Triệu Tiểu Mạn tưởng rằng ép Lạc Tiểu Phàm bỏ đi thì Lâm Nam Vũ sẽ là của cô, nhưng không ngờ Lâm Nam Vũ hoàn toàn biến thành một con người khác, nếu không sai người đi khắp nơi tìm Lạc Tiểu Phàm thì anh cũng ra sức làm thêm ở công ty, không thèm đoái hoài gì tới những người phụ nữ khác, với cô lại càng lạnh nhạt hơn.
Cuối cùng Triệu Tiểu Mạn cũng biết, cho dù có Lạc Tiểu Phàm hay không thì cô cũng đã vĩnh viễn mất đi Lâm Nam Vũ. Cô tuyệt vọng quyết định rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư. Trước khi đi, cô tới gặp Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ hình như đã già đi rất nhiều, không còn nụ cười vui vẻ yêu đời như trước kia nữa, có lúc mặt anh trông thật đau khổ, khiến người khác nhìn thấy không kìm được nước mắt. Anh nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn thì chỉ lạnh nhạt gật đầu:
- Em tìm anh có việc gì hả?
Triệu Tiểu Mạn cúi đầu:
- Anh Vũ, em sắp ra nước ngoài rồi, trước khi đi muốn tới thăm anh.
Lâm Nam Vũ gật đầu, lãnh đạm nói:
- Cũng tốt. – Rồi không nói gì nữa.
- Anh Vũ, có phải anh hận em lắm không, nếu không có em thì anh với Lạc Tiểu Phàm đã không chia tay nhau.
Khóe môi Lâm Nam Vũ thoáng run rẩy:
- Không có chuyện đó đâu, em đừng nghĩ nhiều.
- Không, đều tại em, tại em nói với chị ấy là em đã mang thai con của anh, nên chị ấy mới đi. Đều tại em, nếu em biết có kết cục ngày hôm nay thì em sẽ không ép chị ấy phải đi đâu.
- Cái gì? Em nói cái gì? – Lâm Nam Vũ kích động nắm chặt tay Triệu Tiểu Mạn. – Em nói là em có con với anh, sao em có thể nói như vậy? Làm sao có thể?
- Đều tại em, anh Vũ, anh mau đi tìm chị Tiểu Phàm về đi! Em biết là chị ấy yêu anh.
Lâm Nam Vũ hất mạnh cánh tay Triệu Tiểu Mạn ra, xua tay:
- Em đi đi! Anh không bao giờ muốn gặp lại em nữa.
Triệu Tiểu Mạn lùi dần về sau rồi lao như bay ra khỏi căn phòng.
Giang Lỗi Hằng và Bạch Hạo Uy đều đã kết hôn, thành phố này thiếu đi ba anh chàng đẹp trai đa tình, dường như cũng yên tĩnh hơn nhiều. Lâm Nam Vũ vẫn là hoàng tử bạch mã trong mơ của biết bao cô gái, chỉ tiếc rằng anh như đóa hoa trong gương, ánh trăng trong đáy nước, chỉ có thể ngắm, không chạm tới được.
Kiều Ngọc Phượng cũng hối hận, nhìn con trai ngày nào cũng sống như một cái xác không hồn, trên mặt không nở một nụ cười, cũng không vui vẻ với mình như trước, sớm biết như vậy, bà đã đồng ý cho con trai với Lạc Tiểu Phàm, dù sao như vậy cũng còn tốt hơn hiện tại. Bà giới thiệu cho Lâm Nam Vũ mấy cô gái, nhưng ai ngờ Lâm Nam Vũ chẳng thèm đi, nói rằng cả đời này anh chỉ cưới một mình Lạc Tiểu Phàm.
Kiều Ngọc Phượng giận dữ nói:
- Vậy nếu cả đời này Lạc Tiểu Phàm không quay lại thì con cũng không lấy vợ sao?
Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:
- Đúng, không có Lạc Tiểu Phàm, cả đời này con không lấy vợ. Mẹ đừng có nhọc lòng nữa, sẽ nhanh già đấy. – Khiến bà Kiều Ngọc Phượng cũng chẳng còn biết nói gì hơn.
Lâm Nam Vũ mua lại căn nhà mà trước đây Lạc Tiểu Phàm đã thuê, đồ đạc bên trong không có gì thay đổi, một mình anh ở lại đó. Nơi đó có hơi thở của Lạc Tiểu Phàm, anh tin rằng có một ngày, chắc chắn cô sẽ quay lại, bây giờ anh đã học làm các món ăn mà Tiểu Phàm thích anwn, thường xuyên ngồi trên chiếc ghế mà Tiểu Phàm thường ngồi thẫn thờ, nhớ lại từng chi tiết khi anh quen Lạc Tiểu Phàm, những lúc đó, anh đều nở một nụ cười hiếm hoi. Anh đã thay đổi rồi, thay đổi tới mức người xung quanh anh đều không thể nhận ra được, đã trở thành một người đàn ông tốt thực sự, trưởng thành, trầm ổn, không quan tâm tới phụ nữ, hoàn toàn khác với một người đàn ông chỉ biết chạy theo đàn bà đẹp trước kia.
Lạc Tiểu Phàm không có chút tin tức gì, Lâm Nam Vũ vẫn chờ đợi như vậy, sự si tình của anh khiến bạc bè cũng phải lắc đầu, khiến Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng cười nhạo mãi không thôi.
Đông qua xuân tới, lại một năm đã trôi qua, Lâm Nam Vũ đã 30 tuổi, trên mặt anh đã bắt đầu có dấu hiệu của năm tháng để lại. Một hôm, anh phát hiện ra trên đầu mình có mấy sợi tóc bạc. Kiều Ngọc Phượng đã hoàn toàn tuyệt vọng với ước mơ được bế cháu nội, những bà hàng xóm xung quanh đưa cháu đi chơi, bà chỉ biết nhìn theo thèm thuồng.
Tại một thành phố cách thành phố này không xa, một cậu bé xinh xắn kéo tay một bà mẹ trẻ, lắc lư:
- Mẹ, sao những bạn khác đều có ba mà con lại không có?
Người mẹ trẻ đó chính là Lạc Tiểu Phàm, hình như cô không thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều trông trưởng thành và chín chắn hơn trước nhiều. Cô ôm cậu bé, nựng nịu:
- Niệm Vũ, đương nhiên là có rồi, bức ảnh trên cổ con chính là ba mà! Chẳng phải con còn nói là ba rất đẹp trai sao?
- Con mặc kệ, con muốn có ba, con muốn ba chơi với con, con không muốn đeo ba trên cổ! – Niệm Vũ chu miệng khóc.
Trương Hân đứng gần đó lườm Lạc Tiểu Phàm:
- Cậu thật là! Ngày nào cũng chỉ biết nịnh con, ngày nào cũng mang bức ảnh ra làm lá chắn, cậu phải cho Niệm Vũ một người cha chứ.
Lạc Tiểu Phàm cười khổ:
- Tớ biết đi đâu để tìm cho nó một người cha chứ! Tớ đâu có phép thuật.
Trương Hân nổi giận nói:
- Sao lại không có ba? Tớ giới thiệu cho cậu bao nhiêu người, cậu chẳng thèm quan tâm tới ai, có nhiều người điều kiện cũng không tệ mà cậu vẫn không hài lòng sao?
- Tớ không muốn Niệm Vũ gọi người khác là ba, nó chỉ có một người ba, đó là Lâm Nam Vũ. – Mặc dù 3 năm đã trôi qua nhưng trong lòng Lạc Tiểu Phàm vẫn không thể quên được Lâm Nam Vũ.
Trương Hân thở dài:
- Vậy thì cậu hãy giành Lâm Nam Vũ lại.
Lạc Tiểu Phàm im lặng không lên tiếng, mặc dù cô ở cách Hương Xá không xa, nhưng Lạc Tiểu Phàm cố ý không tìm hiểu mọi tin tức liên quan tới Lâm Nam Vũ, bởi vậy cô không biết là anh vẫn chưa kết hôn. Ba năm nay, Lâm Nam Vũ dường như cũng biến mất khỏi các tờ báo, không hề có chút tin tức gì của anh. Niệm Vũ vẫn khóc lớn:
- Con muốn có ba, con muốn con ba, các bạn khác đều có, sao con lại không?
