Không biết sao, đối với Tần Tiểu Tuyền và Ngô Sỹ Dương mà nói, khi nói chuyện cùng với nhau có một cảm giác nhẹ nhõm khó nói thành lời, quen thuộc nhau giống như chính bản thân mình, có khả năng thổ lộ tâm sự.
"Cho nên anh chính là quyết định không lên lớp phải không?"
"Tôi tất nhiên sẽ lên lớp học, chờ đến thời điểm thi cuối kỳ là được rồi." Anh rất lưu manh nói, một lưu manh cho là trên đời này không có việc gì khó.
Tần Tiểu Tuyền cũng không biết nên khuyên như thế nào, nghiêng đầu nhìn anh, anh rất cao, nhưng vẫn còn giống như một đứa bé.
Nhưng vào lúc này, không biết Ngô Sỹ Dương nhìn thấy ai, bước chân chợt chậm lại; Tần Tiểu Tuyền chú ý đến, bước chân cũng chậm lại theo.
"Sao vậy?" Làm cô ngạc nhiên là, khuôn mặt ngăm đen của Ngô Sỹ Dương chợt ửng đỏ, nhìn theo ánh mắt của anh, Tần Tiểu Tuyền nhìn thấy một nữ sinh.
Ánh mắt của cô nhìn qua giữa Ngô Sỹ Dương và cô nữ sinh kia mấy lần, trong lòng xác định ánh mắt của Ngô Sỹ Dương dừng lại trên người cô nữ sinh đó, "Sỹ Dương?"
"À?" Ngô Sỹ Dương vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn một người.
Anh đột nhiên đem bao đựng dụng cụ chơi bóng giao cho Tần Tiểu Tuyền.
"Tiểu Tuyền, tôi....!Tạm thời có việc, cô có thể mang cái túi này đến phòng làm việc để giúp tôi hay không?"
Cô gật đầu, anh đem đồ giao cho cô, không nói thêm gì nữa, bước chân liền hướng phía trước chạy.
Tần Tiểu Tuyền nhìn, trong lòng không hiểu, nhưng là mơ hồ có thể cảm giác được chuyện gì xảy ra.
Cô không dừng lại lâu, tay xách bao rất nặng lên, một mình đi qua bãi tập thì trời đã hoàn toàn tối hẳn, đi đến phòng làm việc của đội bóng chày ở một đầu khác.
Đợi đến khi cô đem bao đồ đặt xuống phòng làm vệc, lại khóa cửa phòng thì đã qua mười năm phút.
Tần Tiểu Tuyền chuẩn bị rời đi, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cô gái mà vừa rồi Ngô Sỹ Dương, nhìn đến mất hồn.
Cô gái kia là ai?
Cô còn đang suy nghĩ, nghĩ rằng sẽ không phải là bạn gái của Ngô Sỹ Dương chứ?
Nhưng gần đây không có nghe nói Ngô Sỹ Dương kết giao cùng với ai.
ở trong đội bóng chày, ai có bạn gái, ai đang theo đuổi người nào, làm sao có thể che giấu được?
Đi ở trên đường vòng quanh bãi tập, gặp phải thầy giáo tổ thể dục, bọn họ cũng đều biết cô.
Biết cô là quản lý đội bóng chày, là quản lý trong vòng một năm không có ai làm được quá ba tháng của đội bóng chày, đối với cô đều nhìn với con mắt khác --- tối thiểu cô bé này có khả năng chịu được tính cách của đội trưởng đội bóng chày Ngô Sỹ Dương.
Cách xa bãi tập, cô chuẩn bị đi về nhà đọc sách --- từ sau khi làm việc ở đội bóng chày, thu nhập mặc dù ít hơn trước kia một chút, nhưng ít ra không cần mãi muộn mới về nhà, mẹ cũng sẽ không cần quá lo lắng, cho nên quản lý đội bóng chày coi như là một công việc tốt.
Cô đi trên đường ở trong sân trường, chuẩn bị đị về phía nhà mình, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở khúc quẹo phía trước, chính là Ngô Sỹ Dương.
"Sỹ Dương...." Cô vừa muốn mở miệng kêu lên, lại cố gắng đè xuống thanh âm, bởi vì cô nhìn thấy bên người Ngô Sỹ Dương có một nữ sinh, thậm chí anh còn dắt tay cô gái đó!
Phía xa Ngô Sỹ Dương mặc đồng phục chơi bóng, thoạt nhìn anh khí bừng bừng; cô gái bên cạnh anh dáng người nhỏ gầy, thoạt nhìn yếu đuối, đi bên cạnh Ngô Sỹ Dương, cao đến bờ vai anh.
Nhưng có lẽ cảnh tượng chim nhỏ nép vào người như vậy, khiến người khác vừa nhìn liền hiểu, đây là tình cảm lưu động giữa nam và nữ.
Nhất là khi anh nắm tay cô gái đó thật chặt.......
Tần Tiểu Tuyền đứng im tại chỗ, không dám đi lên phía trước khiến bọn họ phát hiện cô tồn tại, cứ như vậy, cô cùng bọn họ càng cách càng xa.
Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Ngô Sỹ Dương cúi đầu hướng về phía cô gái nói chuyện, khó thấy được anh dịu dàng nhỏ giọng nói chuyện, cưng chiều chăm sóc như vậy; cô bé kia giống như lộ ra dịu dàng, xấu hổ nở nụ cười.
Tần Tiểu Tuyền đứng im tại chỗ không di chuyển, nhìn đôi trai gái phía trước, cho đến khi không thấy bóng dáng hai người kia, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thì ra anh cũng có thể dịu dàng mà nhẹ giọng cư xử với người khác như vậy.......!chẳng qua đấy là nữ sinh anh để ý, những người khác, ngay cả cô cũng đừng mơ tưởng.
Tần Tiểu Tuyền hít sâu một hơi, muốn mình đừng suy nghĩ quá nhiều --- vốn nhận biết những người này đều bởi vì đi làm ở đội bóng chày, ngoài ra, cô căn bản không có cơ hội biết bọn họ.
Nhưng cảm giác mất mát không biết ở đâu đánh úp tới, khiến cô đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Cô cũng không biết vì sao mình sẽ có loại cảm giác mất mác này, cô chỉ là quản lý đội bóng, anh là đội trưởng đội bóng, trừ công việc của đội bóng, giữa bọn họ làm sao lại có thể xuất hiện những cái khác?
Cô quay người, đi về hướng ngược lại.
Nếu thật sự là bạn gái của anh, nên chúc phúc cho anh, anh cũng đã nói, cô là bạn tốt nhất của anh.....!Mặc dù cô không biết tại sao mình lại khó chịu, thật không thể nào hiểu được..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...