Tiếng nhạc bên ngoài vang lên, Lâm Nam Vũ mệt mỏi đứng lên. Phía bên kia, Triệu Tiểu Mạn cũng khoác tay ba đi tới hậu hoa viên, Lâm Nam Vũ chẳng buồn liếc Triệu Tiểu Mạn một cái, Triệu Cương nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Nam Vũ, hơi tức giận, cứ như thể con gái mình không gả được cho ai, phải bám lấy anh vậy. Nhưng Triệu Tiểu Mạn lại vui vẻ ôm cánh tay Lâm Nam Vũ, nói:
- Anh Vũ, em hạnh phúc lắm. – Nói xong cô tựa đầu vào vai Lâm Nam Vũ. Thấy con gái vui vẻ như vậy, ông Triệu Cương cũng không nói gì nữa, chỉ thấy trong lòng có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ ra được.
Lạc Tiểu Phàm đứng lẫn trong đám người, nhìn Lâm Nam Vũ cùng Triệu Tiểu Mạn bước lên trên bục rồi chầm chậm đi về phía cổng chào. Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn thấy mặt Lâm Nam Vũ là lửa giận lại bốc lên. Lâm Nam Vũ có vẻ nhưng không vui lắm, lông mày cau tít lại, hai mắt vô hồn, sắc mặt cứng đơ như sáp, mắt nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ điêu gì, cả người anh trông vô cùng tiều tụy. Lạc Tiểu Phàm thấy anh như vậy thì rất kỳ lạ, đính hôn chẳng phải là nên vui vẻ sao? Sao trông mặt anh lại khó coi như thế, lẽ ra người khó coi phải là Lạc Tiểu Phàm cô mới đúng, bị người ta lừa lại còn tới đây tham dự lễ đính hôn.
Lâm Nam Vũ chầm chậm đi lướt qua mắt của Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm tưởng rằng anh sẽ nhìn thấy mình, nhưng không ngờ anh không buồn nhìn cô lấy một cái đã đi qua, Lạc Tiểu Phàm giận dữ tới mức muốn bước ra cho anh mấy cái bạt tai. Triệu Nhan Lỗi đứng đằng sau, nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Người chủ trì lễ đính hôn của Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn là Lâm Trung Tường, ông là chú họ của Lâm Nam Vũ, cũng là bạn thân của ông Triệu Cương từ khi còn nhỏ, cùng theo dõi sự trưởng thành của cả Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn. Nhìn hai đứa trẻ trước mắt, ông thật lòng thấy rất vui mừng.
Nghi thức đính hôn khác với nghi thức kết hôn, nó chỉ là một hình thức để công khai mối quan hệ của hai người trẻ tuổi. Âm nhạc chầm chậm nổi lên, đây là điệu nhảy đầu tiên dành riêng cho Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm như bị cứa nát, sắc mặt tái nhợt, cô hy vọng Lâm Nam Vũ sẽ nhìn thấy cô, sẽ giải thích với cô. Nhưng cô hoàn toàn thất vọng, Lâm Nam Vũ hình như không chú ý gì tới cô, có những lúc ánh mắt của anh đã liếc qua cô, nhưng lại như không phải, trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Triệu Nhan Lỗi nói vào tai người phụ vụ mặc đồng phục đứng gần đó, quay lại ôm vai Lạc Tiểu Phàm, nói nhỏ:
- Tiểu Phàm, lấy anh nhé! Anh sẽ chăm sóc em suốt đời, không để em phải chịu đau khổ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ánh mắt chân thành của Triệu Nhan Lỗi, rồi lại nhìn ánh mắt hờ hững của Lâm Nam Vũ, không nói được lời nào. Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, len ra khỏi đám đông, tới gần cái cổng chào.
Đôi tân lang tân nương đã hoàn thành điệu nhảy đầu tiên, giờ đã là lúc mọi người cùng vui vẻ, nhưng đúng vào lúc này, bỗng dưng âm nhạc dừng lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn người chủ trì hôn lễ. Ông Lâm Trung Tường mỉm cười bước lên trên bục, nói lớn:
- Mọi người hãy dừng một chút, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, còn có một đôi tân lang tân nương nữa đang chờ được mọi người chúc phúc.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm bước lên bục, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ, có người kinh ngạc, có người ngưỡng mộ, có người không dám tin vào mắt mình. Bạch Hạo Uy đẩy Giang Lỗi Hằng, nói:
- Hằng, có phải mắt tôi có vấn đề hay không? Đúng là điên rồi, điên thật rồi! – Không chỉ Bạch Hạo Uy thấy điên mà Giang Lỗi Hằng cũng sửng sốt, không biết bây giờ lại có trò gì mới, chỉ biết vở kịch đang diễn tối hôm nay càng ngày càng phức tạp, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của anh.
Lâm Nam Vũ sửng sốt, anh không ngờ hôm nay Lạc Tiểu Phàm lại xuất hiện ở đây, lại còn với thân phận này. Trên thực tế, vừa rồi anh thực sự không nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, từ hôm qua tới giờ, anh mới ăn một bữa cơm, lại không ngủ nghê gì, trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để giải thích cho cô hiểu, cả người cứ lâng lâng bay bổng, không hề chú ý tới những người có mặt ngày hôm nay.
Không phải chỉ có họ ngạc nhiên mà cả bà Tuyết Y cũng vậy, bà không ngờ con trai mình chưa thèm nói câu nào đã tuyên bố đính hôn cùng với Lạc Tiểu Phàm. Những người xung quanh không biết có chuyện gì, tất cả đều tỏ ra vui mừng và chúc tụng đôi trẻ mới, bà vì thể diện nên chỉ miễn cưỡng gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Ông Triệu Cương đứng cạnh không nói lời nào, mặc dù ông cũng hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng ông thực sự hy vọng Lạc Tiểu Phàm sẽ cưới con trai mình để bù đắp lại sai lầm của ông năm xưa.
Triệu Nhan Lỗi đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không Lạc Tiểu Phàm sẽ hối hận, vì em gái, và vì chính bản thân mình, anh lấy ra một chiếc nhẫn, nhìn Lạc Tiểu Phàm, tuyên bố:
- Đây không những là lễ đính hôn của tôi với Lạc Tiểu Phàm mà còn là lễ kết hôn của chúng tôi, những nghi lễ kết hôn còn lại, chờ sau khi chúng tôi đi hưởng tuần trăng mặt về sẽ làm tiếp.
Mọi người nghe Triệu Nhan Lỗi nói vậy đều nhất tề vỗ tay. Chỉ có mấy người già là không hài lòng lắm:
- Bọn trẻ bây giờ thật là, chẳng có chút quy củ gì cả, kết hôn là chuyện lớn cả đời, sao có thể làm qua loa thế được.
Triệu Nhan Lỗi đang định lồng chiếc nhẫn vào ngón tay Lạc Tiểu Phàm thì Lâm Nam Vũ giận dữ lao lên trên bục, đẩy mạnh Triệu Nhan Lỗi ra, kéo Lạc Tiểu Phàm chạy ra ngoài. Triệu Nhan Lỗi giữ chặt tay còn lại của Lạc Tiểu Phàm, Lâm Nam Vũ cũng không hề nhường nhịn, Lạc Tiểu Phàm bị kẹp ở giữa, nhăn mặt vì đau đớn.
Bạn bè họ hàng hai bên gia đình đều sững sờ trước cảnh tượng diễn ra trước mắt, không biết họ đang chơi trò gì, Kiều Ngọc Phượng và Lâm Hàn cũng không biết phải xử lý ra sao.
- Buông tay ra! – Lạc Tiểu Phàm không thể nhẫn nhịn được lắm, một người thì lừa gạt mình, một người cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa thèm hỏi ý kiến của mình đã tự đưa ra quyết định. Cô giang tay tát mạnh vào má Lâm Nam Vũ, sau đó cũng giáng lên mặt Triệu Nhan Lỗi một cái tát, lớn tiếng mắng – Bỉ ổi, tôi không muốn nhìn thấy hai anh nữa! – Rồi quay quay người lao ra khỏi đám đông, chỉ để lại Lâm Nam Vũ và Triệu Nhan Lỗi há hốc mồm kinh ngạc.
Kiều Ngọc Phượng giận sôi máu, họ hàng cũng tỏ vẻ khó xử, đều nói vài câu rồi bỏ về, một lễ đính hôn đang tốt đẹp bỗng dưng bị Lạc Tiểu Phàm phá hỏng hết cả. Triệu Tiểu Mạn kéo tay Lâm Nam Vũ, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng hỏi:
- Anh Vũ, cô ta là ai, Lạc Tiểu Phàm là ai? Anh mau nói với em, anh yêu cô ta hay yêu em?
Lâm Nam Vũ nhắm chặt mắt, không nói lời nào, để mặc cho Triệu Tiểu Mạn lắc người mình. Kiều Ngọc Phượng xót con trai, giữ tay Triệu Tiểu Mạn lại, an ủi:
- Tiểu Mạn, có chuyện gì thì từ từ nói.
Triệu Tiểu Mạn nhào vào lòng bà Tuyết Y đang đứng gần đó:
- Mẹ, làm thế nào?
Bà Tuyết Y giận dữ nhìn Kiều Ngọc Phượng, nói lớn:
- Bà thông gia, rốt cuộc là chuyện gì hả?
Kiều Ngọc Phượng cười giả lả:
- Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, hay là chúng ta vào phòng khách uống tách trà trước đã!
Bà Tuyết Y kéo tay con gái, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Uống gì mà uống, chúng tôi với không tới, đi, Tiểu Mạn, chúng ta về nhà.
- Anh Vũ. – Triệu Tiểu Mạn vẫn chỉ nhớ tới Lâm Nam Vũ. Bà Tuyết Y lại càng giận hơn:
- Con gái mẹ không phải là không lấy được chồng, không cần phải bám lấy nhà người ta. Đi, sau này mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn.
Ông Triệu Cương và ông Lâm Hàn cũng khó xử, cả hai đều không nói gì, gật đầu với nhau rồi đi theo vợ của mình.
Triệu Nhan Lỗi và Lâm Nam Vũ vẫn thẫn thờ đứng bên cổng chào, sau đó Triệu Nhan Lỗi bị lái xe là họ Triệu kéo đi. Bà Tuyết Y thấy con trai, tát mạnh anh một cái:
- Con lấy ai mà không được, việc gì phải lấy đứa con gái mặt dày đó, lần này thì hay rồi, nhà họ Triệu đã thành trò cười cho cả thành phố này.
- Được rồi, con nó cũng đã buồn lắm rồi, em đừng có nói nhiều nữa. – Ông Triệu Cương lên tiếng bênh vực con trai.
- Anh lại còn bên con trai anh, anh nói xem, có phải anh cũng thích con hồ ly tinh đó rồi hay không?
Bà Tuyết Y vừa nói xong đã lãnh trọn một cái tát của chồng:
- Cô đừng có nói bừa.
Triệu Nhan Lỗi vốn dĩ trong lòng đã rất khó chịu, nay thấy bố mẹ lại cãi nhau, chán nản bỏ đi.
Lạc Tiểu Phàm chạy ra khỏi hậu hoa viên, lao thẳng ra đường 14 khu Hương Xá, mặc kệ ánh mắt của những người đi đường, nước mắt cô đã che mờ mọi thứ. Trái tim cô đau đớn tới mức không thể nào thở nổi, miệng lẩm bẩm:
- Sao anh ấy lại lừa mình, sao lại lừa mình…
Sự lừa gạt của Lâm Nam Vũ, cái kế của Triệu Nhan Lỗi đều đâm mạnh vào trái tim vốn đã nhiều tổn thương của cô. Cô lại nhớ lại sự phản bội của Khương Hạo, thì ra đàn ông không có ai là tốt cả, Lạc Tiểu Phàm lắc mạnh đầu, nước mắt lăn xuống:
- Đều không ra gì cả, không đáng để đàn bà tin tưởng, không đáng tin tưởng! – Lạc Tiểu Phàm cảm thấy tim mình nguội lạnh, cảm thấy trên thế giới này không có ai đáng để cô tin tưởng, nhìn ánh đèn neon sáng nhấp nháy trong đêm tối, người đi đường thành từng đôi, từng nhóm, một cảm giác đau lòng, cô độc bao trùm lấy cô.
Lạc Tiểu Phàm lau khô mắt, bước vào một quán bar ven đường, quán bar vừa mới mở cửa, không có một người khách nào, các nhân viên phục vụ thấy Lạc Tiểu Phàm bước vào, tất cả đều kinh ngạc. Thông thường giờ này người ta ít vào quán rượu. Lạc Tiểu Phàm nằm bò trên quầy bar, gọi nhân viên:
- Mang rượu ra đây!
Nhân viên phục vụ giúp Lạc Tiểu Phàm lấy một chai bia, Lạc Tiểu Phàm tu một hơi cạn sạch.
- Thêm một chai nữa!
Mấy nhân viên quay sang nhìn nhau rồi lại lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm một chai nữa. Lạc Tiểu Phàm lại uống một hơi hết sạch, cứ như vậy, cô uống liền tù tì năm chai, nằm bò cả ra bàn, nước mắt tuôn như suối:
- Tôi vẫn muốn uống.
Lần này thì nhân viên trong quán không dám lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm nữa, họ chưa thấy ai uống rượu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì đúng là phiền phức. Các nhân viên đều khuyên nhủ cô:
- Cô ơi, cô uống nhiều quá rồi, không uống được nữa đâu.
Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt đau đớn tới tột cùng:
- Tôi vẫn muốn uống, để cho tôi uống.
Nhân viên phục vụ kiên quyết lắc đầu:
- Thưa cô, nếu muốn uống tiếp thì cô tới quán khác đi.
Lạc Tiểu Phàm lảo đảo đứng lên:
- Được thôi! Tôi đi nơi khác uống! – Vừa mới đi được một bước, cô đã ngã nhoài ra đất, nhân viên phục vụ vội vàng đỡ cô lại, thấy sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt, đôi môi xám xịt, mọi người vội vàng dìu cô lên ghế rồi bối rối nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Một người trong số đó nói:
- Hay là chúng ta đưa cô ta ra ngoài! Ngộ nhỡ có việc gì xảy ra trong quán thì chúng ta không gánh vác nổi đâu.
- Thế sao được, thất đức quá, vả lại cô ấy cũng chưa trả tiền, chẳng nhẽ chúng ta phải trả thay sao – Anh chàng lấy bia cho Lạc Tiểu Phàm ban nãy lên tiếng phản bác.
Một người khác lớn tuổi hơn nói:
- Hay là thế này! Thử xem trong ví cô ta có tiền không, sau đó gọi taxi đưa cô ta về nhà là được! – Những người kia đều gật đầu, đang định mở túi xách của Lạc Tiểu Phàm ra thì có người từ ngoài bước vào. Triệu Nhan Lỗi đau lòng nhìn Lạc Tiểu Phàm, nói với nhân viên quán:
- Tôi sẽ trả tiền giúp cô ấy. – Anh bế Lạc Tiểu Phàm lên, nhân viên quán giúp anh mở cửa, anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe. Từ sau khi ở nhà Lâm Nam Vũ đi ra, anh đi khắp nơi để tìm Lạc Tiểu Phàm, biết là cô chưa thể nào đi xa được.
Lên xe, anh thở dài, biết rằng mình đã cư xử thật quá đáng, vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt anh đau khổ và bất lực.
- Tiểu Phàm, em biết không? Anh thực sự rất yêu em nên mới làm như vậy. Lâm Nam Vũ có điểm nào tốt? Đáng để em phải như vậy không?
Lạc Tiểu Phàm chỉ lặp đi lặp lại một câu nói:
- Tại sao các anh đều lừa tôi… tại sao?
Triệu Nhan Lỗi khởi động xem, đây là lần thứ hai anh đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, cũng có thể là lần cuối cùng.
Lâm Nam Vũ nằm trên giường, thi thoảng lại rơi vào hôn mê. Hai ngày trước anh đã không ăn được gì, thêm vào đó là không ngủ được, sự xuất hiện đột ngột của Lạc Tiểu Phàm lại gây cho anh một đả kích quá lớn. Anh không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô, những người xung quanh thấy vậy đều rơi lệ xót xa.
Ông Lâm Chấn Nam nghe nói chuyện của cháu trai nên vội vàng bay về. Khi Kiều Ngọc Phượng hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Lâm Nam Vũ, bác sĩ kiểm tra một hồi rồi an ủi nói:
- Không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi vài hôm là được. Bây giờ quan trọng nhất là cho người bệnh ăn mấy đồ dinh dưỡng để bồi bổ thể chất, còn phải để cho người bệnh nghỉ ngơi nhiều nữa.
Bà Kiều Ngọc Phượng gật đầu rồi sai người đi nấu cháo cho con.
Lâm Nam Vũ hình như không muốn ăn gì, cháo đã đút vào tới miệng lại bị anh hất đổ. Lâm Nam Vũ gượng ngồi dậy:
- Con phải đi tìm Tiểu Phàm, con phải đi tìm Tiểu Phàm.
- Mẹ không cho phép con đi gặp con nhãi mặt dày đó nữa, nhà họ Lâm tuyệt đối không chấp nhận đứa con dâu như vậy. – Bà Kiều Ngọc Phượng căm hận cái dáng vẻ hiện tại của con trai, nói đi nói lại cũng là do Lạc Tiểu Phàm hại con bà ra nông nỗi này. Lâm Nam Vũ giơ tay rút ống truyền nước trên tay ra, cười lớn:
- Mặc kệ, dù sao không có Tiểu Phàm con cũng không muốn sống nữa, bố mẹ muốn làm thế nào thì làm! – Anh nhắm mắt, không nói lời nào nữa.
Kiều Ngọc Phượng tức run cả người, nhưng thấy con trai như vậy cũng rất đau lòng, sợ xảy ra chuyện gì đó nên bàn bạc với chồng:
- Có cần đưa Nam Vũ tới bệnh viện không?
Ông Lâm Hàn lắc đầu:
- Tâm bệnh thì phải có tâm giường, tới bệnh viện mà nó không phối hợp điều trị thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Chấn Nam bước vào, thấy dáng vẻ tiều tụy của cháu trai, đau lòng xót xa, ông nhướng mày nhìn con trai và con dâu:
- Con nói xem, hai con chăm sóc cháu nội của ba như thế nào, biến nó thành ra cái gì rồi? Ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì hai con cũng cút ra khỏi nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không có những đứa con như thế.
Kiều Ngọc Phượng đang định nói cái gì đó nhưng ông Lâm Hàn đã vội vàng nắm tay bà, nói:
- Ba nói rất đúng, ba nói chuyện với Nam Vũ đi, bọn con không làm phiền hai ông cháu nữa.
Bà Kiều Ngọc Phượng giận dữ gạt tay chồng ra:
- Anh làm cái gì vậy? Chúng ta làm sai việc gì chứ.
Ông Lâm Hàn nói một tràng:
- Em đừng có nói nữa, em thực sự muốn con trai xảy ra chuyện thì mới cam lòng sao? – Câu nói của ông khiến vợ lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Nam Vũ thấy ông nội bước vào thì gượng cười:
- Ông nội, tại con không tốt, làm ông phải lo lắng rồi.
Ông Lâm Chấn Nam nắm tay cháu trai, quan tâm hỏi:
- Nói cho ông biết, chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Nam Vũ khép hờ mắt, khóe miệng run run rồi bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ông nội, tâm trạng vô cùng kích động:
- Ông, con không muốn lấy Triệu Tiểu Mạn, có được không?
Ông Lâm Chấn Nam nắm chặt tay cháu trai, thở dài:
- Vậy con nói thật cho ông biết, cô gái mà lần trước báo đăng có phải là Triệu Tiểu Mạn không.
Dưới ánh mắt sắc bén của ông nội, Lâm Nam Vũ chỉ đành gật đầu:
- Nhưng ông nội, hôm đó con uống say, con không biết là cô ấy, con cứ tưởng là Tiểu Phàm.
Lâm Chấn Nam đứng lên, nói:
- Nhà họ Triệu chưa nói là bạn làm ăn của gia đình chúng ta, trước tiên họ là bạn của nhà mình, ông ngoại của Tiểu Mạn với ông là bạn thân cùng nhau lớn lên, bây giờ ba con với Triệu Cương cũng là bạn tốt, giờ xảy ra chuyện này, thật là khó xử!
- Ông nội, thế phải làm thế nào? – Lâm Nam Vũ chảy nước mắt. – Không có Tiểu Phàm, sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Ông Lâm Chấn Nam quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cháu trai:
- Lạc Tiểu Phàm đó thực sự tốt như vậy sao? Có đáng để con đòi sống đòi chết như thế không?
Lâm Nam Vũ nhìn ông nội:
- Ông, con thực sự rất thích cô ấy, rất rất thích, nếu không có cô ấy, con thực sự không sống nổi nữa.
- Được, vậy ông nội sẽ gặp Lạc Tiểu Phàm, nếu nó tốt như con nói thì ông sẽ giúp con, cho dù có mất mặt cũng giúp hai con ở bên nhau. Nhưng mà… – Lâm Chấn Nam dừng lại. – Nếu cô bé Lạc Tiểu Phàm đó không tốt như con nói thì ông sẽ không giúp con đâu.
Lâm Nam Vũ không biết ông nội định làm gì, bèn hỏi:
- Ông, ông nói thế là ý gì?
Ông Lâm Chấn Nam kéo chăn giúp cháu trai, hiền từ vuốt mặt anh, nói:
- Nam Vũ, con nghỉ ngơi đi, lát nữa ông bảo thím Lâm nấu cho con chút cháo, con ăn nhiều vào một chút. Con không ăn gì thì cho dù ông đồng ý cho con tới với Lạc Tiểu Phàm, bệnh của con không khỏi được, làm sao mà con đi tìm người ta. – Lâm Nam Vũ nghe ông nội hứa là sẽ giúp mình, bệnh tự nhiên khỏi được mấy phần, vội gật đầu:
- Dạ vâng, con sẽ ăn. – Ông Lâm Chấn Nam gật đầu rồi đi xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...