Lạc Tiểu Phàm nổi giận dí trán Niệm Vũ:
- Con giống y như ba con vậy, đều đáng ghét. Được rồi, con muốn có ba thì mẹ sẽ tặng ba cho con, tới lúc đó đừng có nhớ mẹ nữa nhé.
Niệm Vũ vui vẻ bá cổ Lạc Tiểu Phàm:
- Mẹ sẽ đưa con đi gặp ba thật hả, thích qua, con cũng có ba rồi, con cũng có ba rồi.
Lạc Tiểu Phàm cũng cảm thấy không thể để Niệm Vũ không có ba mãi được, mặc dù cô và Lâm Nam Vũ không thể ở bên nhau, nhưng dù sao đứa con này cũng là của anh, phải để cho anh biết tới sự tồn tại của nó.
Mấy tháng sau.
Gió biển thổi nhè nhẹ, sóng biển rì rào, những cánh buồn nhấp nhô trên mặt biển, tiến chim hải âu vút cao trên bầu trời trong xanh, tiếng cười vui vẻ của mọi người đang đùa nghịch trên bãi biến, mấy cậu bé đứng trên ván lướt, thi thoảng lại bị những cơn sóng biển nuốt chửng, làm rộ lên hàng loạt tiếng kêu lo lắng.
Lâm Nam Vũ ngồi trên bãi cát, im lặng, thi thoảng trong đáy mắt của anh, người ta lại nhìn thấy sự u buồn. Dường như từ sau khi Lạc Tiểu Phàm bỏ đi, thành phố này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Ông Triệu Cương qua đời, Triệu Tiểu Mạn ra nước ngoài khiến mối quan hệ giữa anh và Triệu Nhan Lỗi bỗng dưng thay đổi hoàn toàn. Ngày trước hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, bây giờ họ đã trở thành hai người bạn thân thiết của nhau. Hai người họ đều biết đối phương vẫn chưa quên được Lạc Tiểu Phàm, chỉ có điều từ sau khi cô biến mất, không để lại tin tức gì, Lâm Nam Vũ từng phái người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng biển người mênh mông, anh vẫn không biết cô đang ở đâu. Triệu Nhan Lỗi đã kết hôn vào tháng trước, một cô gái mà anh quen trong quán bar, cô gái đó có nhiều điểm rất giống Lạc Tiểu Phàm, mọi người đều biết, nhưng không ai nói ra.
Lâm Nam Vũ lại càng thêm cô đơn, thường nhớ lại những ngày tháng và tranh cãi của mình với Lạc Tiểu Phàm, rồi cả lần Lạc Tiểu Phàm đánh cho anh thâm tím mặt mày nữa. Lâm Nam Vũ đứng lên, anh cảm thấy hình như mình đã già đi rất nhiều, không còn hứng thú với điều gì nữa, ngay cả những người phụ nữ bình thường rất thích bám theo anh, giờ cũng đã biến mất. Anh đã thực sự trở thành người đàn ông mẫu mực nhất trong thành phố này, mặc kệ bạn bè giới thiệu cho anh bao nhiêu người đẹp, anh cũng không hề rung động, khiến bạn bè cười anh, nói anh đã sắp thành hòa thượng.
Lâm Nam Vũ đang định trèo lên bậc cấp thì một quả bóng da xinh xắn lăn tới chân anh, ngay sau đó anh nhìn thấy một cậu bé xinh xắn, mập mạp với đôi mắt to tròn đang lật đật chạy tới. Lâm Nam Vũ ngay lập tức bị cậu bé đáng yêu đó thu hút, cậu bé nhoẻn miệng cười:
- Con chào chú.
Lâm Nam Vũ nhìn đứa bé, có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời, bèn ôm nó vào lòng, một mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi anh, anh véo má nó, hỏi:
- Nói cho chú biết con tên là gì.
Cậu bé tự hào đáp:
- Con là Lâm Niệm Vũ.
Lâm Nam Vũ sửng sốt, trong lòng có một cảm giác khó hiểu, lập tức hỏi:
- Mẹ con tên là gì?
- Chú, sao con phải nói cho chú biết mẹ con tên là gì? Trừ phi chú nói cho con biết chú tên là gì, con mới nói cho chú biết mẹ con tên là gì?
Lâm Nam Vũ cười:
- Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, chú tên là Lâm Nam Vũ!
Niệm Vũ đang định nói gì đó thì bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng Lâm Nam Vũ:
- Mẹ, con ở đây.
- Niệm Vũ, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đi lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt cóc đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả. – Lâm Nam Vũ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, anh nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đang đi về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xa, khuôn mặt tươi tắn như một đóa hoa, cô vẫn như thế, vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước.
Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng bàng hoàng, sửng sốt, đứng nguyên bất động. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nhìn đứa bé trong tay mình, trong lòng thấy chua xót lạ thường, không ngờ Lạc Tiểu Phàm đã kết hôn, đã có cả con trai nữa.
- Em kết hôn rồi hả?
Lạc Tiểu Phàm lườm anh, bực bội bế con rồi nhìn về phía sau Lâm Nam Vũ:
- Bà Lâm sao không đi cùng với anh?
Lâm Nam Vũ mặc kệ sự châm chọc của Lạc Tiểu Phàm, nắm chặt tay cô, giọng nói run rẩy:
- Em thực sự kết hôn rồi sao?
Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tôi kết hôn hay chưa chẳng liên quan gì tới anh cả. – Nói xong, cô quay người định bỏ đi. Lâm Nam Vũ nghe lòng mình lạnh ngắt, thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, sự chờ đợi bao nhiêu năm giờ đã hóa thành bong bóng, cảm thấy sống không bằng chết.
Nhưng đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Phàm thì không chịu ngoan ngoãn, nó khóc lớn, nhào về phía Lâm Nam Vũ:
- Con muốn chú bế con, không cần mẹ đâu, con muốn chú bế con.
Lạc Tiểu Phàm không giữ được con, vừa lỏng tay ra, cậu bé đã lập tức chạy về phía Lâm Nam Vũ, đưa đôi tay nhỏ ra:
- Chú bế con, chú bế con.
Lâm Nam Vũ đang lúc buồn rầu thì nhìn thấy Niệm Vũ nhìn mình cười. Niệm Vũ vốn rất xinh xắn, vừa nhoẻn cười đã khiến người ta phải yêu thích, Lâm Nam Vũ bèn bế cậu bé vào lòng. Niệm Vũ hôn lên má Lâm Nam Vũ. Nghiêng cái đầu nhỏ, nói vào tai Lâm Nam Vũ:
- Chú có phải là ba con không?
Lâm Nam Vũ giật mình. Niệm Vũ mở cái hộp nhỏ hình vuông đeo trên ngực mình ra, trong đó có một bức ảnh. Niệm Vũ nói:
- Mẹ bảo người này là ba con. Chú giống y người trong ảnh.
Lâm Nam Vũ vội vàng cầm bức ảnh lên nhìn kỹ, đó là bức ảnh của anh trong một bộple màu trắng, rồi anh nhìn Niệm Vũ, đôi mắt của nó rất giống mắt mẹ anh, khuôn mặt thì giống anh như đúc. Một niềm vui dâng lên từ đáy lòng.
Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh vô cùng giận dữ, Niệm Vũ thấy mẹ nổi giận thì trốn vào lòng Lâm Nam Vũ, nói:
- Mẹ xấu, không chơi với mẹ nữa, con chơi với ba. – Lạc Tiểu Phàm không ngờ mình nuôi con suốt 3 năm ròng mà không bằng một người cha vừa mới gặp mặt, giận dỗi nói:
- Vậy thì con cứ chơi với ba con đi, mẹ không cần con nữa. – Rồi cô quay người bỏ đi, nhưng bị Lâm Nam Vũ giữ lại.
Hai mắt anh vằn đỏ:
- Sao em không nói với anh là em đã có con của chúng ta.
- Sao tôi lại phải nói, nói rồi thì anh sẽ không kết hôn với Triệu Tiểu Mạn nữa sao?
Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm:
- Ai bảo là anh kết hôn, chỉ có em nhẫn tâm vứt anh ở lại, người vô lương tâm nhất trên đời này chính là em.
- Anh không kết hôn? – Lạc Tiểu Phàm sững sờ, cô luôn tưởng rằng Lâm Nam Vũ đã kết hôn với Triệu Tiểu Mạn, nói không chừng còn có cả con với nhau nữa.
- Ai bảo là anh kết hôn rồi, anh vẫn chờ cô gái xấu xa tên là Lạc Tiểu Phàm, bỏ anh một mình rồi đi mất, số anh thật là khổ. – Nói mãi, nói mãi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui:
- Thật sao? Anh thực sự chưa kết hôn?
Lâm Nam Vũ gật mạnh, ôm cô, nhìn cậu bé Niệm Vũ trong tay, mỉm cười:
- Ai bảo anh chưa kết hôn, giờ anh có vợ rồi, còn có cả con trai nữa.
Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:
- Đáng ghét, anh thật là đáng ghét.
Người vui nhất vẫn là Niệm Vũ. Nó ôm cổ ba, rồi ôm cả mẹ, từ nhỏ tới lớn, những người bạn của nó đều có ba, chỉ nó là không, sau này nó cũng có ba rồi, ba nó lại còn rất đẹp trai.
Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, cảm thấy thật hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn anh, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:
- Sao anh không kết hôn với Triệu Tiểu Mạn? Chẳng phải cô ấy có con với anh rồi sao? Anh không phải là người không biết chịu trách nhiệm đấy chứ?
Lâm Nam Vũ véo nhẹ mũi của Lạc Tiểu Phàm, hóm hỉnh nói:
- Chẳng phải em cũng có con với anh rồi sao? Lẽ nào ai có con với anh anh đều phải cưới người đó, thế thì anh sẽ thành Hoàng đế mất. – Thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm thay đổi, anh vội chuyển chủ đề – Chuyện đó đều tại anh không tốt, em đừng giận nữa, Tiểu Mạn không có con với anh, cô ấy lừa em thôi, đó là vì cô ấy muốn em rời xa anh nên mới nói dối. Chỉ có em là tin cô ấy, bỏ lại anh mấy năm trời, anh đi khắp nơi tìm em. Ai mà ngờ em vừa mới đi đã như mất tích, khiến anh bây giờ vẫn chưa có vợ, em nói xem phải làm thế nào? Em phải đền cho anh một người vợ thật xinh đẹp mới được.
Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu ôm vai Lâm Nam Vũ:
- Anh xấu chết đi được, làm gì có ai cần anh.
- Haiz! Thế thì thôi, anh tìm bừa một người vậy!
- Anh dám! – Lạc Tiểu Phàm hung dữ nhìn anh. – Từ sau không được nhìn người đàn bà khác, biết chưa?
- Tuân mệnh, thưa vợ.
Hai người vui vẻ, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả những người đi đường nhìn thấy cũng phải xúc động. Người vui nhất là Niệm Vũ, nó cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Nam Vũ không buông. Lâm Nam Vũ càng nhìn càng thấy Niệm Vũ giống mình, trong phút chốc, không những tìm được người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, lại còn có thêm một cậu con trai xinh xắn đáng yêu, vui mừng tới mức không thể nào bình tĩnh được.
Nhưng Lạc Tiểu Phàm lại không có được thái độ lạc quan như Lâm Nam Vũ, cô hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nam Vũ, khuôn mặt nhỏ thoáng nhăn lại:
- Chúng ta thực sự phải tới nhà anh sao? Ngộ nhỡ mẹ anh không thích em thì làm thế nào?
- Không thích em thì em dẫn con trai của bà đi, xem bà còn dám không thích em nữa không – Đây không phải là vấn đề mà Lâm Nam Vũ thấy lo lắng.
Lạc Tiểu Phàm véo anh một cái thật mạnh:
- Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, lần trước em còn vô lễ với mẹ anh, chắc chắn là bà vẫn nhớ. Ngộ nhỡ bà không cho em vào nhà thì sao? Em không đi đâu!
Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm:
- Yên tâm đi! Cho dù không thích em thì cũng phải thích cháu trai của bà chứ! Chỉ sợ em bế Niệm Vũ tới trước mặt mẹ, em đòi gì bà cũng đồng ý với em, kể cả bảo mang con trai của bà tặng cho em, chắc là bà cũng sẽ đồng ý không do dự! – Lạc Tiểu Phàm bật cười.
Kiều Ngọc Phượng đang ngồi trên ghế salon uống trà, lại nhớ tới hôm qua nhìn thấy bà Vương bế cháu đi chơi, rồi nghĩ tới mình, chán nản, nhìn chồng đang ngồi đọc báo như không có chuyện gì xảy ra, giận dữ đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Anh nói xem làm thế nào? Anh không lo sao?
Ông Lâm Hàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ, bực bội hỏi:
- Lại làm sao, anh đang đọc báo yên lành.
Kiều Ngọc Phượng đứng lên, giật tờ báo trong tay chồng, bắt đầu trách móc:
- Cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đọc báo, đọc báo có đọc ra được cháu nội cho tôi không. Ông nhìn xem bà Vương đã có hai đứa cháu rồi, vậy mà giờ tôi chẳng có lấy một đứa, ông bảo phải làm thế nào?
Ông Lâm Hàn không những không giận mà còn cười:
- Em đúng là vô lý, làm sao anh kiếm cháu nội cho em được, sao em không nói với con trai ý, nói với anh thì có tác dụng gì. Bây giờ thích có cháu nội rồi sao? Lúc đầu không phải là em thì bây giờ đừng nói cháu trai, có khi còn có cả cháu gái rồi.
Kiều Ngọc Phượng thấy ông Lâm Hàn quay sang trách mình thì thở dài:
- Nếu em biết sớm có ngày hôm nay thì khi đó đã không ngăn cản chúng nó ở bên nhau, nhưng hối hận thì có tác dụng gì, con bé Lạc Tiểu Phàm chẳng biết đi đâu rồi, để Nam Vũ nhà mình cô đơn một mình, thật đáng thương. Em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó chẳng liếc mắt lấy một cái. Lạc Tiểu Phàm thì có gì tốt mà khiến nó thần hồn điên đảo, ngay cả em là mẹ mà nó cũng chẳng cần. – Còn đang cằn nhằn thì thấy có một cậu bé mũm mĩm đáng yêu chạy từ ngoài cổng vào.
- Trẻ con nhà ai thế nhỉ? - bà KIều Ngọc Phượng và ông Lâm Hàn nhìn nhau.Cậu bé đó nhào ngay vào lòng bà Kiều Ngọc Phượng, ôm cổ bà gọi :
- Bà nội!
Kiều Ngọc Phượng nhìn cậu bé trong lòng, sao lại quen mắt đến thế, bèn gọi chồng:
- Anh nhìn nó giống ai?
Ông Lâm Hàn nhìn Niệm Vũ thật kỹ nói:
- Giống Nam Vũ nhà mình, em xem, khuôn mặt giống chưa?
Bà Kiều Ngọc Phượng cũng gật đầu:
- Giống, giống quá.
Đúng lúc đo, ông Lâm Chấn Nam ở trên làu đi xuống,thấy một đứa trẻ trong nhà thì tới gần xem sao. Cậu bé cũng không hề sợ lạ, ôm cổ ông Lâm Chấn Nam, hôn lên má ông một cái thật lớn rồi cất tiếng trong trẻo:
- Cụ nội!
Mọi người đều như đang năm mơ. Niệm Vũ nhìn thấy đồ điểm tâm đặt trên bàn thì lập tức kéo tay ông Lâm Chấn Nam,nói:
- Cụ cho con ăn điểm tâm! - ba người đều rất thích đứa bé này, lại thấy Niệm Vũ đáng yêu nên nó đòi gì là cho cái đấy, trong phút chốc, cả ba người đều bận rộn với cậu bé.
Lâm Nam Vũ đứng ở cửa ho khẽ mấy tiếng. Bà Kiều Ngọc Phượng thấy Niệm Vũ gọi mình là bà nội thì vui lắm, lại nhìn thấy Lâm Nam Vũ về, bèn nói mát:
- Haiz! Đến bao giờ con mới kiếm cho mẹ một đứa cháu nội, làm mẹ chỉ biết nhìn cháu của người ta mà thèm. – Nói xong, nước mắt bà rơi ra.
- Nếu con thực sự kiếm được cho mẹ một đứa cháu nội thì mẹ sẽ đối xử với mẹ của đứa bé đó thế nào?
Ông Lâm Chấn Nam và Lâm Hàn đều nhận ra câu hỏi này có vấn đề, rồi lại nhìn đứa bé quá giống Lâm Nam Vũ, chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng họ không lên tiếng. Bà Kiều Ngọc Phương không nghĩ ngợi gì, đáp luôn:
- Có cháu nội rồi thì mẹ chẳng cần con trai nữa, mẹ sẽ tặng con cho cô ta, chỉ cần có cháu thôi, những việc khác mẹ chẳng quan tâm.
Lâm Nam Vũ cười kéo Lạc Tiểu Phàm đang đứng nấp sau cánh cửa ra, nói lớn:
- Mẹ, đấy là mẹ nói nhé, giờ cháu nội có rồi, con trai mang tặng người khác. Vậy thì từ nay con sẽ là của Lạc Tiểu Phàm. – Lạc Tiểu Phàm hơi đỏ mặt, ngượng ngùng kéo tay Lâm Nam Vũ.
Bà Kiều Ngọc Phượng nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi lại nhìn Niệm Vũ, bỗng hiểu ra tất cả, ánh mắt không che dấu được vẻ kinh ngạc, bà ôm chặt Niệm Vũ vào lòng:
- Mẹ có cháu rồi, con trai ai thích lấy thì lấy, mẹ không cần. – Cả nhà đều bật cười lớn.
Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm đi lên lầu, Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn mọi người trong nhà, vừa nói:
- Mất mặt quá, ban ngày mà…
Lâm Nam Vũ nói nhỏ:
- Chỉ có em nghĩ xiên xẹo thôi, anh biết là ban ngày, anh cũng đâu nói là định làm gì, chỉ có em là nhớ anh thôi! – Lạc Tiểu Phàm lập tức đỏ mặt, rồi lại nhìn những người khác, họ đều đang chăm sóc cho Niệm Vũ, không ai chú ý tới hai người cả.
- Giờ thì em biết rồi chứ gì! Có cháu nội rồi nên chẳng còn ai thương thằng con trai như anh nữa, em miễn cưỡng nhận đi!
Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:
- Người khác không cần, em cũng chẳng thèm!
Còn chưa nói xong, cô đã bị Lâm Nam Vũ bế lên, mở cửa, hai người ngã nhào ra giường. Lâm Nam Vũ vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, trong ánh mắt anh, cô có thể đọc được nỗi thương nhớ vô vàn:
- Em biết không, không có ngày nào anh không nhớ em, không có đêm nào anh quên được những ngày tháng ở cùng em. – Còn chưa nói hết, anh đã chảy nước mắt.
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, tóc anh đã điểm vài sợi bạc, thấy tim mình thắt lại, xoa xoa mặt anh, nói:
- Ai bảo anh xấu, đào hoa đa tình, bị báo ứng là đáng đời.
Lâm Nam Vũ cắn nhẹ lên ngón tay Lạc Tiểu Phàm, giống như lần đầu hai người gặp nhau, cắn từng ngón một, khiến Lạc Tiểu Phàm nhồn nhột bật cười, đưa tay ra cởi cúc áo cho Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ nói nhỏ:
- Đừng nói với anh là lần này em không cởi được quần cho anh nhé, anh sẽ không giúp em nữa đâu. – Lạc Tiểu Phàm xấu hổ che mặt, khiến Lâm Nam Vũ lại càng cười lớn hơn.
Những cành trúc xanh ngắt ngoài cửa sổ khẽ đung đưa theo gió, lướt nhẹ theo điệu nhảy của riêng mình, hòa cùng tiếng thì thầm yêu đương của hai người trong căn phòng nhỏ, bầu không khí ấm áp và vui vẻ chảy tràn khắp nơi, mặt trời lặn dần về phía Tây, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.
~~Hết
~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...