Yêu Đến Tận Cùng


Sau này, mỗi khi Cố Thanh Yến nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm ấy chỉ muốn tát cho mình một cái thật đau.

Không phải, là tát cho món móng giò kho tàu kia một cái thật đau.
Đạo diễn Từ là người hòa nhã, phim mới đang trong giai đoạn tuyển chọn mà tất cả những vai diễn quan trọng đều chưa được quyết định.
Đúng lúc có vài người bạn cũ muốn đề cử diễn viên, ông ấy liền làm luôn một lượt, mời tất cả mọi người cùng đến để cạnh tranh công bằng.
Đạo diễn Từ cười nói với mọi người: “Đừng khách sáo làm gì, mọi người dùng bữa trước đi đã, ăn xong mới có sức mà thảo luận chứ.”
Đạo diễn Từ nói xong cũng không tự ngồi xuống trước, mà mời vị tổng giám đốc mông cong kia ngồi trước.

Tổng giám đốc mông cong đã quen ở địa vị cao cũng không từ chối mà ngồi xuống luôn bàn chủ toạ.
Địa vị của Cố Thanh Yến không cao, ngồi ở bàn tròn trong góc cùng với một đám diễn viên nhỏ không mấy danh tiếng.
Nữ minh tinh mặc váy đỏ ngồi cạnh hơi nghiêng sang, hỏi nhỏ: “Cô có biết người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ là ai không?”
Trong lòng Cố Thanh Yến còn đang tính xem gặm móng giò thế nào cho lịch sự và ưu nhã, bị hỏi đột ngột như vậy thì trả lời ngay theo phản xạ: “Không ăn, quá ngấy.”
Nữ minh tinh mặc váy đỏ mặt mày ngơ ngác “Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra?”, trong lòng Cố Thanh Yến chậc một tiếng, cố gắng quên miếng móng giò kia đi.
Cô nở một nụ cười nhẹ: “Tôi mới vào nghề nên không rõ lắm, tiền bối biết đó là ai sao?”
Một tiếng “tiền bối” ngọt ngào nịnh nọt làm nữ minh tinh diện váy đỏ đỏ mặt, lâng lâng mà giải thích: “Tôi nào phải tiền bối gì đâu, tôi cũng không biết, nhìn anh ta trông có phong thái nên tò mò hỏi thôi.”
Cố Thanh Yến không chút hiếu kỳ, nếu Cố Thắng Nam thật lòng muốn cho cô vai diễn kia thì chẳng ai có thể đoạt nổi.
Mà nếu Cố Thắng Nam làm vậy chỉ vì muốn cô biết khó mà lui thì dù có làm gì vai diễn này cũng không đến tay cô.
Đến đạo diễn Từ cô còn chẳng quan tâm, nói gì đến những người khác.
Nhưng nữ minh tinh diện lễ phục hồng nhạt ngồi cạnh lại chủ động tham gia: “Vị kia là trùm trong giới đầu tư, lúc trước sinh sống ở nước ngoài, nghe nói lần này tới để làm chỗ dựa cho Nhan Linh.”
Cô gái mặc váy đỏ kinh ngạc: “Tiền bối Nhan Linh mà còn cần người khác làm chỗ dựa cho sao?”
Nhan Linh là sao nữ hạng A, nổi tiếng ngút trời.
Nữ minh tinh mặc lễ phục hồng nhạt nói: “Ban đầu dự định giao vai nữ chính cho Nhan Linh, về sau nghe nói nhà đầu tư cưỡng chế yêu cầu đổi nữ chính.

Nghe nói hôm nay người được đổi kia cũng tới, đạo diễn Từ đau đầu quá nên mới cố ý làm bữa tiệc này.
Nếu không vì chuyện này, ông ấy nhất định sẽ tự mình giải quyết, sao có thể để loại tôm tép như chúng ta biết được chứ?”
Nữ minh tinh váy đỏ truy hỏi: “Thật không vậy? Mà muốn đổi ai? Biết tên là gì không?”
Sao nữ mặc lễ phục hồng nhạt nhún nhún vai, hờ hững nghịch cái thìa trong tay: “Không rõ lắm, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
Tôm tép Cố Thanh Yến biến thành nhân vật chính để người ta buôn chuyện lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
Cô đã biết là từ nhỏ tới giờ Cố Thắng Nam chưa từng ưu tiên cho mình cái gì lại đột nhiên cho vai diễn, cô còn chưa kịp thích ứng.

Giờ biết chuyện không đơn giản như vậy, ngược lại cô có thể nhẹ nhõm mà nghĩ đến chuyện nên gặm một cái móng giò hay không.
Sau khi hai nữ minh tinh váy đỏ với lễ phục hồng nhạt trao đổi tin tức xong thì hào hứng hỏi Cố Thanh Yến: “Cô tới thử vai nào thế? Quên không hỏi cô thuộc công ty quản lý nào ấy nhỉ?”
“À…” Cố Thanh Yến im lặng hai giây đầy sâu xa, có mỗi Kiều Vân trơ trọi một mình mà thôi.

Người đại diện là anh ta, trợ lý vẫn là anh ta, tài xế cũng là anh ta nốt.
Còn công ty quản lý ấy à, Kiều Vân vẫn còn chưa nghĩ ra nên đặt tên công ty là gì.
“Là một phòng làm việc nhỏ, ký mỗi mình tôi thôi.”
Hai nghệ sĩ nữ kia nghe Cố Thanh Yến nói thì ngây người một lúc, im lặng quỷ dị.

Cũng không phải là hai cô khinh thường Cố Thanh Yến, chỉ có điều người có thể nhận được thiệp mời tham dự hôm nay đều là những người được công ty nâng đỡ.
Cho dù bản thân không có tiếng tăm thì cũng là người mà công ty chuẩn bị nâng đỡ, Cố Thanh Yến nói vậy làm các cô thực sự kinh ngạc.
Sao nữ diện lễ phục hồng nhạt cười cười, dịu dàng nói: “Cô cũng khiêm tốn quá, điều kiện ngoại hình của cô xuất sắc như vậy, nhất định có thể nổi tiếng.”
Giọng nói mang theo chút thăm dò, ánh mắt không ngừng lướt nhìn khuôn mặt Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến nở một nụ cười lễ phép cho có lệ, buồn chán lấy di động ra xem thời gian.
Hai ngôi sao nữ kia thấy cô không có ý muốn nói chuyện tiếp thì không nhìn cô nữa, khinh thường rồi tiếp tục nói chuyện với nhau.
Cố Thanh Yến thấy không ai chú ý tới mình nữa, nhanh tay lẹ mắt gắp một miếng móng giò kho tàu trước mặt mình.
Móng giò thơm ngon còn đang bốc khói mà mọi người trên bàn đều rất thận trọng, không một ai dám động đũa.
Cô sợ son môi bị lem mất công trang điểm lại nên cố gắng há miệng thật to để ngậm cả miếng móng giò vào miệng.
Nói tới cũng lạ, vị nhân vật chính này trông thì xinh đẹp sắc sảo, nhét đồ ăn vào miệng lại nhét miếng rất to.

Cố Thanh Yến thầm cảm thấy thật may vì đầu lưỡi mình linh hoạt, khả năng hoạt động của khớp hàm cũng không tệ mới có thể gặm xương ở miệng.
Hình như ngôi sao nữ mặc lễ phục hồng nhạt vẫn muốn nói chuyện với cô, lại nhìn thấy cô đang ra sức gặm nhấm, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Lời đến bên miệng cũng nuốt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Yến nhả một miếng xương ra, trong lòng nghĩ thầm: “Tạ ơn trời, móng giò đã cứu vớt ta”.
Cấu tạo của móng giò khá là phức tạp, Cố Thanh Yến thích nhất là lúc ban đêm không người, ngẩng đầu 45 độ, tắm trăng, gặm móng giò.
Lúc buồn chán nhất cô đã từng đếm qua móng heo có tất cả bao nhiêu khúc xương, số lượng mỗi lần đều không giống nhau, lần nhiều nhất là 24 khúc xương lớn nhỏ không đồng đều.
Cấu tạo phức tạp như vậy, cô cần phải thật chuyên tâm mà gặm.
Lúc nhả ra miếng xương cuối cùng từ quai hàm mà cô nghĩ rất nhỏ nhưng thực tế lại có dung lượng vô hạn như hamster, cô thở một hơi.

Cô bình luận, chấm điểm cho khối móng giò này trong lòng, cuối cùng kết luận: Đến bữa tiệc này cũng không lỗ, khách sạn cấp sao đúng là khác mà.
Cô đang suy nghĩ tiếp theo nên năm phút gặm một miếng là hợp lý, ăn nhanh quá dễ bị mỏi quai hàm.
Đang lơ đễnh thì nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Mùi vị móng giò thế nào?”
Đồng bọn kìa!
Cố Thanh Yến chẳng nhìn xem là ai hỏi, đáp ngay: “Nói thật là không tệ, chờ lát nữa đóng gói sẽ chia cho anh một nửa…”
Đột nhiên xung quanh lặng thinh.
Cố Thanh Yến nhận ra điều gì đó, từ từ quay đầu lại.
Tất cả mọi người trên bàn đều dừng lại, nhìn về phía sau lưng Cố Thanh Yến đầy kinh ngạc.

Nữ minh tinh diện lễ phục hồng nhạt che miệng lại, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười đẹp nhất từng luyện tập trước gương, hận sao thời gian không thể ngừng lại để cô ta có thể vào WC trang điểm lộng lẫy lại lần nữa.
Người đứng sau Cố Thanh Yến lúc này chính là vị tổng giám đốc bá đạo mông cong mà cô nhìn thấy lúc vào cửa.
“Mông…” Cố Thanh Yến ngậm miệng, nuốt câu còn lại vào bụng, đường nhìn từ trên mông tổng giám đốc bá đạo chuyển đến mặt anh.
Ban nãy nhìn xa xa chỉ thấy đường nét mơ hồ, giờ cẩn thận nhìn lại, Cố Thanh Yến mới thấy vị trước mặt này quá quen thuộc.
“Chào ngài.” Cô lộ vẻ tươi cười ngoan ngoãn theo thói quen, lễ phép không bao giờ sai cả.
Đôi mắt Thời Thâm Niên hơi tối lại, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Yến.

Cô gái trước mặt dường như không hề thay đổi, vẫn như hồi 17, 18 tuổi.
Luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt anh, làm anh lơ là, mất cảnh giác.

Rồi vào thời khắc quan trọng nhất lại cho anh một cú thật mạnh rồi chạy đi biệt tăm.
Thời Thâm Niên nhìn mặt bàn, mục đích của những người khác tới đây đều không phải là ăn uống, chén đĩa đều sạch sẽ, chỉ có trong chén đĩa của Cố Thanh Yến đầy xương xẩu.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Không phải ghét ăn móng giò nhất à?”
Cố Thanh Yến: “…”
Trước kia cô từng nhận một cuộc phỏng vấn, lúc MC hỏi cô ghét ăn gì nhất, lúc ấy trong đầu cô toàn là móng heo thơm ngào ngạt, nhất thời lỡ miệng nói ghét ăn móng heo nhất.
MC hỏi lí do, cô không thể đổi giọng, chỉ có thể nhịn đau nói do móng heo rất ngấy.

Lại giống như lúc lấy cớ lừa gạt Thời Thâm Niên ngày trước, giữ vững lập trường một cách tinh tế.

Cho dù cô đã sắp quên mất người đàn ông kia…
Trong lúc lơ đễnh Cố Thanh Yến chợt nhận ra chỗ nào đó không đúng, chuông báo trong đầu cô kêu inh ỏi nhức đầu.
Không phải là vị tổng giám đốc mông cong này xem phỏng vấn của cô đấy chứ?
Nhưng trong trí nhớ của cô, mông Thời Thâm Niên không cong như vậy mà!
Thời Thâm Niên nhìn cô một cái, nâng tay nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, trầm giọng: “Em còn lừa anh chuyện gì nữa hửm?”
Thời Thâm Niên tập cơ mông!
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong cái đầu đơn giản của Cố Thanh Yến.
Suy nghĩ thứ hai là, cái đồng hồ quý muốn chết trên cổ tay anh là mình mua.

Cô có thể quên khuôn mặt đẹp trai trên từng milimet của Thời Thâm Niên lại không quên được chiếc Patek Philippe trên cổ tay anh.
Nó đã tiêu sạch kho tiền tài bé nhỏ của cô, còn suýt nữa hủy hoại kế hoạch mười tám năm trong tương lai của cô.
Thời Thâm Niên!
Suýt nữa thì Cố Thanh Yến ngất luôn ra đấy, không phải anh đang ở nước ngoài sao? Sao lại về thành phố A làm gì chứ?
Ban nãy cô còn không nhận ra…
Cố Thanh Yến muốn cho mình một tát, cô im lặng hai giây, dây cung trong đầu đã buông lỏng bốn năm lại từ từ căng lên.

Các ngón chân rúm lên theo phản xạ, đầu óc nhanh chóng hoạt động nghĩ cách làm thể nào để chuồn đi.
Cô bắt đầu nói lắp: “… Là người ai cũng muốn phát triển…”
Thời Thâm Niên cực kỳ nhạy bén, anh chưa từng thấy cảm giác như vậy trên người Cố Thanh Yến bao giờ, thu lại tinh thần uể oải, hờ hững, cô lại biến về cảm giác khúm núm, cẩn thận từng chút một mà anh quen biết.
Thời Thâm Niên cau mày, nắm bắt được trọng tâm.

Anh ngồi xuống, mở cúc áo sơ mi trắng tinh trên cùng, mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt làm rối tung vẻ ngoài chỉnh tề, tỉ mỉ của anh.

Trong mắt hiện lên bực tức không dễ phát hiện.
“… Đem tất cả móng giò xuống.”
Trợ lý của Thời Thâm Niên nhạy bén nhận ra cảm xúc của sếp biến hóa, phát hiện mình nhất thời sơ sẩy, không nhận ra trong các món ăn trên bàn có móng giò.

Mặt anh hơi cứng đờ, mau chóng gọi phục vụ đem toàn bộ móng giò xuống.
Những người khác thấy phục vụ vội vàng bận rộn, cũng không có ai dám mở miệng hỏi thăm.
Sắc mặt Cố Thanh Yến tái nhợt, Thời Thâm Niên không ngửi được mùi mỡ của móng giò, ban đầu cũng vì chuyện này mà cô mới nói không thích ăn móng giò.
Trước giờ, Thời Thâm Niên vẫn luôn tự cho mình là nhất, đồ ăn mà anh không ăn thì Cố Thanh Yến cũng không được phép ăn.
Cô nhớ đến quãng thời gian đấy trong quá khứ mà lạnh cả người.

Cô không nén nổi mà rùng mình, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hôm nay Cố Thanh Yến mặc một bộ sườn xám màu trăng non, váy dài ở bên trong, ống tay áo thêu viền ren.
Chất vải hơi nặng, dài đến tận mắt cá chân, chiết eo, làm nổi bật đường cong xinh đẹp.

Tà váy xẻ tới ngang đùi, lúc ngồi xuống lộ ra đôi chân thon dài và tinh tế.
Trong lòng Cố Thanh Yến hốt hoảng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, cô hất nhẹ váy.
Thời Thâm Niên nhíu mày, ánh đèn hắt xuống gò má bên trái khiến nửa khuôn mặt bên phải của anh mờ tối.
Anh không đổi sắc mặt mà nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến.
Tim Cố Thanh Yến muốn ngừng đập đến nơi rồi, trong lòng bắt đầu tính đến chuyện rời khỏi thành phố A.
Cô dám cam đoan, câu tiếp theo của Thời Thâm Niên nhất định là yêu cầu cô đi thay quần áo.
Trong nửa năm yêu đương với Thời Thâm Niên, tất cả quần áo, đồ trang sức của cô đều do Thời Thâm Niên sắp xếp.
Váy không được cao trên gối, cổ áo không thể thấp hơn xương quai xanh.
Hở vai không được mặc, hở rốn không được mặc, đến váy chiết eo bình thường cũng không được phép mặc.
Ngày nào cũng phải mặc như cái bao tải khiến Cố Thanh Yến ngạt thở.
Từ Cố Thắng Nam đến Thời Thâm Niên, cô chỉ từ một cái nhà tù này rơi vào một cái nhà tù khác mà thôi.
May là bây giờ đã thoát ra được rồi, cô cũng không muốn quay lại đó nữa.
Cố Thanh Yến nín thở, tập trung tinh thần, trong mắt không nén được tràn ra chút phiền chán.
Cô đang phiền chán anh, tránh né anh, sợ hãi anh.
Thời Thâm Niên nghẹn trong lòng, dừng lại ý định cưỡng ép đưa Cố Thanh Yến đi thay quần áo.
Bên tai truyền đến giọng nói khiến người ta chán ghét của Nhan Linh.
“Thâm Niên, anh mau qua thảo luận với đạo diễn Từ về vai diễn của em đi!”
Thời Thâm Niên vô thức nhìn Cố Thanh Yến, lúc nghe thấy tiếng Nhan Linh, ban đầu Cố Thanh Yến có chút nôn nao, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt đang căng thẳng lại từ từ thả lỏng.
Em ấy cho là mình có quan hệ thân mật với Nhan Linh nên mới thả lỏng.
Thời Thâm Niên chưa bao giờ căm ghét sức quan sát nhạy bén của mình như bây giờ, anh sầm mặt, không nói câu nào mà quay người sải bước về phía bàn chủ vị.
Cố Thanh Yến nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, nghĩ lại xem có phải mình phản ứng quá không.

Đã qua bốn năm rồi, chấp nhất có sâu đến mấy cũng sẽ từ từ biến mất.
Anh đã có người yêu mới, tình cảm ngọt ngào đến mức có thể thể hiện công khai với mọi người.

Hành động ban nãy có lẽ cũng chỉ là muốn ôn chuyện mà thôi.

Nếu như hai người không có đoạn tình cảm kia thì cũng còn tình cảm thanh mai trúc mã.
Cố Thanh Yến thở ra một hơi bị kìm nén trong ngực nãy giờ, có chút tiếc nuối món móng giò kho tàu đã bị người ta bưng xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui