Yêu Đi Kẻo Muộn FULL


Phó Chi Hành xoay người chưa đi được hai bước thì bóng lưng bỗng lảo đảo một chút, sau đó phản xạ có điều kiện bám lấy khung cửa trước mặt.

Hắn phải từ từ xoay người mới từ từ ngồi thẳng lên.
Tôi chú ý tới động tác của hắn, tuy không nhìn thấy chính diện nhưng vẫn có thể cảm nhận được trạng thái của hắn có vấn đề.
Chẳng lẽ lúc nãy hắn bị Thẩm Nam Tự làm bị thương rồi sao… Chắc là không đến mức vậy đâu.
Hay là đang giả vờ đáng thương để thu hút sự chú ý của tôi? Chỉ sợ Phó Chi Hành không mưu mô đến thế.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó không nhịn được, mở miệng hỏi một câu: “Anh bị làm sao vậy?”
Dựa theo tính cách của Phó Chi Hành, dù hắn có chuyện gì hay không thì thường vào những lúc thế này, hắn đều sẽ quay đầu lại rồi giả vờ thoải mái cười một cái, nói là mình không sao cả.

Nhưng bây giờ hắn chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu mình không sao, cũng không quay đầu nhìn tôi một chút.
Trong lòng nghi ngờ, tôi đi tới nắm lấy cánh tay của hắn: “Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?”
Lần này không cần hắn trả lời nữa mà chính tôi cũng nhìn ra không đúng.
Phó Chi Hành cau mày, sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn, bờ môi không còn chút máu, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, tôi không biết tại sao hắn lại trở thành như vậy.
“Chi Hành?” Tôi đột nhiên có chút lo lắng, cũng không thèm để ý cách đây không lâu vừa nói gì đó, vịn hắn hỏi: “Anh có ổn không vậy, khó chịu ở đâu?”
Phó Chi Hành dường như trì hoãn, quay đầu nhìn tôi, lộ ra một nụ cười nhạt, nói: “Anh không sao.”
Nói xong, hắn xoa tóc tôi rồi nói: “Em mau đi ngủ đi, đừng lo lắng cho anh.


Có thể là gần đây anh ngủ không đủ giấc nên hơi bị tụt huyết áp thôi.”
Tụt huyết áp… Lúc còn đi học, ngày nào Phó Chi Hành cũng phải thức đêm để vẽ, tôi cũng chưa thấy hắn tụt huyết áp bao giờ.

Tôi nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Thật không?”
“Thật mà, không sao đâu.” Hắn kéo gáy tôi lại rồi hôn khẽ lên trán tôi: “Cục cưng, em nghỉ sớm một chút đi.

Ngủ ngon nhé.”
Hắn càng hành động như vậy thì tôi càng cảm thấy kì quái, thậm chí tôi còn có cảm giác như hắn đang tránh né tôi.
Tôi giữ chặt hắn lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong phòng làm việc không có hộp thuốc… Anh trước tiên cứ ở đây đã, em bôi thuốc cho anh.”
Phó Chi Hành sửng sốt, sau khi nhận ra là tôi đang cố tình giữ thể diện cho hắn, không biết phản ứng thế nào, nói: “Không sao đâu, anh tự làm…”
Tôi liếc hắn một cái, hắn không thốt nổi nửa câu sau nữa, thức thời ngậm miệng lại, sau đó thành thật đi về phía sô pha rồi ngồi xuống, giống như một học sinh hư bị thầy giáo gọi lên văn phòng nói chuyện vậy.
“Hộp thuốc ở đâu?” Tôi hỏi.
“Ngăn thứ nhất trong tủ khoá.” Phó Chi Hành trả lời.
Tôi không biết rõ về mấy đồ vụn vặt trong nhà như hắn.

Tìm được hộp thuốc lấy dầu thuốc ra, tôi ngồi xổm xuống trước mặt Phó Chi Hành, nói: “Hơi đau một chút, anh cố nhịn nhé.”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Không sao đâu, anh không… Á đau!”
Động tác của tôi không nhẹ không nặng, khẽ khàng ấn lên chỗ bị thương của hắn.


Phó Chi Hành đau đến mức cau có hít hà, hai mắt ngay lập tức đỏ lên, dè dặt lên tiếng: “Cục cưng, hay là anh… Để anh tự bôi thuốc đi vậy…”
Tôi không tiện nói xin lỗi với hắn, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đưa tăm bông và dầu thuốc cho hắn.
Lúc hắn đang nhìn vào gương để tự bôi thuốc cho mình, tôi ngồi bên cạnh nhìn, nhận ra sắc mặt của hắn không còn nhợt nhạt như vừa nãy nữa.
Chẳng lẽ lúc nãy thực sự chỉ là nhất thời tụt huyết áp choáng váng thôi sao? Tôi không biết nhiều về chuyện đó, nghĩ mãi vẫn thấy có phần không an tâm.
Phó Chi Hành bôi thuốc xong, tự giác dọn dẹp lại hộp thuốc, đứng ở cửa nhìn tôi giống như đang chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.

