Phần 2: Mất anh từ lúc nói yêu anh
1.
Quân sống hai mươi mốt năm không hề rung động cuối cùng hôm nay cũng biết hẹn hò yêu đương là như thế nào. Cảm giác quả thực có chút lạ lẫm nhưng lại rất tuyệt.
Trước giờ vẫn chỉ nghĩ hai người yêu nhau có nghĩa là hằng ngày nhắn tin hoặc gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhớ thì cùng nhau đi chơi lòng vòng. Đến hôm nay Quân mới giác ngộ được tình yêu còn hơn như thế và cũng rất kì diệu. Trái tim luôn trong trạng thái kích động, thỉnh thoảng lại nhói lên cảm giác ngọt ngào chỉ vì một cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt từ đối phương, trong đầu luôn thấp thỏm không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt chăm chú từ đối phương mặt cũng có thể giữa thời tiết lạnh lẽo mà đỏ lên.
Quân đã trải qua một ngày bên Thiên với đầy đủ những xúc cảm, giờ nghĩ lại cảm thấy quá lạ lẫm với bản thân. Không ngờ mình lại có những lúc như thế.
Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu thì cảm giác lo lắng thấp thỏm đã ập tới. Hóa ra tình yêu có rất nhiều cung bậc cảm xúc. Quân chập chững làm quen từng chút một cảm thấy vô cùng bất an.
Đứng khoanh tay bên cửa sổ, dáng vẻ Quân trầm tư xuất thần, bóng dáng nhỏ bé có chút cô đơn.
Bên kia tấm kính cửa, ánh chớp liên hồi sáng rực không gian rồi lại vụt tắt.
Từng đường sét đâm toạc bầu trời.
Cơn mưa như trút nước đổ xuống không ngừng nghỉ.
Gió quật mạnh làm những tán cây gào thét trong cái giá lạnh ướt át.
Khi Quân và Thiên trở về nhà cũng là lúc những hạt mưa đầu tiên nặng nề rơi xuống mặt đất. Vừa vào tới phòng khách đã thấy Yến đang ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực.
Nhìn thấy hai người nắm tay đi vào từ ngoài cửa, Yến khẽ nhướn mày nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Cứ như cô đã biết hai người kiểu gì cũng sẽ thành một đôi.
“Mày chưa bao giờ làm điều gì mà mình không chắc chắn”
Không đứng lên khỏi ghế, Yến hướng gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thiên, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Quân.
Cùng lúc đó, Quân thấy bàn tay mình bị buông ra.
Không liếc nhìn qua Thiên nhưng cô có thể cảm thấy bầu không khí do dự đang bao quanh anh. Dường như đang đấu tranh với điều gì ghê gớm lắm.
Yến vẫn dùng ánh mắt thờ ơ nhưng tinh tường như hiểu hết sự đời chiếu thẳng vào Thiên.
Cơn mưa bên ngoài bắt đầu nặng hạt hơn, hơi lạnh nhanh chóng tràn vào phòng làm bầu không khí có phần nặng nề.
“Ra ngoài nói chuyện!”
Sau một chuỗi im lặng, Thiên khàn giọng nói như ra lệnh rồi quay đầu đi ra, không ngoái lại nhìn Quân lấy một lần.
Yến theo ngay sau đó, trước khi biến mất sau cánh cửa còn trao cho Quân ánh mắt như đang an ủi, lại như đang coi thường.
Trong lòng Quân lúc đó tràn về một cảm giác bất an, nặng nề như bị một tảng đá đè lên ngực.
Bên ngoài có tiếng xe lao đi rất nhanh, không bao lâu sau thì cơn mưa giận dữ trút xuống như muốn nhấn chìm tất cả.
Trời đã mưa không ngừng nghỉ ba tiếng đồng hồ.
Lúc Thiên rời khỏi nhà bầu trời xám xanh như khói, đến giờ đã tối đen như mực vẫn chưa quay lại.
