Thời Thâm Niên quay lại phía sau bàn tiệc chính, mấy người bên này cũng không dám to nhỏ gì nữa.
Cô gái mặc lễ phục màu hồng nhạt lo sợ nhìn Cố Thanh Yến vài lần, thử thăm dò vài giây mới nhỏ giọng dò hỏi.
“Cô biết tổng giám đốc Thời từ lúc nào vậy? Sao trước kia không nói?”
Trong đáy mắt toát lên vẻ ảo não, lại có chút lấy lòng như đang hối hận vì thái độ vừa rồi của mình với Cố Thanh Yến không được nhiệt tình lắm.
Cố Thanh Yến không có lòng dạ nào mà quan tâm đến mấy chuyện thế này, Thời Thâm Niên để lại cho cô một bóng ma tâm lý.
Sắc mặt của cô khá khó coi, nở nụ cười giả vờ theo thói quen nhưng cũng không cười nổi.
Trên bàn tiệc chính, Nhan Linh thân mật ngồi bên cạnh Thời Thâm Niên, lấy tăm xiên một miếng dưa hấu đặt vào trong chiếc bát sạch của Thời Thâm Niên.
“Sắc mặt của anh không tốt lắm, có phải anh không quen ăn mấy món này không? Ăn dưa hấu tạm đã nhé, lát nữa chúng ta ăn cái khác được không?”
Ngay trước mặt đạo diễn Từ lại nói là chờ lát nữa mình ăn cái khác thì đúng là vô cùng bất lịch sự, Nhan Linh lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm mới thành nữ minh tinh, sao mà không hiểu rõ.
Nhưng vì nắm lấy cơ hội gần gũi Thời Thâm Niên, cô ta không buồn đoái hoài đến việc đắc tội với đạo diễn Từ.
Cũng may đạo diễn Từ tuổi tác đã lớn, ông cũng rất khoan dung với tiểu bối.
Đuôi mắt ông hiện ra nếp nhăn khi cười: “Không thích ăn à? Bảo họ đổi món khác, không sao đâu.”
Đạo diễn Từ gọi quản lý tới, nói phải thay một vài món ăn thanh đạm.
Khuôn mặt Thời Thâm Niên vẫn vô cảm như thế, anh thản nhiên nói: “Không cần phiền vậy đâu.”
“Đúng đấy.” Nhan Linh cười vui vẻ, khách sáo nói với đạo diễn Từ: “Thâm Niên hơi kén ăn, không sao đâu đạo diễn Từ, không cần để ý đến bọn tôi đâu.”
Chỉ một câu đã kéo mình và Thời Thâm Niên vào một chỗ.
Giọng của Nhan Linh không tính là nhỏ, ở phòng khách tầng cao, trên nóc nhà được thiết kế tài tình để thu giữ âm thanh.
Âm thanh rất nhỏ vang vọng giữa không trung cũng có thể tạo thành một tiếng vang khá lớn.
Cô nói xong câu đó còn không quên quan sát vẻ mặt của những người khác.
Công khai thể hiện tư thế chủ quyền như vậy là để cho mấy nữ minh tinh đang rục rà rục rịch ở đây cũng dẹp bớt tâm tư lại.
Đặc biệt là con gà hoang không biết từ đâu tới đang ngồi trong góc kia, lại có thể khiến cho Thời Thâm Niên chủ động tới bắt chuyện.
Bây giờ con gà kia vẫn tỏ ra như mọi chuyện không liên quan tới mình, không đếm xỉa gì chỉ biết ăn uống, cũng không biết là xem thường thật hay là quá ngu ngốc.
Cùng lúc với Nhan Linh, Thời Thâm Niên cũng nhìn về phía Cố Thanh Yến trong góc.
Trông cô có vẻ như buồn chán, nghịch nghịch đồ ăn trong bát, ánh mắt hoảng hốt, tâm tư không biết đã lạc đi nơi nào, không hề để ý đến Nhan Linh.
Thời Thâm Niên chau mày, trong lòng anh như bùng lên lửa giận, anh gạt miếng dưa hấu mà Nhan Linh đặt vào trong bát mình ra ngoài.
Miếng dưa hấu rơi trên bàn làm Nhan Linh hoảng hốt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Một lúc lâu sau cô ta mới giả vờ cười nói: “Sao hôm nay anh lại không chịu ăn dưa hấu?”
Câu nói thì đúng là thân mật thật, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không giống như biểu hiện ngày thường của cô ta.
Thời Thâm Niên không nói một lời, trầm mặc nhìn Cố Thanh Yến ở trong góc chằm chằm.
Đạo diễn Từ là người tinh tường đến mức nào, không để cho Nhan Linh lúng túng, ông ta cười hớn hở giải vây: “Cơm cũng ăn gần xong, lần này mọi người đến là để chọn diễn viên cho mà.”
Ánh mắt ông đảo qua một vòng, dừng lại trên gò má của Cố Thanh Yến.
Đây là người Cố Thắng Nam đề cử, nguyên văn người kia nói với ông: “Chọn vai nữ chính là được, cứ làm khó một chút, con bé không cần có đất diễn quá nhiều, đến lúc đó bị trên mạng mắng chửi bảo bên trọng bên khinh.”
Mấy ngày nay đạo diễn Từ rất đau đầu cũng là vì câu nói này của Cố Thắng Nam.
Ông nhìn ra được, tổng giám đốc Cố muốn mượn tay ông dạy dỗ con gái của mình, xem ông như công cụ.
Nhưng ông lại không vui, ông chọn diễn viên tùy thuộc vào kịch bản, là vì danh tiếng, vì giải thưởng.
Nếu chọn một Cố Thanh Yến không có kinh nghiệm gì vào vai nữ chính thì ông không làm được.
Còn nếu không cho, tổng giám đốc Cố mất hứng thì tài chính không đủ.
Cũng may tổng giám đốc Thời ra tay cứu viện, vốn đạo diễn Từ cứ nghĩ Thời Thâm Niên sẽ nhét Nhan Linh vào đây.
Nhưng sau mấy lần giao lưu, ông phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý nghĩ đó.
Dường như người kia chỉ muốn tham gia bữa tiệc này mà thôi.
Tất cả minh tinh tham gia bữa tiệc này có giá trị thương mại không cao lắm, đạo diễn Từ không hiểu Thời Thâm Niên đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ vì một bữa tiệc thì có ý nghĩa gì.
Đạo diễn Từ dừng lại hai giây rồi nói tiếp: “Tôi tin rằng trước khi tới đây mọi người đã chuẩn bị đầy đủ theo yêu cầu, mọi người đừng sốt ruột, chúng ta sẽ cùng thảo luận về cách nhìn của mỗi người về vai diễn trước.”
Ông chuyển đề tài, nhìn về phía Nhan Linh: “Tiểu Linh, cô nói quan điểm của cô về Dư Mạn đi.”
Dư Mạn là vai nữ phụ trong ‘Không được’, hình tượng nhân vật phản diện, nhan sắc tuyệt trần nhưng tâm địa lại như rắn rết.
Nhan Linh choáng váng, trong đáy mắt lộ vẻ khó tin.
Cô ta không ngờ đạo diễn Từ lại hỏi cách nhìn của cô ta về nhân vật này.
Cô ta cứ tưởng Thời Thâm Niên đồng ý cùng mình đi đến đây thì đã trao đổi với đạo diễn Từ rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, vai nữ chính của ‘Không được’ chắc chắn là cô ta.
Giờ lại nói cho cô ta nhận vai nữ phụ, Nhan Linh sửng sốt hai giây rồi nhìn về phía Thời Thâm Niên, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Cô ta ấm ức nói: “Xin lỗi đạo diễn Từ, gần đây tôi bận việc quá nên chưa kịp đọc phần diễn của Dư Mạn.”
Lời thì nói với đạo diễn Từ, nhưng vẻ oan ức là muốn thể hiện với Thời Thâm Niên.
Đôi mắt Thời Thâm Niên hơi híp lại, dường như anh không hề nghe thấy.
Đạo diễn Từ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Người bên ngoài giới đều nghĩ ông sẽ chọn Nhan Linh vào vai chính, nhưng thực tế thì không phải.
Ông hy vọng Nhan Linh sẽ diễn vai nữ phụ, Dư Mạn xinh đẹp như hoa hồng diễm lệ.
Cũng là một đóa hồng mai nở rộ giữa tuyết trắng mịt mù.
Đơn độc giữa đời, vạn hoa không thể nào sánh nổi.
Với nhan sắc như vậy thì rất ít người có thể chọn lựa được, đạo diễn Từ vẫn không tìm được ứng cử viên thích hợp, nhưng Nhan Linh thì có thể thử xem sao.
Nhưng mà xem ra đối phương có tham vọng quá lớn, không vừa ý với vai nào ngoài nhân vật chính này rồi.
Nhan Linh muốn diễn vai nữ chính, tổng giám đốc Cố cũng muốn con gái mình diễn vai nữ chính…
Đạo diễn Từ đau đầu, ông trầm ngâm một lúc rồi ngoắc tay với Cố Thanh Yến.
“Thanh Yến này, sao lại ngồi ở trong góc thế kia, qua bên này đi.”
Vừa nói xong, ông còn bảo trợ lý lấy thêm một cái ghế.
Cố Thanh Yến đoán có lẽ Cố Thắng Nam đã nói với đạo diễn Từ về mình rồi, cô nghe lời đứng dậy, ngồi vào vị trí trợ lý vừa đặt thêm.
Nhan Linh thấy cô ngồi xuống mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Là một gương mặt xinh đẹp theo kiểu phương đông cổ điển, đôi mắt đào hoa trong vắt, khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng trắng nõn rạng ngời.
Đôi lông mày thanh mảnh hơi cao, đôi môi căng mọng và ướt át.
Ngũ quan của cô nét nào ra nét nấy, hoàn mỹ lạ thường.
Gương mặt này giống như được trời đất ban tặng, người thường không cách nào với tới.
Cho dù có nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ thì khí chất cũng không thể thay đổi được.
Nhưng Cố Thanh Yến lại xinh đẹp bẩm sinh như thế, thêm một phần thì thừa thãi, bớt một phần thì chưa tới.
Dù là Nhan Linh rất tự tin về nhan sắc của mình cũng không khỏi lo lắng trong lòng.
Người ở đây đều là các mỹ nhân trong giới giải trí, nhưng họ đều bị vẻ đẹp của Cố Thanh Yến làm hoảng hốt.
Hai nữ minh tinh vừa rồi không ngừng làm thân với cô cũng là vì Cố Thanh Yến quá đẹp, họ cảm thấy uy hiếp nên muốn lấy tin tức từ cô.
Ngay cả đạo diễn Từ từng thấy vô số người đẹp, nhưng khi nhìn thấy Cố Thanh Yến cũng bị chấn động rồi.
Ông thấy rõ, đối phương chỉ trang điểm rất nhẹ, không đáng để nhắc tới.
Nhưng dù là vậy, cô đã đạt đến hình tượng Dư Mạn trong lòng ông.
‘Không được’ xây dựng trên bối cảnh dân quốc, mà khuôn mặt trứng ngỗng cổ điển cao quý của Cố Thanh Yến thực sự là vô cùng thích hợp.
Đạo diễn Từ theo bản năng vỗ tay một cái, muốn hỏi Cố Thanh Yến có muốn đóng vai nữ phụ không.
Trong suy nghĩ của ông, nhà họ Cố có bối cảnh thâm hậu, Cố Thắng Nam cố ý dặn dò, nhất định phải là vai nữ chính, nhưng Cố Thanh Yến cũng sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Người trẻ đều ham hư vinh, không phải nhân vật chính thì không thể hiện được giá trị của bản thân.
Nghĩ tới đây, đạo diễn Từ nuốt hết mấy lời vừa đến miệng, đổi giọng hỏi: “Cô đã xem kịch bản ‘Không được’ chưa?”
“Xem rồi ạ.”
Mặc dù Cố Thắng Nam không quá để ý đến cơ hội này nhưng Cố Thanh Yến trời sinh đã rất lý trí.
Đây là kịch bản tốt nhất hiện nay mà cô có thể có được, cô muốn nổi tiếng thì nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Cố Thắng Nam muốn khống chế cô, cô càng không để cho người kia khống chế.
Cô phải giữ quyền chủ động, phải có được thực lực mạnh mẽ.
Cô có đủ dã tâm.
Không chỉ đọc kịch bản, cô còn diễn thử mấy lần những nhân vật nữ mà cô thích hợp, hiểu được từng vai.
Đạo diễn Từ thấy cô rất tự tin nên ấn tượng về cô từ ba phần tăng lên đến bảy.
Ông hơi híp mắt, cười nói: “Vậy cô nói suy nghĩ của mình về Nghiệp Hân Vũ đi.”
Nghiệp Hân Vũ, vai nữ chính.
Là khuê tú của đại gia dân quốc, hiền lành và lãng mạn, là nhân vật chính diện, còn là người yêu nước.
Nếu diễn tốt nhất định sẽ thu được một lượng fan lớn, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Đáy mắt Nhan Linh toát lên vẻ không cam lòng, cô lặng lẽ nhìn Thời Thâm Niên một chút, trên mặt đối phương vẫn vô cảm nhìn Cố Thanh Yến.
Nhan Linh khẽ cắn môi, nhịn không nói gì.
Trong lòng Cố Thanh Yến cũng biết đây là do Cố Thắng Nam sắp xếp, đương nhiên cô cũng thoải mái nói ra cách nhìn của mình về vai diễn này.
“Với cách nhìn của tôi, Nghiệp Hân Vũ xây dựng hình tượng quá thống nhất, lại hơi đơn điệu…”
Nếu là trước kia, vì sự có mặt của Thời Thâm Niên, cô có thể tâm tình không yên.
Nhưng bây giờ Thời Thâm Niên đã có tình yêu mới, từ đầu tới cuối cô có thể thấy được tình ý triền miên trong mắt Nhan Linh, cô không cần phải lo lắng gì nữa.
Vậy là tốt nhất, có người chịu được ham muốn khống chế quá đáng của Thời Thâm Niên, cô cũng được giải thoát hoàn toàn.
Thoát khỏi quá khứ của chính mình.
“Nghiệp Hân Vũ có thể khiến đa số người xem yêu thích, nhưng sẽ không phải là hạt nhân của bộ phim này.”
Cố Thanh Yến đọc kịch bản suốt đêm, cô viết hết lý giải về những vai quan trọng trong phim.
Chỉ sợ hiểu không sâu nên cô còn đi đọc nguyên tác.
Nói thật, nếu so với vai chính đơn điệu, cô muốn khiêu chiến vai nữ phụ không chính không tà, biến hóa thất thường kia hơn.
Cố Thanh Yến nói xong suy nghĩ của mình, đôi mắt buồn rầu của đạo diễn Từ bỗng sáng hẳn lên.
Nếu vừa rồi đạo diễn Từ sửng sốt trước vẻ đẹp của Cố Thanh Yến, thì hiện tại ông cảm động trước suy nghĩ về vai diễn của cô.
Cho dù cái nhìn của Cố Thanh Yến có đôi chỗ mâu thuẫn với suy nghĩ của ông, nhưng ở xã hội hiện đại bây giờ, có một người mới đào sâu hiểu kỹ về nhân vật trong kịch bản cũng đủ để ông vui mừng.
Người ở đây cũng không phải kẻ ngu, họ đều thấy vẻ tán thưởng trong đáy mắt đạo diễn Từ.
Nhan Linh nghe đạo diễn Từ cho Cố Thanh Yến giải thích vai nữ chính, sắc mặt cô đã không kìm nén được.
Bây giờ lại nghe Cố Thanh Yến phân tích, sau khi so sánh với mình, sắc mặt của cô ta càng khó coi.
Cố Thanh Yến nói xong thì cầm ly nước ấm mà trợ lý đạo diễn Từ để bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm rồi cười tủm tỉm lộ lúm đồng tiền với trợ lý: “Cảm ơn.”
Người trợ lý này còn trẻ tuổi, da mặt quá mỏng, trước sắc đẹp kinh diễm của Cố Thanh Yến, anh ta xấu hổ nói không cần.
Cố Thanh Yến không phát hiện ra, cô không đoán được suy nghĩ của đạo diễn Từ nên cúi đầu tự suy nghĩ chuyện mình.
Thời Thâm Niên nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, trong đôi mắt thâm thúy toát ra hơi lạnh.
Anh nhớ rõ Cố Thanh Yến cũng từng cười như thế, năm đó người kia cũng từng cười như thế rồi xoay người rời đi.
Đạo diễn Từ không biết yêu hận tình thù giữa họ, cân nhắc mãi, ông vỗ tay Cố Thanh Yến rồi hỏi: “Cô thích Nghiệp Hân Vũ hơn hay Dư Mạn hơn?”
Ông nói vậy cũng là để Cố Thanh Yến thoải mái chọn một vai.
Sắc mặt của Nhan Linh biến đổi, không phải cô nhất định phải diễn bộ phim này, nhưng cô không thể tiếp nhận được việc mình bị một người mới đánh bại.
Nhan Linh nở một nụ cười giả tạo, môi hơi mở ra.
Mặt Thời Thâm Niên không chút cảm xúc nhìn Cố Thanh Yến, nói với đạo diễn Từ.
“Nhan Linh diễn vai nữ chính.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...