Sau giữa trưa, không gian to lớn bị bao phủ một bầu không khí nặng nề -- người bình thường cũng không thường tới nơi này, hoặc là nên nói, người bình thường vẫn là ít đến nơi này đi! Người sẽ đến nơi này, bất luận là chính mình nguyện ý đến, hay là bị bức đến, đều giống như đem vận mệnh của mình, giao cho cái người ngồi cao cao phía trước.
Đó là một người phụ nữ vừa tròn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo thanh tú có vẻ thực trẻ tuổi, tóc búi lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, sợi tóc rủ xuống hai má, hơn nữa đeo một cặp kính màu vàng, khiến cho toàn bộ ngoại hình bản thân cô càng có vẻ thành thục chững chạc.
Cô lật xem hồ sơ trên bàn, một bàn tay cầm bút không ngừng viết, thỉnh thoảng nhảy đến một bên xem bản luật điển nặng nề, đồng thời phân tâm xem người dưới đài nói.
Đây là tòa án, là tòa án quyết định có tội hay không, tòa án càng thêm quyết định sống chết; mà cô phụ trách, chính là quyết định người phía dưới kia có tội hay không, quyết định muốn hắn sống, hay là muốn hắn chết!
Rất nhiều người nói, cô thật may mắn, công việc ổn định, tiền lương cao, chỉ có chính cô mới biết, nếu không phải người có tâm địa sắt đá, nhất định không cách nào ngồi vững vàng ở vị trí quan tòa này.
Nếu không, bị cáo nói mấy câu là có thể dọa người sững sờ, đâu còn có thể công bằng chính trực làm Thẩm Phán?
"....Tòa án tối cao, chúng ta nhằm vào bằng chứng cảnh sát tuần tra và kiểm sát trưởng tự khai đưa ra nghi ngờ, bị cáo là ở dưới tình huống bị cảnh sát và bên kiểm sát uy hiếp, mới có thể làm ra tự khai nhận tội, đây là hành vi nghiêm trọng trái với luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1, bên tôi yêu cầu loại bỏ chứng cớ..."
Trong hàng ghế người nghe nghị luận ầm ĩ, cô rút cục nâng mắt lên, ánh mắt hơi lười biếng, bất quá chỉ có chính cô biết, cô thật sự chuyên chú.
"Bên kiểm tra?"
Một kiểm sát trưởng mặc áo màu tím, cổ áo màu đen, tay áo màu đen đứng lên, tuổi của anh ta tương tự nữ thẩm phán ở trên, cũng mới tròn ba mươi, là công tố kiểm sát trưởng của vụ án này.
"'Theo luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1 quy định bị cáo tự khai xuất phát từ cưỡng ép, uy hiếp, không thể làm chứng cớ, bên khống tuyệt đối không có dùng cưỡng ép, uy hiếp làm phương thức lấy được lời tự khai, nếu không, bên khống xin tòa án tối cao chấp thuận nghe lại bản ghi âm tại tòa án".
Cô nhìn về phía bị cáo một cái, luật sư bị cáo gật đầu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
"Được rồi, chúng ta đi nghe lại ghi âm!"
Cô rất rõ ràng, đây chỉ là thủ đoạn tố tụng của bị cáo -- bị cáo này là một kẻ cướp chuyên nghiệp, vài lần ăn cắp bị bắt, đều bởi vì không phải tội lớn gì, phạt không bao lâu lại thả ra; nhưng lần này, xem ra bên khống không có ý định buông tha cho người này.
Huống hồ, người đàn ông này chính là kiểm sát trưởng giỏi nhất ở sở kiểm sát hiện nay --- kiểm sát trưởng Ngô Sỹ Dương, có ai không biết, tội phạm nào rơi vào trong tay anh ta, thì chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.
Cô --- Tần Tiểu Tuyền --- và anh ta học cùng khóa đại học, là bạn học cùng lớp.
Cô đã hoàn thành giai đoạn thử việc, chính thức nhậm chức thẩm phán, nổi danh "thẩm phán mỹ nữ"....Đây cũng không phải do cô khoe khoang, ít nhất khi mở phiên tòa ngày hôm qua có lão luật sư gọi cô như vậy, hại cô thiếu chút nữa ngay cả uy nghiêm quan tòa đều không thể duy trì.
Mà anh ta, bởi vì đi nghĩa vụ quân sự, tham gia cuộc thi chậm hơn cô môt năm, trước mắt còn là kiểm sát trưởng thử việc, nhưng y theo biểu hiện mấy năm này của anh ta, phá vài vụ án mạng quan trọng, chuyển thành kiểm sát trưởng chính thức tuyệt đối không là vấn đề.
Ít nhất hiện tại muốn ra tòa sở kiểm sát còn phái anh ta đảm nhiệm chức công tố kiểm sát trưởng, cho thấy trình độ được coi trọng của anh ta.
Cô thật vui khi thấy anh ta có biểu hiện như vậy.
Nhưng có khi vẫn thay anh ta chảy mồ hôi lạnh một phen vì cá tính nóng nảy và xúc động.....!Cô biết, anh ta tuyệt đối không có ác ý.
Thư kí chuẩn bị tốt băng ghi âm, xuyên qua hệ thống phát thanh, truyền ra ghi âm của bị cáo khi bị kiểm sát trưởng dò hỏi ở sở kiểm sát.
---
"Camera cũng quay được anh xuất hiện tại nơi đó, anh còn nói anh vừa mới đi qua, anh là thần à! Một khi anh đi qua, nơi đó liền phát sinh vụ trộm?" Lời nói mang giọng điệu chế nhạo.
"Tôi...Tôi làm sao biết....."
"Anh không biết?" Tiếng người đàn ông gào to truyền ra.
Tất cả mọi người ở hiện trường hết hồn, chỉ có Ngô Sỹ Dương và Tần Tiểu Tuyền ngồi bình chân như vại, hai người đã sớm tập thành thói quen.
"....." Như là bị hù dọa.
"Tôi hỏi lại anh lần cuối cùng....!17 vụ trộm có phải là anh làm hay không?"
"........."
"Anh còn không chịu nói đúng hay không? Tốt lắm, tôi không có nhiều thời gian tiếp tục dây dưa với anh, tôi xin quan tòa làm anh tạm giam trước, anh vào trong tù suy nghĩ thật tốt, ba ngày sau tôi hỏi lại xem anh có nói hay không!"
"Đừng mà! Kiểm sát trưởng đại nhân, tôi nói...tôi nói....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...