Trong cái đầu nhỏ bé của Quân bắt đầu lo lắng đủ thứ. Lo Thiên xảy ra chuyện, lo Yến sẽ nói gì đó làm Thiên không vui, lo sau khi trở về Thiên sẽ nói cần suy nghĩ lại.
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đầu cô nhói buốt với cảm giác hoang mang.
Quân lắc đầu cố tống khứ mọi thứ ra ngoài, lững thững đi đến đổ người xuống giường. Từ lúc nào cô lại trở thành người cái này cũng lo cái kia cũng lo thế này? Cô và Thiên đã có gì đâu, dù sao cũng chưa ai nói yêu ai. Chỉ là qua hôm nay sẽ trách nhiệm với đối phương hơn một chút, quan tâm hơn một chút.
“Mặc kệ đi! Có ra sao thì cũng chẳng sao.”
Quân lẩm bẩm tự nhủ với mình, với tay tắt điện rồi chui vào chăn.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa đang gào thét khản cổ.
Thỉnh thoảng ánh chớp lại sáng rực lên làm căn phòng như được bật thêm một cái bóng điện rồi lại tắt đi.
“Em ngủ rồi à?”
Tiếng nói của Thiên bất ngờ xuyên qua cánh cửa gỗ truyền vào. Do mới uống rượu nên giọng nói của anh không được tự nhiên.
Trong tích tắc tim Quân đập nhanh ghê gớm. Cô lao ngay ra khỏi khỏi giường, đi nhanh về phía cánh cửa. Vội đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân dù trời đang mưa rất to.
“Đừng mở cửa! Không thấy mặt có lẽ dễ nói chuyện hơn.”
Bàn tay Quân đang chuẩn bị đặt lên tay nắm cửa theo lời nói của Thiên mà buông thõng.
Không gian chìm vào im lặng, ngoài tiếng mưa ra cũng chỉ có tiếng mưa. Quân không dám chắc Thiên còn ở ngoài cửa hay không.
“Em thử nói xem giữa hai chúng ta là quan hệ gì?”
Tiếng nói khó khăn vang lên giúp Quân xác định Thiên vẫn còn ở bên kia cánh cửa.
“Người yêu.”
Quân dựa lưng vào cửa, trả lời nhẹ tênh.
Thiên ở bên ngoài chuếnh choáng hơi men lại còn bị ướt nên đã sớm ngồi xuống sàn, dựa vào cửa phòng Quân.
“Giống lắm sao?”
Anh cười yếu ớt.
“Thì sáng nay mới nói đó thôi. Không phải cả ngày hôm nay đi hẹn hò à?”
Quân đã hoàn thành câu nói nhưng khá lâu sau vẫn không nghe Thiên trả lời. Trong lòng bắt đầu trở nên hồi hộp.
“Mà giờ muốn chấm dứt cũng được. Yêu rồi mà, giờ chia tay thôi!”
Cảm giác tự ái dâng lên khiến cổ họng Quân nghẹn ứ. Người ngỏ lời cũng là cô, anh đã mặc kệ cô rất lâu rồi mới ra quyết định. Thế mà mới được một ngày đã có ý rút lui.
Hơn nữa, theo phán đoán của cô thì Yến nhất định đã nhồi nhét vào đầu Thiên điều gì đó. Anh rõ ràng đang nghi ngờ quyết định của chính mình. Cô không thích điều này chút nào! Nếu làm thì đừng do dự mà nếu do dự thì tốt nhất đừng làm.
Ở mặt kia của cánh cửa, Thiên bị lời Quân nói làm cho giật mình. Đúng là anh băn khoăn về mối quan hệ của hai người thật, nhưng chia tay thì anh chẳng muốn chút nào. Chỉ cần nghĩ Quân sẽ cặp với người khác là anh đã thấy khó chịu.
“Anh không có ý chia tay.”
Khi say con người ta thường nói thật, Thiên lúc này cũng thế.
“Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa! Chỉ cần ở bên nhau thấy vui là được rồi.”
Dù không tỏ ra là mình đang thuyết phục nhưng Quân mong lắm những lời nói của mình có thể làm Thiên yên tâm hơn. Mối tình đầu mới chớm nở này, cô thật không muốn nó tàn nhanh như vậy. Có điều ngay lúc này cô đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần để nói chia tay bất cứ lúc nào, kể cả là ngay bây giờ.
“Anh rất sợ mình sẽ làm tổn thương em.”
Cuối cùng Thiên cũng đã nói ra nỗi khổ trong lòng mình.
Trước khi Quân xuất hiện, anh cứ nghĩ cả đời sẽ chờ đợi Hoài Quân trở về. Hiện giờ anh biết anh xem Quân hơn những người con gái khác, nhưng anh lại chẳng dám chắc nếu Hoài Quân quay về tình cảm của anh dành cho Uyển Quân vẫn vậy.
Hơn nữa, ban nãy khi Yến hỏi anh hết yêu Hoài Quân chưa, anh đã không thể trả lời.
Khi không tỉnh táo, người ta sẽ cảm thấy thời gian lâu kinh khủng hoặc nhanh một cách khó tin. Bây giờ cũng vậy, Thiên cảm thấy Quân đã im lặng rất lâu.
Bản thân Quân không ý thức được mình đang thẫn thờ. Vì vậy mà cô cứ thế tiếp tục nín thinh.
Thiên sợ làm tổn thương cô? Cô cũng sợ bị tổn thương lắm! Nhìn những người xung quanh cô vì tình yêu mà suy sụp đau khổ, cô không thể hình dung ra nỗi đau đó nhưng cũng hiểu nó khổ sở không gì bằng.
Nhưng nếu phải chọn giữa việc dày vò bản thân trong sự phân vân nên hay không nên yêu người mình muốn và việc yêu rồi mất nhau thì cô sẽ chọn cách thứ hai. Ít nhất trước khi tổn thương cũng đã hạnh phúc, trước khi mất nhau cũng đã kịp bên nhau.
“Nói gì đó với anh đi!”
Giọng Thiên vô cùng khẩn khoản. Sự im lặng của Quân làm anh thấy bất an.
“Em muốn yêu anh.”
Quân nói nhanh suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình. Trái tim trong lồng ngực theo hơi thở gấp gáp mà đập nhanh khác thường. Cơ thể vô thức trở nên run rẩy. Cô không biết vì điều gì mà mình lại hồi hộp thế này.
“Mở cửa cho anh!”
Giọng Thiên đột nhiên trở nên rất lạ.
Quân mở cửa thật nhanh rồi nhận ra nãy giờ mình đã rất muốn làm như vậy.
Ngay khi cánh cửa mở ra một nửa Thiên đã lách vào trong, bất ngờ phủ lên môi Quân một nụ hôn với tất cả đam mê và hơi men.
Nụ hôn đầu với trọn vẹn cảm giác lạ lẫm ập tới được Quân đón nhận một cách vụng về. Hai mắt trợn lớn đến mức đau rát nhưng không thể nhớ ra làm thế nào để nhắm lại.
Đôi môi ướt át của Thiên đang lân la trên môi Quân bất ngờ rời đi.
Trong bóng tối, Thiên cảm thấy hình ảnh Quân đang hóa đá trước mặt vô cùng đáng yêu. Khẽ khàng chạm tay vào má cô, nó đã nóng bừng lên từ lúc nào. Bàn tay lạnh nhắt của anh bị hơi ấm từ má cô dẫn dụ, cứ thế vuốt vé gò má bé nhỏ đã đỏ bừng lên.
Nhẹ nhàng nâng cằm Quân lên, gương mặt Thiên mỗi lúc một sát lại, khàn giọng thì thầm:
“Nhắm mắt lại nhanh!”
Quân như một cái máy, đôi mắt theo lời Thiên nói mà nhắm lại.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi trở nên êm ái đến kì lạ.
Những ánh chớp không còn đáng sợ.
Tiếng gào thét của từng trận sấm trở nên du dương như bản nhạc giao hưởng.
Đôi môi lạnh ngắt của Thiên tìm thấy bờ môi ấm nóng của Quân trong đê mê say đắm. Giống như hai cực trái dấu của hai thanh nam châm, cơ thể hai người dính sát vào nhau đến mức muốn nhập lại làm một.
Thiên tham lam ghì chặt Quân vào lòng, bờ môi lưu luyến không dứt trên môi cô, hai đầu lưỡi không yên phận quấn chặt lấy nhau.
Cảm giác nóng bừng chạy khắp cơ thể làm trái tim rạo rực. Mọi bất an, mọi băn khoăn đều bị thiêu đốt thành tro bụi trong cái nóng bỏng đang ập đến
Giờ mới là bắt đầu!
2.
Khi những tia nắng khó khăn xuyên qua tấm rèm cửa, yếu ớt chiếu vào phòng, Thiên từ ngoài cửa ùa vào phòng Quân, nhảy hẳn lên trên giường cô mà nói bằng giọng kích động:
“Dạy nhanh con heo kia! Ăn sáng rồi còn đi học.”
Quân bị tiếng Thiên làm tỉnh giấc, mặt mũi nhăn nhó rúc hẳn đầu vào chăn, trong cổ họng còn tiếng rên rỉ nhõng nhẽo:
“Hôm nay em học chiều mà.”
Thiên hào hứng kéo phăng chiếc chăn ra khỏi người Quân, suýt bật cười vì bộ đồ ngủ in hình con ong của cô.
“Thì qua khoa anh học với anh.”
“Em giống đứa điên lắm à? Chương trình học còn chưa đủ hay sao mà đi qua khoa người khác học.”
Quân cố mở to đôi mắt nặng trĩu lườm Thiên một cái rồi giằng lại chiếc chăn trong tay anh.
Nhưng trước khi bàn tay Quân chạm được vào tấm chăn thì đã bị Thiên chộp lấy.
Quân không chút đề phòng bất ngờ bị kéo mạnh, cơ thể mềm oặt không sức lực ngồi bật dậy, lao thẳng vào lồng ngực Thiên, bị đôi tay rắn chắc khóa chặt trong đó.
“Có để cho em ngủ không thì bảo?”
Quân ở trong vòng tay Thiên cáu gắt yếu ớt.
“Không!”
Thiên dứt khoát trả lời, trong lòng cảm thấy ngọt lịm khi mỗi sáng được phá Quân thế này. Tì cằm vào đầu cô, anh lắc lư nhè nhẹ, trái tim trong lồng ngực đung đưa với nhịp điệu hạnh phúc.
Không lâu sau tiếng thở đều đều của Quân từ lồng ngực Thiên vang lên. Anh lắc đầu cười khổ, cúi đầu nhìn cô đang say sưa ngủ, hai má hồng hào đáng yêu, gương mặt hiền lành như đứa trẻ. Nhìn cô thế này, anh không nỡ đánh thức.
Trời Bảo Lộc buổi sáng se lạnh.
Ánh nắng mờ ảo len lói qua tấm màn sương đục.
Cảnh vật mơ hồ như cõi tiên.
Quân trong giấc ngủ vô thức hướng về phía có hơi ấm nên càng rúc sâu vào trong lòng Thiên hơn, đầu dụi vào ngực anh như con mèo lười vùi bên bếp tro.
Thiên cười hiền, hôn nhẹ lên đỉnh đầu Quân, vòng tay siết cô chặt hơn. Có cô bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đều êm đềm như ở chốn thiên đường, đầu óc không chút ưu phiền. Nếu có thể được cùng cô đi hết con đường đời trắc trở, anh sẽ chẳng thể gục ngã vì bất cứ điều gì.
……..
Khi con người ta sống trong tình yêu thì đến thứ bình dị nhất cũng mang một vẻ đẹp không ngờ. Ở bên Thiên, mỗi ngày trôi qua với Quân đều giống như trong cổ tích. Có lúc cô ngây ngô tự hỏi có thật cô đang có được hạnh phúc này trong tay? Hay đây chỉ là giấc mơ?
Mỗi buổi sáng, Thiên làm thức ăn cho cô, cùng ăn rồi cùng cô đi học. Ở trường, anh luôn tận dụng mọi thời gian có thể để ở cạnh cô. Có người nói cô bị Thiên quản quá chặt, chẳng thể có chút thời gian riêng tư. Thế nhưng cô lại thích cái nhà ngục hạnh phúc này. Cô còn muốn mình làm tù nhân suốt đời.
Có điều không biết là trùng hợp hay có người cố ý, từ ngày Quân và Thiên bắt đầu yêu nhau, cứ vài ba tiếng điện thoại cô lại rung lên một lần với dòng tin “Chồng nhớ vợ quá! Đến nhà mới ở thế nào rồi? Sao lâu nay không liên lạc với chồng? Hay vợ yêu người khác rồi?”. Ban đầu cô nghĩ là nhầm số, về sau thấy những tin nhắn cùng một nội dung vẫn tiếp tục gửi vào máy mình. Đã định mặc kệ, chỉ cần chịu khó xóa tin nhắn là được nhưng càng về sau mật độ tin nhắn càng dày, cô bắt đầu thấy bực bội.
Biết rằng mình không có gì những cô vẫn thấy thấp thỏm, chẳng may Thiên đọc được dòng tin nhắn này, anh sẽ phản ứng thế nào?
Có vài lần cô thử gọi vào số máy đó nhưng luôn luôn nhận được tín hiệu máy bận, dùng số khác cũng giống như thế. Dường như số điện thoại ấy chặn tất cả các cuộc gọi.
“Vẫn không được hả?”
Linh ngồi trên giường, mắt đưa qua đưa lại nhìn theo dáng Quân đang áp điện thoại vào tai đi tới đi lui trong phòng.
“Chắc tao phải đổi số.”
Quân bất lực vất điện thoại lên giường, giọng nói có chút bực bội.
“Cái này chắc chắn có người cố ý phá mày rồi. Nghĩ xem có nghi ngờ ai không?”
Linh xoa cằm suy luận, mắt nheo lại như đang cố nhìn xuyên thấu điều gì đó.
“Tao chịu đấy! Người biết số điện thoại của tao không nhiều, ngoài mày và mẹ tao thì cũng chỉ còn “đội nhà” và Thiên thôi.”
Quân vò đầu, hoàn toàn mịt mờ trong việc khoanh vùng đối tượng khả nghi.
“Vậy thì chặn số đi! Số mày đang xài đẹp mà.”
“Nếu nó đã muốn phá thì không dùng sim này cũng có thể dùng sim khác mà. Chặn được hết đâu mà chặn.”
Quân cau có ngồi phịc xuống giường, với tay kéo cái gối ôm lại gần mà cấu xé cho bớt bực bội.
“Nếu nó cố tình nhắm đến mày thì cũng sẽ có cách tìm ra số mày thôi.”
Linh cũng bắt đầu cảm thấy tức tối. Cái cảm giác biết rõ sự việc đang diễn ra nhưng không cách nào thay đổi được gì quả thật rất khó chịu.
“Điên quá! Khỏi xài điện thoại nữa là nhanh nhất.”
Sức chịu đựng của Quân đã đến đỉnh điểm. Cô vừa liếc mắt qua cái điện thoại di động thì Linh đã nhanh tay chộp lấy. Linh quá hiểu cái thói quen tức giận là đập điện thoại của cô.
“Mày có thấy là gần đây mày thay đổi nhiều lắm không?”
Linh ôm khư khư cái điện thoại, ánh mắt nhìn Quân giống phán xét hơn là dò xét.
“Làm gì có.”
Quân trả lời mà mắt vẫn tóe lửa nhìn vào cái điện thoại trên tay Linh.
“Có đấy! Mày bắt đầu biết giận, biết tức rồi. Lúc trước mày cứ như đứa không có linh hồn ấy.”
Linh khẳng định, đầu gật gù để tăng tính chắc chắn.
“Vớ vẩn! Không có linh hồn sao mà sống.”
“Thì mày có sống đâu, chỉ tồn tại theo quán tính thôi đấy chứ.”
“Còn có cái khái niệm này nữa sao? Kiểu gì mà chẳng phải ăn phải thở. Như nhau thôi!”
Quân nhún vai.
“Khác chứ mày! Nói tóm lại là từ ngày mày có tình yêu, mày tươi hơn nhiều.”
Linh búng tay cái “tách”, kết luật không đợi thảo luận thêm.
Quân không chủ định bắt đầu nghĩ về Thiên, miệng dần giãn ra thành một nụ cười từ lúc nào không hay.
Linh ngồi gần đó chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Quân, trong lòng cảm thấy rất phấn khởi.
Cô chưa bao giờ thấy Quân như thế này. Vẻ mặt bừng sáng niềm hạnh phúc của cô gái đang yêu, lại như phảng phất vẻ mong manh dịu dàng. So với vẻ bất cần trước đây thì Quân bây giờ đầy sức sống.
Linh bất cười, thích thú nhìn Quân bằng ánh mắt như muốn nói “biết hết rồi nhé”.
Quân bây giờ mới giật mình phát hiện ra mình đang tư lự, bối rối quay mặt ra ngoài cửa sổ:
“Sắp mưa rồi! Đi về đi! Tao đi tắm đấy.”
“Đang đuổi đấy à?”
Linh làm bộ giận dỗi.
“Chứ còn không. Chính xác là đang đuổi đấy.”
Quân giật gù, nét mặt tỉnh bơ.
Linh lừ mắt nhìn Quân một cái rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Trước giờ cô đến Quân chưa từng đón, đi Quân chưa từng tiễn. Nhưng cô không những không cảm thấy phiền lòng mà còn rất vui. Thái độ của Quân làm cô cảm thấy mình giống người nhà hơn là khách.
Quân nhìn đồng hồ trên tường, đã 5:30. Hôm nay Thiên hẹn cô sáu giờ đi ăn tối rồi cùng đi xem phim 3D.
Mặc dù sống cùng một nhà, thấy nhau hàng ngày nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sắp gặp Thiên, cảm giác nao nao hồi hộp lại tràn về xâm khiến trái tim Quân đập loạn lên không thể kiểm soát.
Mang theo vẻ lóng ngóng, Quân lao vào phòng tắm.
Làn nước mát giúp cô phần nào lấy lại bình tĩnh.
Quân tắm xong trở ra đã thấy Thiên đang ngồi trên giường. Vẫn là cái hình hài cô nhớ da diết dù gặp hằng ngày, vẫn là cái bóng dáng quen thuộc theo cô cả vào giấc mơ. Nhưng hôm nay thái độ của anh rất lạ. Đột nhiên cô cảm thấy bất an.
“Em… có điều gì giấu anh không?”
Đang cúi đầu tì tay vào đầu gối, Thiên ngẩng lên nhìn Quân bằng ánh mắt buồn bã.
Quân bất giác cảm thấy mình như tên trộm bị phát hiện, lấm lét nhìn về phía điện thoại. Liệu có phải trong lúc anh đợi cô thì có tin nhắn đến, và anh đã đọc được?
Thiên theo đường mắt Quân nhìn vào cái điện thoại đen đang nằm im lìm trên giường, nhếch môi cười lạnh. Thái độ của cô cho thấy rõ cô có tật và đang giật mình.
Không nói thêm lời nào, Thiên đứng lên bỏ ra khỏi phòng.
“Nghe em giải thích đã!”
Quân vội vã níu lấy cánh tay Thiên.
“Có gì để giải thích?”
Giọng Thiên lạnh lùng đến xa lạ, anh hất mạnh tay Quân ra như đang giũ đi một thứ thừa thãi trên người rồi tiếp tục đi về phía cửa.
“Em thật sự không biết đó là ai.”
Quân cố chấp giữ Thiên lại.
“Nói chuyện nghe hay đấy! Không biết là ai mà trong hộp tin lại tràn ngập tin nhắn từ số điện thoại đó?”
Thiên cố nén cơn giận, tiếng nói rít lên qua kẽ răng.
“Anh xem trộm điện thoại em?”
Quân dù biết rõ điều gì đã xảy ra vẫn ấm ức hỏi lại.
“Không xem thì đâu có phát hiện ra sự thật.”
Thiên nhếch môi cười khinh bỉ, đôi mắt đẹp giờ đầy bi thương tang tóc. Khó khăn lắm anh mới có thể mở lòng đón nhận một người, vậy mà cô lại đối xử với anh như thế. Rốt cuộc anh làm sai chỗ nào mà lại liên tục bị tình yêu tổn thương thế này?
Cái thái độ coi thường của Thiên đã chạm ngay vào cái “tôi” của Quân. Cô buông tay ra khỏi cánh tay anh, cũng chẳng còn thể hiện chút lỗ lực níu kéo nào. Gương mặt trở nên bất cần đến lạnh lùng, cô vòng hai tay trước ngực mà nói rành rọt:
“Từ khi hai đứa mình bắt đầu yêu nhau thì em cũng bắt đầu nhận được những tin nhắn này. Em đã gọi lại số đó nhưng nó đã chặn tất cả các số. Không tin anh có thể gọi thử.”
Nghe từng lời Quân nói, Thiên vẫn chỉ nhếch môi cười.
Cái vẻ chua chát và mỉa mai đó làm Quân tức phát điên. Và khi cô giận thật sự, cô sẽ trở nên lạnh lùng đến khó hiểu.
“Tin em thì mình tiếp tục. Còn không thì chia tay đi!”
Quân ngỡ ngàng nghe chính mình nhả từng từ dứt khoát. Đến khi định thần lại thì đã hoàn thành câu nói từ lúc nào.
“Trên đời này anh không tin một đứa con gái nào hết!”
Thiên cũng theo thái độ của Quân mà trở nên lạnh lùng. Từng từ nói ra đều rất rõ ràng, cứ như nó đã được anh nghĩ rất nhiều lần và khi nói ra thì chẳng còn gì cần phải cân nhắc thêm.
Trái tim Quân đau thắt khi nghe từng lời Thiên nói. Anh không tin bất cứ người con gái nào? Kể cả cô sao? Vậy thì tình cảm anh dành cho cô là gì? Nói như cách của anh thì anh muốn chia tay?
Sắc mặt trắng bệch của Quân không thể không đập vào mắt Thiên. Anh có thể nhìn thấy nỗi đau vừa chạy qua mắt cô, có thể thấy đôi vai nhỏ đang trực chờ sụp xuống. Hình như lời anh nói đã làm cô đau lòng. Thế nhưng trong lúc này, thay vì cảm thấy xót xa thì anh lại cảm thấy hả hê vô cùng.
Khi người ta yêu mãnh liệt làm ta tổn thương, ta sẽ trở nên rất chu đáo trong việc tàn nhẫn với người ấy và mãn nguyện với lòng ích kỉ đáng thương của mình.
Bóng lưng Thiên vừa lạnh lùng đi ra khỏi phòng thì cánh cửa đã bị Quân mạnh tay đóng sầm lại.
Sau khi trút giận vào cái công tắc điện bằng cách đập mạnh vào nó, cô bướng bỉnh trèo lên giường trùm mền kín đầu, mắt nhắm chặt tìm kiếm giấc ngủ.
Tại sao cô lại phải cần anh trong khi anh không cần cô? Anh không tin cô thì đến bên cô làm gì? Cô là trò đùa của anh sao? Quân trăn trở suy nghĩ, mãi một lúc lâu mới phát hiện mình đang lật người qua lại theo từng dòng suy nghĩ.
Lắc mạnh đầu, cô quyết tâm tống tất cả những suy nghĩ về Thiên ra khỏi đầu. Cô muốn ngủ và cô sẽ ngủ mà không nghĩ thêm chút gì nữa. Dù sao thì trước giờ với cô cũng chẳng có gì quá quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...