Tôi không nói một lời, hắn cũng không đi, sau khi yên lặng đứng đó một hồi lâu, hắn không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lộ…”
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Phó Chi Hành không nói nữa, hồi lâu sau mới đẻ ra được một lý do: “Nếu như nửa đêm em khát nước mà bên cạnh không có ai đi lấy nước giúp em thì biết làm sao bây giờ?”
Có lẽ thấy lý do này chưa hợp lý lắm, hắn lại nói: “Giường trong phòng làm việc cứng lắm, gần đây vai anh đang bị đau.”
Nói đi nói lại một hồi không phải là không muốn đi hay sao.
Tôi một mặt lo lắng cho cơ thể của hắn, mặt khác cũng không muốn nói chuyện linh tinh với hắn nữa, đành nói: “Vậy anh ngủ ở đây đi.”
Phó Chi Hành nghe vậy nhếch môi, sau đó hắn giống như hiểu lầm gì đó, cảnh giác hỏi: “Thế em thì sao? Không phải em muốn đi tìm Thẩm Nam Tự đấy chứ…”
“Em tìm cậu ta làm gì?” Tôi tức giận nói: “Em không đi đâu hết.”
Tôi đã quá nuông chiều Thẩm Nam Tự, cho nên hôm nay đã xảy ra chuyện này, một phần cũng là do tôi.
Nghe vậy, Phó Chi Hành rốt cuộc cũng thấy yên lòng.


Dường như hắn sợ tôi đổi ý, thành thạo đá dép xuống đất, nhảy lên giường bọc kín mình trong chăn.

Mà hắn cũng không dám nằm quá gần vào tôi, ngoan ngoãn nằm đúng ở vị trí của mình, nói: “Em mau đi ngủ đi, anh chắc chắn sẽ không làm phiền em đâu.”
Hắn thật sự đã nắm chắc đạo lý “đại trượng phu biết co biết duỗi”.

Rõ ràng mới không lâu trước đây, hắn còn giương nanh múa vuốt, hận không thể cắn chết Thẩm Nam Tự, mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời.

Nếu không phải trên mặt hắn có vết thương thì sẽ không thể nào nhận ra hắn vừa mới đánh nhau xong.
Tôi không để ý tới hắn nữa, lên giường, tắt đèn, đắp chăn đàng hoàng.

Không bao lâu sau, người bên cạnh lặng lẽ dịch người gần vào.
Đầu tiên là có một cánh tay khẽ đặt xuống người tôi vô cùng cẩn thận, ôm lấy eo tôi.

Sau đó là một bộ ngực áp vào, ôm tôi vào trong lòng, tiếp đó là mùi hương quen thuộc và nhiệt độ cơ thể, lặng lẽ toả ra hơi ấm và sự kiên định trong đêm đông.
Tôi sẽ từ chối những hành vi cợt nhả của Phó Chi Hành nhưng sẽ không từ chối sự gần gũi cũng những cái ôm đơn thuần của hắn.
Vì sợ đụng phải vết thương trên mặt hắn, tôi nằm yên không động đậy.

Tôi nghe thấy tiếng hắn hô hấp thong thả mà đều đều, dần chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến lúc hắn ngủ, tôi từ từ kéo tay hắn ra, ngồi dậy, tìm được hộp thuốc lúc nãy dùng.


Dựa vào ánh sáng ban đêm yếu ớt, tôi thấy một lọ thuốc lạ lẫm ở bên trong.
Thông thường trong nhà sẽ chỉ chuẩn bị một vài loại thuốc cảm lạnh thông thường, thuốc dạ dày, thuốc bôi vết thương, còn lọ thuốc trong tay tôi chỉ toàn là tiếng Đức khó hiểu, nhìn qua không giống bất kì một loại thuốc thông thường nào.
Hôm nay, lúc giúp Phó Chi Hành tìm dầu thuốc tôi có nhìn thấy nhưng không chú ý, sau đó nằm xuống giường rồi mới thấy không đúng.

Tôi lấy điện thoại chụp một bức ảnh, sau đó mở lọ thuốc ra, thuốc bên trong đã vơi đi hơn một nửa.
Trong trí nhớ mơ hồ hiện ra gì đó, tôi đi tới trước tủ đầu giường, ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo ra thì tìm thấy một hộp thuốc bằng nhựa nhỏ xinh nằm tít trong góc, bên trong đựng đúng thứ thuốc mà lọ thuốc vừa nãy còn thiếu.
Thuốc gì mà lại phải để trong hộp không nhãn mác thế này…
Tôi nhìn thoáng qua Phó Chi Hành đang nằm trên giường.

Hắn đã ngủ rất sâu, bộ ngực theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống, hoàn toàn không nhận ra bí mật nhỏ bé của mình đã bị tôi phát hiện.

Tôi ước lược sơ sơ một chút, lượng thuốc cũng không vơi đi bao nhiêu, nhìn có vẻ loại thuốc này không cần uống hằng ngày.
Nghĩ lại sự khác thường đêm nay của hắn, tôi quyết định ngày mai tới tìm một bác sĩ quen rồi hỏi một chút.
Tôi nằm lại xuống giường, không cẩn thận để lộ chút động tĩnh, Phó Chi Hành mơ màng mở mắt ra, vô thức ôm tôi vào lòng, hỏi: “Cục cưng, có chuyện gì vậy…”
“Không có gì.” Tôi nói: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Hắn mơ màng đáp lại, giọng mũi rất nặng, ồm ồm nói: “Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không tuỳ tiện đánh nhau với người khác nữa…”
Lời xin lỗi muộn màng này làm cảm xúc trong lòng của tôi tốt hơn một chút.

Tôi nhìn về phía Phó Chi Hành, xích lại gần vào trong ngực hắn, nói: “Em biết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui