Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng FULL


Cô rốt cuộc bật cười, nụ cười sáng lạn tràn đầy khuôn mặt, ông trời, người đàn ông này bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, trải qua mười năm mài dũa, tại sao không có chút "tiến bộ" nào!
Đã ba mươi tuổi, còn đưa cho cô pháp luật toàn thư, không có quà tặng khác --- đối với việc đưa quà tặng kiểu này mà nói, thật sự có thể nói là anh ta không hề có tiến bộ,
Năm đó bởi vì hoàn cảnh nhà cô không tốt, dùng đi dùng lại một quyển pháp luật toàn thư, sợi dây đánh dấu bị rơi cũng không thay được quyển mới; anh nhìn thấy đã đưa cho cô một quyển.
Nhiều năm qua, mỗi khi sinh nhật cô, anh sẽ đưa cho cô một quyển pháp luật toàn thư; cất giữ mấy năm nay cũng được hơn mười quyển đặt ở trên tủ sách trong phòng làm việc của cô.

Cô mới vừa cao hứng một chút, nghĩ rằng sẽ nhận được từ người bạn học cũ này quà tặng mới.

Thấy hộp quà nhỏ đi rất nhiều, nghĩ rằng chắc không phải là sách đâu! không nghĩ tới lại là một chiếc máy PDA cài đặt hệ thống tra pháp luật, cô cười, cầm lấy ngắm nghía, trong lòng cũng không nói được là vui vẻ hay là thở dài.
Ngô Sỹ Dương nhìn, "Cô không vui mừng à?"
"Không có! Tôi rất vui mừng." Tần Tiểu Tuyền cười.


Cô vui mừng là, anh không thay đổi một chút nào; mặc dù bọn họ đều đã lớn lên, cũng đi vào trong xã hội dơ bẩn này, mỗi ngày đối diện với tội phạm dơ bẩn nhất trong cuộc sống, nhưng tâm tư của anh vẫn rất đơn giản, như anh trước đây.
"Vui mừng là tốt rồi."
"Chẳng qua ngày hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, không phải trước kia đều là vào sinh nhật của tôi anh mới đưa luật pháp toàn thư sao?"
Ngô Sỹ Dương dừng một chút, đột nhiên không biết nên nói thế nào, gãi gãi đầu, sờ đông, sờ tây, chính là không chịu nói thẳng ra.
Tần Tiểu Tuyền nhìn phản ứng lần này của anh, không hỏi lại nữa, vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy lịch treo tường của nhà ăn: ngày mười bốn tháng hai.........
Lễ tình nhân......
Cô cười, bắt đầu ngắm nghía PDA; anh nhìn thấy cô chơi rất vui vẻ, thế là bắt đầu dạy cô chức năng mới; hai người giống như trẻ con, nhìn thấy đồ chơi mới, liền chơi đến cực kỳ vui vẻ.

Bỗng nhiên, cô hỏi anh một câu, "Đây là quà tặng lễ tình nhân phải không?"

Khuôn mặt ngăm đen của Ngô Sỹ Dương nháy mắt biến hồng, không biết nên nói thế nào, nhưng anh cũng biết mình không thể không nói lời gì.

chỉ là có chút việc, có chút cảm giác chính mình mấy năm mới hiểu được, anh lại không nói ra.
Cô làm bạn, cô giúp đỡ, cô ủng hộ và giáo huấn, anh đều nhớ, rõ ràng.........
"Kiểm sát trưởng, cảnh sát đưa nghi phạm đến, chủ nhiệm kiểm sát trưởng muốn ngài lập tức đi tới."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh, Ngô Sỹ Dương khôi phục chuyên tâm, đứng lên, hơi áy náy nhìn Tần Tiểu Tuyền, "Tiểu Tuyền, tôi....."
"Đi đi! Nhưng mà phải nhớ, thời điểm hỏi han không cần quá hung dữ!"
Anh cười gật đầu, theo người vừa đến đi ra ngoài; chỉ còn lại Tần Tiểu Tuyền ngồi một mình, nhìn quà tặng mới trên tay, suy nghĩ xem vẻ mặt vừa rồi của anh có phải là đáp án không?
Trời mới biết, cô thích anh đã bao nhiêu năm?
Nhưng những năm này, cô vẫn không dám nghĩ, càng đừng nói là mở miệng thổ lộ --- cô vẫn cho rằng, cô gái năm đó vẫn còn ở trong lòng anh.

Cô vẫn nhớ phản ứng kịch liệt của anh khi gặp chuyện năm đó, nhưng mà có lẽ học tỷ nói đúng, bọn học đã lớn, lúc này mới phát hiện chỉ còn lại đối phương bên cạnh mình.
Mười năm rồi! Đến bây giờ, bên người chỉ còn lại một người như vậy.......!Cô thật sự may mắn.........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui