Cố Thanh Yến nghe anh nói về nước, đáy lòng hơi hồi hộp.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Túc Nghị một cái, đối phương thấy cô đang gọi điện, có vẻ anh ta không muốn hóng hớt riêng tư của người khác, rất đúng mực ra hiệu, rời khỏi phòng.
Cố Thanh Yến điều chỉnh tâm trạng, còn chưa cất lời thì đã nghe tiếng Thời Thâm Niên khàn khàn: “Trong khoảng thời gian này anh ở châu Âu, mấy lão già trong gia tộc di cư nước ngoài, có chút chuyện chưa xử lý xong, anh phải đi xử lý.”
Gia tộc lớn có nhiều quy củ, trưởng bối trong nhà sống từ hai đời trước chỉ còn lại mấy người.
Trong gia tộc, họ rất có tiếng nói, dù không có thực quyền cũng phải sắp xếp ổn thỏa.
Thời Thâm Niên không thoát được việc, phải tự chạy đến châu Âu.
Anh nói hai câu xong, dừng một lúc, lại tiếp tục nói ít chuyện nhỏ phát sinh trong hai ngày nay.
Ví dụ như anh gặp thầy giáo dạy mình trước kia, hai thầy trò lâu ngày không gặp, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tuy rằng trên thương trường thầy giáo không đạt được thành tựu cao bằng anh, nhưng cũng tỉ mỉ đưa ra ý kiến để anh tham khảo.
Cố Thanh Yến nghe, tâm trạng thả lỏng.
Có lẽ cô hiểu ý Thời Thâm Niên, nhưng lại hơi mờ mịt.
Ngày xưa, khi họ ở bên nhau, Thời Thâm Niên luôn ra quyết sách nhiều hơn thương lượng.
Cho dù có xảy ra bất cứ việc gì, Cố Thanh Yến chỉ có thể biết được kết quả cuối cùng.
Còn quá trình ở giữa, có nhấp nhô trắc trở ra sao, Thời Thâm Niên cũng chẳng bao giờ nhiều lời với cô thêm đôi chút.
Khi ấy, trong tim Cố Thanh Yến khi đều lấp đầy hình bóng người đàn ông này, vốn tính cô cũng không phải tuýp người cởi mở.
Cô không muốn mở lòng và nói chuyện với Thời Thâm Niên.
Có điều Thời Thâm Niên nói ít hơn cô nhiều, nếu cô không nói lời nào, hai người sẽ đều im lặng đợi.
Sự lặng im như vậy, ngay từ đầu cô không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng sau này oán hận chất chứa càng nhiều, cô càng cảm thấy nghẹt thở.
Thời Thâm Niên đóng chặt cánh cửa thế giới của anh, anh chưa từng nói với cô bất cứ phiền não nào trong cuộc sống hay công việc.
Anh như vị thần, lạnh băng như đỉnh Thái Sơn, mặt không biến sắc.
Anh gặp biến cũng giải quyết chu toàn, làm Cố Thanh Yến cảm giác cô không hề có giá trị tồn tại nào.
Ngay từ đầu, Cố Thanh Yến còn nỗ lực thử, muốn chia sẻ cuộc sống của cô với Thời Thâm Niên.
Hy vọng mượn chuyện này để Thời Thâm Niên cũng chia sẻ chút tâm tư của anh với mình.
Có lẽ thế giới của hai người quá khác biệt, chuyện Cố Thanh Yến lấy làm lạ, ở trong mắt Thời Thâm Niên đều là trò đùa.
Dần dần, Cố Thanh Yến không muốn nói nữa.
Tới cuối cùng, giữa họ chỉ còn lại hiểu lầm chồng chất, cùng sự im lặng kéo dài.
Giống như một ngọn núi, thậm chí không cần ngoại lực thúc đẩy cũng đã đè Cố Thanh Yến sụp đổ.
Thời Vĩnh Hưng tham gia vào chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi.
Trước nay cô không hề kiên định, đương nhiên cũng không trách được người khác cầm gậy đánh uyên ương.
Không hiểu sao, Thời Thâm Niên đột nhiên bắt đầu báo hành trình của anh với cô.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cả chuyện quan trọng lẫn chuyện hôm nay trợ lý pha cà phê ngọt hơn những người khác cũng nói.
Cố Thanh Yến cẩn thận nghe, cô có thể cảm nhận được, lúc Thời Thâm Niên nói những lời ấy, giọng anh hơi khẩn trương.
Anh đang căng thẳng, Cố Thanh Yến thậm chí có thể tưởng tượng được, đối phương như đang đàm phán thương nghiệp, soạn suy nghĩ sẵn trong đầu, đầy bản thảo.
Thậm chí còn đánh dấu một hai ba bốn, sau từng câu đều đưa ra giả thiết, phương án chữa cháy lỡ nói sai câu nào.
Cố Thanh Yến từng thấy anh chuẩn bị trước khi tiến hành đàm phán, đại khái là thế.
Thời điểm anh đàm phán công việc, hình như anh cũng không hề lo lắng như vậy.
Nhưng nói được một lúc, anh đã thả lỏng.
Lúc nói đến cà phê, cuối cùng anh còn thêm câu: “Phương pháp pha cà phê của trợ lý Lâm học theo em.”
Cố Thanh Yến vô thức nối tiếp một câu: “Tôi cảm thấy phương pháp pha kiểu này uống không ngon, quá đắng, không ngon bằng tay nghề của anh trước kia.”
Thời Thâm Niên giật giật khoé miệng, muốn nói anh thích nó.
Có điều từ trước đến nay anh rất vụng bày tỏ tình cảm của mình.
Môi anh mấp máy, cuối cùng nuốt xuống câu thổ lộ tâm tình này, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hai người lại rơi vào khoảng lặng thinh, Cố Thanh Yến chán chết sờ mặt cô, vẫn hơi đau.
Vì để tạo hiệu quả chân thật nên ảnh đế Phòng dùng đủ lực tay, nếu không đánh vào mặt Cố Thanh Yến, dưới góc quay cũng sẽ cảm thấy cái tát này rất mạnh.
Cố Thanh Yến sờ trên mặt còn in dấu tay rõ ràng, lại cầm khối đá bên cạnh Tiểu Đình đã chuẩn bị sẵn cho, nhẹ nhàng đắp lên mặt.
Bên kia, hình như Thời Thâm Niên lại có chuyện gì, anh không nói gì nữa, Cố Thanh Yến chủ động ngắt cuộc gọi.
Qua một lát, đạo diễn Từ tới phòng xin lỗi Cố Thanh Yến.
Nói không biết là nhân viên công tác nào không cẩn thận, truyền video ra ngoài.
Trước mắt còn đang truy hỏi, bảo Cố Thanh Yến đừng tức giận.
Cố Thanh Yến không nói gì, lúc cô ở lựa chọn tiến vào giới giải trí đóng phim cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Những việc này không thể tránh được, nơi đây vốn dĩ là một cái chảo nhuộm khổng lồ.
Còn Nhan Linh, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.
Đạo diễn Từ thấy cô không so đo, cũng thở phào nhẹ nhõm, khách sáo bảo cô về nghỉ ngơi trước, cho cô nghỉ một ngày, hôm kia lại đến đoàn phim.
Cố Thanh Yến không từ chối, dấu vết trên mặt cô không dịu được, đúng là không hợp quay nữa.
Cô chỉ nói đi về trước, ngày mai lại đến.
Trên đường trở về, tài xế đổi thành Tiểu Đình.
Cô bé làm việc rất nhanh nhẹn, kỹ thuật lái xe giỏi, không nói nhiều lời, ổn định vững chắc, trên đường về, Cố Thanh Yến có thể làm một giấc.
Nhưng đang trên đường, Cố Thanh Yến còn hãy nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mắt Tiểu Đình không ngừng nhìn bên mặt Cố Thanh Yến.
Bây giờ thanh danh của Cố Thanh Yến trên mạng không hay lắm, tuy rằng mỗi lần xử lý đều ổn thoả.
Nhưng vì không có tác phẩm, còn là người mới nên làm cư dân mạng mất thiện cảm.
Mọi người đều không có quá nhiều cảm xúc với cô, lúc nhắc tới cô trong ấn tượng cũng cảm thấy cô đang lăng xê để nổi tiếng.
Lúc trước trên mạng lan truyền một tấm ảnh của cô, là góc nghiêng vô cùng hoàn hảo, không góc chết.
Có người nói đây đúng là góc nghiêng đẹp nhất anh ta từng gặp trong đời.
Có người phản bác, bây giờ toàn lừa đảo, một tấm ảnh thì có thể chứng minh được gì.
Phía dưới có người gợi ra đề tài, nói góc nghiêng của Nhan Linh mới là hoàn mỹ nhất.
Có người phản bác, cũng có người tán đồng.
Đề tài này mang lại độ hot cao cho Nhan Linh, thoáng chốc đã nhảy lên một bậc cao mới.
Tiểu Đình nhìn mọi người sôi nổi khoe ảnh hoạt động của Nhan Linh tham gia các tiết mục, mỗi tấm ảnh đều cực kì xinh đẹp.
Phía dưới các fan đua nhau khen, nói đây mới là góc nghiêng hoàn mỹ nhất.
Tiểu Đình vô cùng căm phẫn, cô ấy thật sự muốn gọi mấy cư dân mạng không biết chân tướng đó tới nhìn góc nghiêng chị Yến Yến nhà cô, đây mới gọi là đẹp.
Mà hiện giờ trên khuôn mặt tuyệt đẹp này lại in dấu tay.
Tiểu Đình nhìn mà ấm ức lắm, đáy lòng không ngừng nghĩ Cố Thanh Yến bị người khác bắt nạt mà cô ấy lại bất lực, chẳng làm được gì.
Cô ấy càng nghĩ càng tủi, rơi nước mắt, khóc sướt mướt nói: “Chị Yến Yến, đều tại em, em không bảo vệ chị tốt.”
Cố Thanh Yến đầu tiên là đơ ra trong chốc lát, cô chưa bao giờ gặp cô gái nào như thế.
Trước kia tính cách cô thiên về lãnh đạm hơn, rất ít tiếp xúc với các cô gái khác.
Đụng phải Tiểu Đình như vậy, cô cũng khó tránh khỏi luống cuống chân tay: “Em khóc gì chứ?”
Tiểu Đình nức nở nói: “Em phải sớm biết, nếu em sớm biết vậy, em đã chắn cho chị rồi.”
Cố Thanh Yến nhớ Kiều Vân từng lén nói với cô, cô gái Tiểu Đình này gì cũng tốt, chỉ có điều từ nhỏ đã bị gia đình áp bức, nghĩ nhiều chuyện cũng hơi cực đoan.
Tiểu Đình luôn phải nhận mọi lỗi trong nhà, mặc kệ ai làm sai, lúc mọi người đều không muốn thừa nhận, ba mẹ cô ấy sẽ đổ dồn xuống đầu cô, nghiêm trọng hơn thậm chí còn đánh đập.
Họ lấy chuyện này để giảm bớt cơn tức giận trong lòng, mà một khi cô ấy với em trai xảy ra mâu thuẫn, chẳng bao giờ có chuyện em trai sai.
Lúc đối mặt với chuyện khác, Tiểu Đình cũng cảm thấy đây là vấn đề của cô ấy.
Nhiệm vụ của cô ấy là chăm sóc tốt cho Cố Thanh Yến, giờ Cố Thanh Yến bị thương là tại cô ấy sai.
Nếu không phải cô ấy thật sự thiếu tiền, khéo cô ấy còn không còn mặt mũi nào xuất hiện bên cạnh Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến có chút dở khóc dở cười, cô không nén được bật cười: “Vậy lần sau chị nói với đạo diễn, diễn cảnh tát cho em đóng hết.”
Đáy mắt Tiểu Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn về phía Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến cười một cái, nhắc nhở cô ấy: “Nhìn đường, lái lên mặt cỏ rồi kìa.”
Tiểu Đình dạ một tiếng, không dám lên tiếng nữa.
Qua một lát, cô ấy nghe Cố Thanh Yến dịu dàng bảo: “Dừng trước cửa tiệm Muiz một lúc, đi mua ít đồ ăn vặt, mua nhiều vào nhé.”
Tiểu Đình vâng một tiếng, giảm tốc độ xe theo phản xạ, dừng xe xong mới nhận ra, nói: “Anh Kiều bảo không được để chị ăn quá nhiều đồ ăn vặt ạ.”
Cố Thanh Yến không chút để ý nói: “Em cứ đi đi, anh ấy không biết đâu.”
Lúc này Tiểu Đình mới xuống xe, không bao lâu sau đã xách theo hai túi đồ ăn vặt lớn mang về.
Đến khi xe nổ máy lần nữa, cô ấy không ngừng nhìn những món đồ ăn vặt đó, muốn nói rồi lại thôi.
Hình như cô ấy hối hận mua nhiều như vậy, làm Cố Thanh Yến ăn xong lại mập lên.
Rồi cảm thấy tò mò về đám đồ ăn vặt, nhiều món ngon như vậy, cô ấy chưa từng ăn món nào.
Chờ xe chạy đến hầm gara, Cố Thanh Yến xuống xe, một tay xách một túi đồ ăn vặt.
Không ngờ nặng phết.
Tiểu Đình vội vàng xuống xe, nói với Cố Thanh Yến: “Chị Yến Yến, để em, em giúp chị xách lên.”
Cố Thanh Yến đánh mắt sai khiến: “Đi ấn thang máy.”
Tiểu Đình đành phải chạy bộ đến ấn thang máy, cô ấy nhắm mắt theo đuôi Cố Thanh Yến, đến lúc vào cửa nhà Cố Thanh Yến, cô ấy mới nhận ra phải về nhà mình rồi.
Nói là nhà, thật ra là một phòng nhỏ cho thuê.
Ước chừng chỉ có mười tám mét vuông, còn là tầng hầm ngầm.
Ăn uống vệ sinh đều ở bên trong, nhưng cô ấy cảm thấy đã rất thỏa mãn rồi.
Còn tốt hơn ở nhà, phòng ở quê không lớn.
Từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng được ngủ trên giường lần nào, chỉ ghép hai cái bàn ăn dài lại với nhau, lót qua loa một tấm bông cũ, cũng đã tạm chấp nhận mười tám năm nay.
Cho đến lúc ở thành phố A, cô ấy mới có giường của riêng mình.
Cố Thanh Yến nhìn cô ấy đơ ra, cầm chỗ đồ ăn vặt đặt ở sảnh hành lang.
Nhẹ nhàng chạm vào cô ấy một cái: “Đổi giày, đặt hai phần cơm hộp, mục tiêu hôm nay của chúng ta là ăn hết đống đồ ăn vặt này.”
“Cái, cái gì ạ, em, em…” Tiểu Đình hồi hộp đến nỗi nói năng lộn xộn: “Sao em có thể ăn trong nhà chị được chứ, em phải về đây.
Cái chỗ em mua phải mấy ngày mới ăn hết…”
Cố Thanh Yến ngắt lời cô bé đang lải nhải từ chối: “Tâm trạng chị không vui, em ở cùng chị.”
Tiểu Đình im bặt, hơi lúng túng dạ một tiếng.
Cố Thanh Yến lười biếng nằm ở sô pha, Tiểu Đình câu nệ hai chân khép lại, đôi tay đặt ở đầu gối, ngồi ngoan ngoãn.
Cố Thanh Yến không cưỡng ép, cười một cái, mở ra ném mấy túi đồ ăn vặt cho cô ấy.
“Em từng ăn chưa? Cái này này.”
Tiểu Đình mờ mịt lắc đầu, cô ấy có bao giờ từng ăn mấy thứ này.
Ngày thường lúc đi ngang qua cửa hàng cũng không dám dừng lại lâu.
Cô ấy sợ, bị người khác nhìn ra cô ấy nghèo, khốn khó.
Cô ấy làm việc ở giới giải trí, lại vì không hiểu thời thượng nên không hợp với mọi người.
Lúc nào cũng bị mọi người khinh bỉ và sai vặt như người hầu.
Mãi đến khi Kiều Vân chịu giao công việc này cho cô bé.
Ban đầu Tiểu Đình vốn thấp thỏm bất an, cô ấy sợ Cố Thanh Yến không thích mình, khinh cô ấy là đồ nhà quê, ghét cô ấy chậm chạp.
Mỗi ngày cô ấy nằm mơ toàn là cảnh bị đuổi việc.
Rồi sau đó không kiếm được tiền, bị ba mẹ đánh, bị em trai coi thường.
Cũng may Cố Thanh Yến dễ tính hơn tưởng tượng của cô ấy nhiều, tuy cô kiệm lời và lạnh nhạt.
Nhưng cô không giống mấy ngôi sao khác, động một cái lại trút giận lên đầu trợ lý.
Cô ấy thực sự thích Cố Thanh Yến.
Nhưng cô ấy vẫn không rõ ý của Cố Thanh Yến là gì.
Tiểu Đình không dám động đậy, chỉ co quắp bồn chồn cầm túi đồ ăn vặt, không dám ăn, cũng không dám xem, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến cười, ném que chocolate vào trong miệng, tuỳ ý nói: “Em ăn thử xem, thật ra ăn cũng không ngon mấy, nhưng khi không được ăn thì thèm mãi.”
Cô nói: “Khi chị còn nhỏ cũng thèm lắm, có một lần buổi tối nằm mơ, mơ thấy toàn bánh chocolate thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...