ
mặt bỡn cợt, La Bích trợn mắt, nhận ra ý đồ của Lâm Giai.
“Quên không giới thiệu, đây là Lâm Giai, là pháp y mới từ nước ngoài trở về
không lâu.” La Bích thỏa mãn cho Lâm Giai, “Đây là Lâm Tín Nhiên, con
trai bạn của bố em.”
Lâm Giai nhân cơ hội vươn tay, “Chào anh.”
“Chào em. Hai người đang đi dạo phố à?”
“Đúng vậy, Du Kinh lo lắng La Bích có bầu còn một mình chạy lung tung, nên em phải đi cùng cô ấy.” Lâm Giai dùng vẻ mặt vô hại tùy tiện bịa chuyện.
“Đúng rồi, hai người kết hôn từ khi nào vậy?” Lâm Tín Nhiên cảm thấy hơi nhanh.
“Bọn em mới đăng ký thôi, không định cử hành hôn lễ, quá phiền phức.” La
Bích giải thích ý định ban đầu của cô, hai người đều không định làm tiệc rượu, muốn đi du lịch kết hôn, sau đó… vụ án tới, nhóc con cũng tới.
“Thì ra là vậy.”
“Cùng nhau đi uống cái gì đi.” Lâm Giai đề nghị, cũng tức khắc đi về phía quán cà phê dưới tầng một.
“Cho em một cốc nước lọc là được rồi.” La Bích không muốn uống đồ uống có
chất phụ gia nhưng vẫn đi theo xuống lầu, Lâm Tín Nhiên từ trước đến nay rất tốt tính, cũng cười cười đi theo cô nàng lời nói và hành động đều
nhanh như nhau kia.
La Bích có chút lo lắng cho King, vì thế nói với Lâm Giai và Lâm Tín Nhiên một câu rồi ra ngoài xem, để lại hai người ở đó lấy đồ uống, cô thì đi
ra ngoài.
Hơn bốn giờ chiều, trời hơi tối, xem ra sắp mưa. Người đi đường vội vã, mọi người đang vội vàng trở về. Trong phạm vi tầm nhìn không thấy King đã
chạy đi đâu.
La Bích đã đi hơi xa, định trở về theo đường cũ.
Cô cảm thấy phía sau có người đi theo, trong tiếng bước chân của rất nhiều người cô lại nghe thấy tiếng bước chân cùng một nhịp với bước chân của
cô. Cô đi chậm lại.
“Đại ca, tin tức báo rằng Từ Hạo Minh xuất hiện ở đây.” Lý Hoài Nhân nói với người trên xe, ánh mắt Du Kinh nhanh chóng quan sát khắp nơi.
“Những người khác đâu?”
“Sắp đến rồi.”
Khi La Bích sắp đi tới cửa, vô tình liếc nhìn về phía bãi đỗ xe, đúng lúc Du Kinh từ trong xe đi ra.
La Bích rất ngạc nhiên, đứng đó chờ Du Kinh nhìn sang, quên mất bước chân phía sau.
Du Kinh từ bên trái nhìn sang, nhìn thấy người khả nghi. Mặc áo khoác có
mũ, tay hình như cầm cái gì. Hắn ta đang đi về phía một người, một người anh quen thuộc không gì sánh được, một người đang nở nụ cười với anh.
La Bích cảm thấy phía sau có người tới gần, đang định xoay người thì người phía sau cầm một con dao nhỏ sắc bén, từ phía sau vòng tới trước cổ cô, kim loại lạnh giá đặt lên làn da ấm áp của cô.
Người đi đường nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, con dao gác lên cổ một cô gái, hét lên bỏ chạy.
“Hi, La Bích. Vợ yêu của Du Kinh.” Giọng nói không ra nam không ra nữ của người đàn ông phía sau vang lên, “Lần đầu gặp mặt.”
Nếu quên đi con dao trên cổ, La Bích nghĩ đây là một cuộc gặp mặt rất tốt.
La Bích không lên tiếng, nhìn Du Kinh chạy tới từ phía trước
“Mau dừng lại đi, tao sợ mày càng tới gần dao của tao sẽ cắt càng sâu đấy.” Từ Hạo Minh cười nói với Du Kinh.
Xung quanh đã có người xem vừa sợ hãi vừa tò mò vây quanh, Du Kinh đút hai
tay vào túi áo khoác, quay trở lại thành một Du Kinh bình tĩnh, lẳng
lặng nhìn hắn ta.
La Bích có vẻ không sợ hãi chút nào, cô không biết vì sao, vì tình cảnh
này đã nhìn thấy một lần ở trong mơ, hay vì người đứng đội diện là Du
Kinh.
Từ trước đến giờ cô không ngờ rằng giấc mơ thật sự có thể báo trước một
chuyện gì đó. Thế nhưng, sau đó… cô phải làm sao? Cô nhớ tới cảnh tượng
kia, cẩn thận đưa tay bảo vệ bụng.
“Nhìn mày có vẻ sống cũng không tệ nhỉ.” Du Kinh mở miệng châm chọc Từ Hạo
Minh, quầng mắt thâm và màu da tái nhợt chứng minh rõ ràng tình trạng
cực kỳ kém của đối phương.
Lâm Giai và Lâm Tín Nhiên chú ý tới đám đông tụ tập, Lâm Tín Nhiên làm
người quản lý đương nhiên phải đi xem có chuyện gì, còn Lâm Giai thì
nghĩ tới La Bích có bầu đang ở bên ngoài.
Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng con tin lại là La Bích. Lâm Giai cũng nhìn thấy Du Kinh, trong lòng vô cùng hối hận và lo lắng.
“Tao sống không tốt cũng là nhờ mày.” Từ Hạo Minh nhìn vẻ mặt ngàn năm bất biến kia, có chút căm hận.
Hắn nhớ tới danh tiếng xuống dốc không phanh của mình. Từ đối tượng được
quần chúng ngưỡng mộ biến thành chuột chạy qua đường người người hô
đánh. Đây là hiện thực, một giây trước mày vẫn là anh hùng, một giây sau mày đã biến thành cẩu hùng.
Từ Hạo Minh hắn rất muốn nhìn thấy Du Kinh cũng sẽ như thế.
Thế nhưng Du Kinh không hề phản ứng. Lẽ nào thật ra hắn không thích con bé
này? Hắn ta hơi nghi hoặc, căn cứ vào điều tra của hắn, trước kia Du
Kinh không thích qua lại với phụ nữ, chỉ có cô ta. Hắn ta phải đợi rất
lâu mới có cơ hội này.
“Bỏ dao của mày xuống, có lẽ mày sẽ được sống tốt hơn trong bốn bức tường
nhà giam.” Du Kinh lại nói một câu về kết cục của hắn ta.
Từ Hạo Minh cười phá lên, “Mày nghĩ tao sẽ làm thế à?”
“Cả đời tao bị kẻ khác điều khiển, vì sao tao phải mặc lên bộ đồng phục bị
khống chế cho tương lai của tao nữa? Tao đần lắm à?” Khi Từ Hạo Minh nói chuyện, La Bích nhẹ nhàng hé môi nói một chữ với Du Kinh.
Lúc này, cảnh sát chĩa súng chỉ vào Từ Hạo Minh, nhưng Từ Hạo Minh không
cao hơn La Bích nhiều lắm, cho nên những bộ phận trọng yếu trên
người đều ở phía sau La Bích, rất khó nhắm trúng.
Du Kinh đột nhiên đặt hai ngón tay lên môi, huýt sáo một tiếng thật vang.
King không biết từ đâu chui ra, phóng nhanh về phía Từ Hạo Minh.
Tay của Từ Hạo Minh rõ ràng đang run lên, siết chặt lấy La Bích, La Bích
hơi đau, hai tay cô vẫn kiên quyết bảo vệ bụng của mình, cô không
muốn đi vào vết xe đổ của cơn ác mộng kia.
Cô đã đọc những tư liệu điều tra trước đó. Trong quá trình trưởng thành của
Từ Hạo Minh có một cảnh tượng rất quan trọng, chính là bố mẹ nuôi của
hắn ta từng nhốt hắn chung với chó và bọn chó tạo ra những âm thanh choi tai rất hung dữ, lâu dài khiến hắn ta rất sợ chó, chuyện này tương
tự thí nghiệm với cậu bé Albert, trở thành nguyên nhân khiến hắn luôn
sợ chó.
Cô nhớ ra hôm nay King cũng đi cùng, tuy không biết nó đã đi đâu, nhưng
cô nghĩ King đã theo Du Kinh nhiều năm, nhất định Du Kinh sẽ có biện
pháp gọi nó ra.
Cho nên, cô nói với Du Kinh từ “chó”.
Du Kinh biết ảnh hưởng của những con chó tới Từ Hạo Minh thế nào. Giờ Tiểu Trà lại nói từ chó với anh, chứng tỏ anh có thể điều khiển nó, nói cách khác, King đang ở gần đây.
Cho nên, anh thổi tiếng huýt sáo đã huấn luyện cho King.
Từ Hạo Minh ở phía sau rất sợ chó, đặc biệt là những con chó nhìn có vẻ
hung dữ. Trong lòng hắn ta căm hận giáo sư Lăng đã biến hắn thành như
vậy, đáng tiếc ông ta đã bị hắn giết chết, thi thể đã hỏa táng. Nếu
không lúc này hắn sẽ đào xác ông ta ra, dùng roi quất nát.
Tốc độ cực nhanh, những suy nghĩ này mới chỉ kịp lóe lên trong đầu bọn họ,
King đã chạy tới bên cạnh La Bích, há miệng cắn vào chân Từ Hạo Minh,
cắn thật mạnh.
Từ Hạo Minh không chống cự được nỗi sợ hãi trong lòng, trước khi King cắn
hắn, tay hắn đã run rẩy không cầm nổi dao đặt trên cổ La Bích. Vì sợ hãi và đau đớn, hắn hoảng sợ hét lên.
La Bích nhanh chóng chạy thoát, Du Kinh đi nhanh về phía trước, cảnh sát cũng lập tức bao vây.
Du Kinh ôm lấy La Bích đang hoảng sợ, Lâm Giai cũng chạy tới.
“Không sao.” Du Kinh ôm La Bích thật chặt. La Bích thật sự sợ hãi, hai tay ôm
chặt lấy eo Du Kinh, vùi đầu vào ngực anh khẽ nói, “Em chỉ sợ con chúng
ta bị thương.”
Thật ra Du Kinh biết Từ Hạo Minh sẽ không để La Bích nguy hiểm tính mạng,
bởi chính hắn cũng biết, một khi ra tay, tất cả những gì hắn khát vọng
sẽ hóa thành bọt biển. Thế nhưng anh không thể đảm bảo Từ Hạo Minh có
làm cô bị thương hay không, cho nên một giây ngay sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, dây thần kinh trong đầu anh luôn căng cứng.
“Rất giống với giấc mơ hôm qua của em.” La Bích nói.
“Hôm qua em mơ thấy chuyện này?” Du Kinh cau mày, nghĩ tới sáng nay sắc mặt cô thật sự khó coi.
“Vâng, mơ thấy hắn ta bắt cóc em, làm cho chúng ta mất bọn trẻ, bác sĩ nói với em…” La Bích nghĩ tới chuyện này, không biết giấc mơ có hoàn toàn chính xác hay không.
“Nói với em cái gì?” Du Kinh nhẹ giọng hỏi.
“Bọn trẻ là sinh đôi một trai một gái.”
“Thế nào cũng được, quan trọng nhất là không sao.” Du Kinh không tin về giấc mơ tiên đoán, chỉ an ủi La Bích như vậy. Nhưng cảnh tượng quá giống
nhau làm cho suy nghĩ này mọc rễ trong đầu cô.
Bên kia, Từ Hạo Minh đã bị khống chế. Hắn ta gào thét ôm cái chân bị King
cắn, không hề giống hung thủ giết người không chớp mắt chút nào.
Bọn họ đều là người bị hại, La Bích nghĩ thầm.
Lâm Giai xấu hổ đứng đó, lặng lẽ mở miệng, “Xin lỗi.”
Du Kinh nghĩ tới chuyện hôm nay Lâm Giai cùng Tiểu Trà tới trung tâm
thương mại, khi xảy ra chuyện lại không thấy Lâm Giai đâu, trong lòng
không khỏi có chút trách cứ.
Lâm Giai đã quá quen với tính cách của Du Kinh, cho nên vẻ mặt anh chính là lời tuyên án rõ ràng nhất với cô.
“Không sao, điều gì phải tới rồi sẽ tới.” La Bích sống sót sau tai nạn, ngược lại còn an ủi mọi người.
“Hu hu, chẳng may em có chuyện gì, chị là kẻ có tội.” Lâm Giai tiến lên ôm lấy La Bích, chảy nước mắt.
Này… vì sao người an ủi lại biến thành cô rồi? La Bích bất đắc dĩ vỗ vai Lâm Giai.
Lâm Tín Nhiên đang cùng cảnh sát xử lý chuyện này, sau đó còn rất nhiều
việc phải làm, chỉ tới hỏi thăm tình hình của La Bích và an ủi vài câu,
dặn cô phải nghỉ ngơi rồi vội vàng đi làm việc của mình.
“Nói đi nói lại vẫn là lỗi của chị.” Lâm Giai nhìn bóng lưng Lâm Tín Nhiên,
nghĩ tới vì chính mình có cảm tình với anh mới gây ra chuyện về sau,
trong lòng cực kỳ xấu hổ.
“Chị đủ rồi đấy, không chơi với chị nữa.” La Bích ghét bỏ cô.
Sau đó kéo tay Du Kinh, hai người cùng nhau bỏ đi, tới cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...