Mưa,anh nói không sai,chúng ta không có cơ hội,thật là một chút cơ hội cũng không có.
“Mưa nhỏ,còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bàn tay ấm áp rộng thùng thình của ba ba ở trên mặt tôi nhẹ nhàng xoa.
Nước mắt tuột xuống,tôi khóc thút thít.Tôi còn trẻ,vì sao thế giới này đối với tôi không công bằng như thế?
“Xin lỗi,Mưa nhỏ,ba ba đối với con có lỗi.”
Ba ba thấy tôi khóc,tiều tụy mà uể oải trên mặt cũng lão lệ tung hoành.
Ba ba,ba cũng đang hối hận đi,hối hận lúc trước không nghe người nhà phảng kháng,cố ý muốn kết hôn với mẹ.Kỳ thực,ba ba,con và mẹ càng xin lỗi ba,khiến ba phải chính mình trơ mắt nhìn người yêu,từng người ở trước mặt ba phát điên,sau đó chết đi,loại đả kích này là chúng ta mang đến cho ba bất hạnh trầm trọng nhất.
“Ba ba,con muốn về nhà,con không muốn đợi ở trong bệnh viện.” Tôi lẳng lặng nói,trong lòng cũng bình tĩnh phảng phất cái gì cũng không có.
Trên mặt ba ba có một tia chần chờ,tôi biết ba sợ tôi lại phát bệnh.
“Chỉ một buổi tối,một buổi tối là đủ rồi.” Tôi cầu xin ba,tôi không muốn chết ở trong bệnh viện,tôi không muốn như mẹ như vậy điên cuồng từ tầng 6 nhảy xuống,nhân lúc lúc còn thanh tỉnh,đem tôi trở lại địa phương quen thuộc,trở lại trong lòng Mưa,anh đáp ứng cùng tôi chết,tôi cái gì đều từ bỏ,chỉ có anh,chỉ có anh…
Mưa,em mặc kệ anh là chân thật tồn tại,hay là căn bản chẳng bao giờ tồn tại qua,thế nhưng em cảm thấy thật cô đơn,em không biết mình bây giờ là thanh tỉnh hay còn là phát điên,nhưng trong ý thức của em có anh,em vẫn tiếp tục nhớ kỹ anh,nhớ kỹ cái ôm ấm áp của anh,nhớ kỹ anh nói nhỏ an ủi,nhớ kỹ anh đôi mắt đục ngầu điên cuồng.
Em từ trong ánh mắt anh thấy chính mình,cái kia chính mình điên cuồng,anh là để lại sợ hãi sâu nhất trong lòng em,cũng là khát vọng được yêu và quan tâm nhất trong lòng em.
Ba ba nắm thật chặt tay của tôi,ba nhìn tôi,không thôi nhìn tôi.
Ba ba,ba muốn tống con đi đúng không,con ngày hôm qua nghe được ba thừa dịp thời gian con ngủ tới cạnh Cao viện trưởng tới thăm con thương lượng đem đưa con đi bệnh viện tâm thần,ba nghĩ đem con xem ra đúng không,thế nhưng,con không muốn đi,một ngày đi,con liền không bao giờ…nữa có khả năng thanh tỉnh,coi như là thành quỷ,con cũng muốn làm quỷ thanh tỉnh a,cho dù cho dù chỉ là thỉnh thoảng thanh tỉnh cũng tốt a…
“Van xin ba,ba ba,con biết con không có cơ hội,để con lần nữa nhìn lại căn phòng của con đi,lúc con còn tỉnh táo…”
“Ba ba đáp ứng con,ngoan,Mưa nhỏ,không cần lo lắng,ba ba nhất định sẽ chữa tốt cho con,con phải tin tưởng ba ba…”
Ba ba đem đầu chôn ở bàn tay của tôi,tôi cảm thấy ánh mắt ấm áp theo tay tôi chảy xuống đến trên chăn trắng bệch.
“Ba ba,kỳ thực con không có bệnh,không có điên,thực sự,ba tin không?”
“Ba tin tưởng,ba tin tưởng,Mưa nhỏ là một đứa trẻ bình thường,Mưa nhỏ sẽ lại là một đứa trẻ bình thường nhất.”
Phải? Sợ rằng chỉ có giờ khắc này là bình thường đi.Tôi ngay cả trí nhớ của mình cũng không thể xác định được thật hay giả,tôi là thật bình thường sao? Thế nhưng,tôi thực sự cần khẳng định của người,cho dù là giả tạo,mặc dù tôi biết là giả tạo,hơn nữa vốn chính là giả tạo…Tôi là điên rồi.
Tôi lẳng lặng nở nụ cười,Mưa,anh nói rất đúng,chúng ta thực sự không có cơ hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...